Khi hai người bọn họ cơm no rượu say xong, Hình Khải ở lại nhà Đặng Dương Minh khoảng ba tiếng nữa, thấy cũng đến giờ rồi nên mới lò dò đi về nhà.
Anh mở cửa, mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong bếp, lòng yên tâm hơn.
Hình Khải bước tới cửa bếp, quay một vòng để chứng minh, rồi cười kỳ dị: “Anh không mang Đại Dục về đâu nhé!”
Hình Dục lách qua người anh, mang đĩa rau vừa xào xong đặt lên bàn ăn.
Nhưng khi cô quay trở vào bếp, Hình Khải giơ chân chắn ngang cửa, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao thế?”
“Chiều nay em đi đâu?”
“Anh quản nhiều quá rồi đấy!”
Hình Khải đột nhiên nổi cáu, đang định phản ứng, Hình Dục hơi nghiêng đầu nói: “Anh ra ngoài xem ti vi đi, trong bếp dầu mỡ lắm!”
Lúc này Hình Khải mới nhận ra khói bếp thật nhức mắt, Hình Dục ngày nào cũng ở trong này mà chịu được sao?
***
Khi thức ăn đã được dọn ra, Hình Khải bắt đầu chọc ngoáy từng món rồi chê bai: Mặn quá, cay quá, mỡ quá!
Anh tức tối đặt đũa xuống: “Thật khó ăn! Từ ngày mai trở đi không cần em phải vào bếp nấu ăn nữa, chỉ lãng phí tài nguyên quốc gia thôi, lại đặt cơm nhà bếp một ngày ba bữa như trước kia đi!” Nói rồi, anh phẩy tay đi thẳng lên phòng.
Hình Dục thấy anh tức giận bỏ đi, cầm đũa lên gắp mỗi món một ít cho vào miệng nếm thử, cảm thấy mùi vị không có gì khác biệt, hơn nữa đều là mấy món anh thích ăn, chẳng có vấn đề gì cả.
Cô nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt của Hình Khải, liệu có phải vì chuyện của con cún mà gây sự với cô không?
Nhưng, cho dù anh có giận tới đâu, cô cũng phải đấu tranh đến cùng.
Quyết định bất ngờ của Hình KhảiTừ sáng sớm, trong đại viện đã vang lên tiếng 乃úa gõ đinh đinh đang đang nhức óc.
“Này, lắp cao lên một tí, loài chó này lớn nhanh lắm!” Hình Khải đứng một bên chỉ đạo anh lính cần vụ đang đóng chuồng chó.
Đặng Dương Minh bị tiếng gõ tiếng đập đánh thức, nhoài người ra ngoài ban công mắng Hình Khải gây ồn.
“Chẳng phải cậu nói sẽ tự mình làm chuồng chó sao? Mặc ấm thế đứng chỉ đạo thôi à?” Đặng Dương Minh ôm chú cún con, giơ lên cao làm động tác giả ném về phía Hình Khải.
Hình Khải vô thức vươn tay ra đón lấy: “Cậu đừng có dọa Đại Dục nhà mình.”
“Đại…” Đặng Dương Minh suýt chút nữa thì gọi tên con chó theo Hình Khải, cũng may vừa lúc ấy nhìn thấy Hình Dục. Hình Dục liếc mắt nhìn con chó nhỏ trong tay Đặng Dương Minh, rồi lại ngồi xuống tiếp tục chuyển chậu hoa.
Đặng Dương Minh cũng không hiểu tại sao Hình Dục lại không thích chú cún con này, nhưng lại ra giúp khi Hình Khải đóng chuồng chó.
“Hình Khải, mau ra dọn phân và nước tiểu của chó đi!”
Hình Khải mặt mày nhăn nhó, chau chau mày: “Hình Dục, em dọn đi!”
“Là anh muốn nuôi, em mặc kệ.” Hình Dục lau lau mồ hôi, tiếp tục nhặt những mảnh gạch vụn dưới sân.
“Giờ em không cần phải nấu cơm nữa, giúp đỡ đi mà…” Hình Khải ngồi xổm đằng sau cô đấm lưng nịnh bợ.
Hình Dục nói mặc kệ là mặc kệ, đưa một chiếc túi nilon cho Hình Khải, sau đó đi vào trong nhà.
Hình Khải hết cách, chưa bao giờ thấy cô cố chấp như thế, cứ như có mối thâm thù lớn với chú cún này vậy.