Đặng Dương Minh dựa người vào cánh cửa bếp nhìn Hình Dục rửa rau. Anh cảm thấy hình ảnh người phụ nữ bận rộn trong bếp thật sự rất thú vị, cũng có thể coi là một ký ức đẹp được lưu giữ từ thời ấu thơ. Mẹ thường vừa vặt rau vừa kể chuyện cho anh nghe, nhưng sau khi anh vào tiểu học, mẹ không có thời gian để vào bếp nữa, thậm chí muốn gặp mặt mẹ cũng khó.
Đặng Dương Minh vẫn đang hồi tưởng tuổi thơ của mình thì bị Hình Khải hắng giọng gọi vào phòng khách.
“Dương Minh, gần đây trong trường có chuyện gì mới không?” Hình Khải ném cho Đặng Dương Minh một điếu thuốc.
Đặng Dương Minh vừa châm thuốc vừa ngồi xuống, hào hứng nói: “Lớp chúng ta vừa có một nữ sinh chuyển đến…”
“Nhìn thế nào?”
“Cũng được.” Đặng Dương Minh khum hai tay trước иgự¢, làm động tác “đồi núi” nhô cao.
Hình Khải nhìn động tác tay của Đặng Dương Minh là biết “đồi núi” rất nhấp nhô, lập tức sán lại, ghé sát mặt vào mặt Đặng Dương Minh, nháy nháy mắt hỏi: “Đồi cao đã có chủ chưa?”
“Chưa. Mình thấy cô ta toàn chơi một mình, không biết tính cách hướng nội hay vẫn còn lạ trường lạ lớp. À, đúng rồi, cô bạn đấy chỉ chịu nói chuyện với Hình Dục thôi.”
Hình Khải nghiến răng kèn kẹt, Hình Dục thật chẳng được việc gì, lớp có “hàng” mới mà không chịu thông báo với anh một tiếng.
***
Ngày hôm sau Hình Khải gặp ngay cô bạn “đồi núi” trong lớp, anh nuốt nuốt nước miếng, đúng là rất “cuồn cuộn trào dâng”.
Ngay buổi đầu tiên Hình Khải đã hỏi xong mọi thông tin, cô bạn mới đó tên là Phùng Xuyến Xuyến, mười bảy tuổi. Quan trọng là, hiện tại vẫn chưa có bạn trai.
“Xinh như thế mà cậu dám nói “cũng được”? Vậy trong mắt cậu thì tiêu chuẩn mỹ nữ phải như thế nào?” Hình Khải chọc chọc vào người Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh vô thức nhìn về phía Hình Dục, sau đó cúi đầu đọc sách.
Hình Khải cũng nhìn theo ánh mắt bạn, nhưng anh lại không để ý đến Hình Dục, mà nhìn cô bạn có thân hình mập mạp bên cạnh Hình Dục: “Thì ra kiểu mà cậu thích là phì nhiêu… có điều cô bạn đó có vẻ phì nhiêu quá mức nhỉ? Ha ha…”
Nhầm thì cho nhầm luôn, Đặng Dương Minh cũng hùa vào nói đùa: “Như thế ôm mới có cảm giác.”
Hình Khải biết Đặng Dương Minh đang nói kháy, ánh mắt lại liếc nhìn Phùng Xuyến Xuyến… khuôn mặt trái xoan trắng mịn, mắt phượng môi mỏng. Đúng kiểu con gái mà Hình Khải thích, anh đã trúng tiếng sét ái tình với cô bạn này ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Đến giờ nghỉ trưa.
Hình Khải thấy Hình Dục và Phùng Xuyến Xuyến cùng nhau đi ra khỏi lớp, anh lập tức kéo Đặng Dương Minh đuổi theo đến gần.
“Tiểu Dục, đi ăn cơm phải không?” Hình Khải tỏ vẻ “hòa nhã dễ thương” hỏi, Đặng Dương Minh ôm bụng muốn buồn nôn.
