"Không sao cô ta sẽ tỉnh lại. Mau kêu bọn họ qua truyền máu cho Hiểu Á."
Ông quản gia có chút ngơ mặt nhìn hắn, nhưng lại nhanh lấy lại dáng vẻ ôn nhu cũ, cúi đầu rời đi.
Vân Trác nắm chặt lấy bàn tay Hiểu Á, hôn nhẹ lên cánh tay cô ta. Hắn lo lắng cho cô ta, vẫn như lúc trước không thay đổi.
Nhưng khác một chỗ, là sau này chẳng ai yêu hắn như Cố Nguyệt nữa...
Cộc cộc.
Vân Trác nhíu nhíu mày, rời mắt khỏi cô ta liền quay sang cánh cửa phòng đang có tiếng gõ cửa liên tục.
Cạch.
Dường như rất vội vã, hắn chưa kịp lên tiếng thì một bác sĩ ở ngoài chạy vào, gương mặt cực kì sợ hãi.
"Tuyệt...Tuyệt tổng, ngài mau đi xem phu nhân đi ạ. Phu nhân bị chứng máu loãng...hiện tại, không thể cầm máu ngay được."
"Tại sao các người không nói trước cho tôi biết?"
Vân Trác khó chịu lên tiếng, bác sĩ liền im lặng một hồi không đáp. Chẳng phải hắn yêu cầu y tá lấy máu đủ cho vị tiểu thư này nên khiến ông không thể kiểm tra trước được.
Dường như nhớ được hắn từng yêu cầu lấy máu ngay, liền hừ lạnh đứng dậy bước xem cô ra sao.
Nhưng một bàn tay mảnh khảnh nắm cổ tay hắn lại, người trên giường bệnh kia khó khăn nói. Cô ta như muốn gọi hắn.
Vân Trác như liền quên cô đi mất, quay lại ghế ngồi nhìn Hiểu Á đang dần dân hé mắt.
"Trác..."
"Anh đây, em khó chịu ở đâu không?"
Hiểu Á lắc nhẹ đầu đáp.
"Em sợ...hãy cạnh...em."
"Được được."
Vân Trác đau lòng gật đầu, nhướm người đỡ cô ta ngồi dậy dựa đầu vào vai hắn. Rồi hắn cẩn thận xem lại những vết thương xây xác ở ngoài, ra vẻ cực kỳ cưng chiều nhìn Hiểu Á.
Mấy giờ đồng hồ sau, quản gia lững thững đi đến phòng bệnh một lần nữa, ông không trực tiếp bước vào mà đứng ngoài phòng nói vọng vào.
"Ông chủ, phu nhân mất rồi! Xin ông chủ hãy nhìn phu nhân lần cuối cùng!"