Hình Dục vội vội vàng vàng chạy lên phòng ngủ của Hình Khải, với tay giật lại cuốn từ điển trong tay anh.
“Cẩn thận ném trúng người khác, anh đừng có ném nữa. Chẳng phải chỉ có 0,5 điểm thôi sao? Em làm tròn cho anh.”
Hình Khải nghe thấy thế càng tức giận hơn: “Tôi không phải vì muốn em ૮ởเ φµầɳ áo nên mới đi tranh giành 0,5 điểm đó!”
“Biết rồi, là em muốn cởi cho anh xem.” Hình Dục vừa nói vừa bắt đầu cởi cúc áo, khi Hình Khải còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã cởi xong cúc.
Hình Khải ngẩn người, thấy cô với tay ra đằng sau cởi khuy áo lót, vội vàng vớ lấy chiếc áo khoác trên giường trùm lên người cô.
Nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy hành động của mình thật sự không ngôn ngoan.
Hình Dục ôm chặt chiếc áo khoác, cảm nhận được tâm tư vốn đang phẫn nộ của anh dần dần ổn định trở lại.
Hình Khải ngồi xuống mép giường, day day huyệt thái dương, vẻ mặt rất buồn bã.
Hình Dục ngồi xổm xuống cạnh anh: “Em không muốn an ủi anh, đúng là anh có thể đạt được một kết quả tốt hơn nữa, nhưng dù sao anh cũng không phải là người ra đề, không thể nhìn thấu tâm can của người khác. Nhưng, người nhận được kiến thức là anh, chẳng ai có thể tước đoạt được điều đó. Tại sao anh lại nổi giận với những người vô can?”
“…” Hình Khải từ từ ngước mắt lên, nhìn cô chăm chú không rời. “Hành động coi trọng điểm số của anh có phải rất ngu ngốc không?”
Hình Dục cười lắc đầu, trả lời: “Thứ mà mỗi người theo đuổi là tương tự nhau, đàn ông thích danh lợi quyền thế, phụ nữ thích những người đàn ông xuất sắc. Tính hiếu thắng của đàn ông lớn như thế, có lẽ là do bị phụ nữ ép mà ra.”
“…” Hình Khải nghe mà trong lòng dễ chịu vô cùng, cuối cùng anh cũng đã tìm được cách để hóa giải tâm tư của mình, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải đúng như thế sao, đàn ông liều mạng là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn ngẩng cao đầu ưỡn иgự¢ trước mặt phụ nữ hay sao?
Anh lấy tay nâng cằm cô lên: “Vậy em có thích anh lúc này không?”
Hình Dục lại cười: “Em chưa bao giờ ghét anh.”
“Hỏi em có thích anh không, em lại trả lời vòng vo gì thế?” Hình Khải nhướn mày.
Nụ cười trên môi Hình Dục như co lại: “Em chưa từng nghĩ đến điều này.”
“…” Hình Khải tặc tặc lưỡi, rồi vỗ vỗ vào đùi, ra lệnh: “Ngồi lên đây!”
Hình Dục do dự một lát, đứng giữa hai chân anh, chầm chậm ngồi xuống một bên đùi.
Hình Khải vòng tay ôm lấy eo cô, cảm nhận thấy cơ thể cô cứng lại rất rõ ràng.
“Em dám đứng trước mặt anh ϲởí áօ, tại sao không chịu suy nghĩ xem tình cảm của em dành cho anh như thế nào?”
Hình Dục mím chặt môi, im lặng không đáp.
Hình Khải xoay mặt cô lại, tấn công dồn dập: “Hàng ngày em đều hầu hạ phục dịch anh như một tiểu bảo mẫu, lẽ nào không phải là vì thích anh sao?”
Hình Dục bất lực thở dài: “Nếu anh nhất định bắt em phải nói là thích anh thì mới thỏa mãn, vậy em thừa nhận là được chứ gì?”
“…” Hình Khải nghiêng đầu nhìn cô dò xét, cô cứ như cô vợ nhỏ bị chồng ức Hi*p, trả lời qua loa trước sự uy Hi*p của anh.
Dường như để che đậy sự ngượng ngùng, Hình Dục giơ tay chắn ngang, bịt mắt anh lại: “Được rồi, chuyện em hứa với anh em đã thực hiện, đến đây thôi.”
“…” Hình Khải sao có thể để miếng ăn đã đến tay rồi lại còn bị rơi mất, anh tách những ngón tay của Hình Dục ra, thấy cô đã lấy chăn đắp lên người, thò một tay ra với lấy ống nghe của điện thoại bàn, rõ ràng cô không có ý định tiếp tục hợp tác nữa.
“Thế không được, quần còn chưa cởi mà…” Hình Khải cố chèo kéo.
“Anh thiếu 0,5 điểm.”
“…”
Hình Dục nhân lúc anh còn đang ảo não, vội trườn người khỏi người anh, nhặt mấy chiếc áo dưới nền lên, cô hoàn toàn không định ôm mớ áo đó hoảng hốt bỏ chạy, mà đứng trước mặt anh, mặc lại từng chiếc từng chiếc một.
“Em còn dám ngang nhiên như thế? Không sợ anh xông đến đè em xuống à?” Hình Khải ấn ấn vào phần иgự¢ đang nhói đau của mình, không phải anh không dám có hành động bừa bãi với Hình Dục, chỉ là, cảm giác đó thật khó tả, anh muốn có được sự đồng ý của cô.
Hình Dục điềm tĩnh cười: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Ăn em.”
Hình Dục đi tới bên cạnh bàn học của anh, lấy một đĩa VCD từ trong chiếc hộp giấy dưới gầm bàn ra, cho vào đầu đĩa, vặn âm lượng về mức nhỏ nhất, đặt hộp giấy ăn xuống gối của anh, bật máy điều hòa lên, sau đó đóng cửa đi ra.
Trong nháy mắt, màn hình bật sáng, tiếng ՐêՈ Րỉ của người nữ, tiếng thở gấp gáp của người nam vang lên…
“…” Hình Khải giờ mới bừng tỉnh lại. Muốn anh tự giải quyết?! Sao cô còn hiểu cả những chuyện này nữa nhỉ?!