Hình Dục vâng một tiếng, rồi cùng Phùng Xuyến Xuyến tiếp tục đi về phía trước.
Hình Khải mặt dày kiên quyết bám theo, cố ý ᴆụng vào vai Phùng Xuyến Xuyến một cái, Phùng Xuyến Xuyến nghiêng người sang một bên có ý tránh, thần sắc hơi thảng thốt.
Hình Khải cười khan hai tiếng: “Cậu là học sinh mới ghép vào lớp phải không? Cả tháng nay mình không đi học nên bây giờ chúng ta mới có dịp gặp nhau, mình là Hình Khải, hoan nghênh cậu đến với đại tập thể lớp số 5, hì hì…”
Phùng Xuyến Xuyến thấy anh đưa tay ra tỏ vẻ thân thiện, ngập ngừng một giây, cười nhút nhát, đưa tay ra bắt, lịch sự đáp lễ.
Hình Khải có cảm giác như một dòng điện mạnh vừa chạy dọc sống lưng mình, cứ nắm chặt tay Phùng Xuyến Xuyến quên buông ra.
Phùng Xuyến Xuyến thấy vậy có chút ngại ngùng, mặt đỏ dần.
Hình Khải nhìn cô gái đang xấu hổ, tim đập thình thịch thình thịch.
Anh nghĩ, lần này thì yêu thật rồi.
Đặng Dương Minh liếc nhìn Hình Dục, Hình Dục vẻ mặt thờ ơ, đứng đợi bên cạnh. Đặng Dương Minh kéo vai Hình Khải: “Đừng đứng chắn giữa đường nữa, có chuyện gì vào căng tin rồi nói.”
Khi nhóm bốn người bọn họ đi vào, căng tin đông nghìn nghịt, Hình Khải không giống mọi ngày chỉ huy Hình Dục xông lên tiền tuyến để chọn những món ngon, mà tự mình chen ngang chen dọc mua hai suất cơm trưa cho hai cô nữ sinh, lúc đấy đúng là hăng như gà chọi, đương nhiên anh cũng không tha cho Đặng Dương Minh, ít ra thì phải có người bê khay chứ.
Phùng Xuyến Xuyến nhìn Hình Khải toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bất giác mím môi cười.
“Hình Dục, Hình Khải là anh trai cậu à?”
“Mình nhỏ hơn anh ấy một tuổi.” Hình Dục uống một ngụm nước, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mình cứ nghĩ rằng anh ấy cũng giống mình, là học sinh chen ngang, hiểu lầm rồi.” Phùng Xuyến Xuyến mỉm cười nói, thực ra ngay từ khi bước vào lớp cô đã để ý Hình Khải. Kiểu nam sinh cao lớn đẹp trai như thế rất thu hút các bạn nữ.
Lúc ăn cơm, Hình Khải dùng vũ lực bá chiếm một chiếc bàn rộng đủ cho tám người ngồi, sự hung hãn đối với những bạn khác hoàn toàn tương phản với hành động quan tâm chăm sóc của anh dành cho ba người bạn cùng bàn.
Tuổi mười sáu, mười bảy ngây thơ, trong sáng, đám con trai thể hiện vẻ nam tính của mình trước mặt các bạn nữ, đối với con gái mà nói thì đấy là những bạch mã hoàng tử có thể bảo vệ họ cả đời. Phùng Xuyến Xuyến len lén nhìn Hình Khải cao lớn ngồi bên cạnh, trong tim như có đợt sóng ngầm trào dâng.
Đặng Dương Minh thấy Hình Khải liên tục gắp thức ăn, lấy nước uống cho Phùng Xuyến Xuyến, khẽ đá vào chân Hình Khải một cái dưới gầm bàn, còn Hình Khải khi ấy đang chìm đắm trong dòng sông tình yêu lại không có phản ứng gì.
Đặng Dương Minh lại nhìn Hình Dục, sắc mặt cô vẫn hết sức bình thản, bình thản tới mức khiến người ta phải lo ngại.