Trở lại công việc sau một ngày nghĩ dài, tâm trạng nặng nề, không tày nào tập trung vào việc. có lẽ cần thư giản một thời gian, Thanh viết thư xin nghĩ phép mang lên phòng trình xếp. Đã là giờ nghĩ trưa, nên có vẻ cô thư kí xinh đẹp của xếp đã đi ăn trưa. Thanh biết chắc xếp vẩn còn trong phòng làm việc, đó là thói quen của ông ta vào ngày thứ hai. Thanh đến gần cửa đã nghe tiếng xếp, có vẻ ông rất tức giận mà nói chuyện cùng ai đó.
-“Cậu đừng bức tôi quá tôi không nhịn nổi đâu”
Lời này nghe ngữ điệu giống như đe dọa, Thanh bâng khuâng không biết có nên gỏ cửa hay không thì xếp đã tinh ý nhận ra anh đang đứng trước cửa, liết mắt nhìn anh một cái, ánh mắt như dò xét, như nghi kị.
-“Nói cho cậu biết việc gì tôi củng có thể làm”_nói câu cuối rồi xếp tắt điện thoại, ra hiệu bảo Thanh vào.
-“Chú muốn nghĩ phép à”_ông ta không thèm ngẩng đầu lên nhìn Thanh hỏi.
-“Đúng vậy”
-“Thế cũng được”_gật gù ra vẻ đồng tình_ “Cũng nghĩ một thời gian”
Đối với lời này của ông ta Thanh khó hiểu rõ hết ý, chẳng lẽ ông ta nhận ra anh có áp lực sao. Thanh không cho là vậy, nhưng không có ý định hỏi lại xếp. Dù sao thư thông qua rồi, chuyện khác có gì liên quan.
Buổi chiều Thanh bàn giao lại công việc cho mấy nhân viên. Bắt đầu kì nghĩ phép của mình dài của mình.
.............................................
-“Anh Thanh hay chúng ta đi nghĩ mát đi”_thằng Duy có vẻ hớn hở đề nghị.
-“Du lịch à”_Thanh ngẩm nghĩ, lại liết sang thằng Tuấn một cái.
-“Ừ..”_thằng Duy có vẻ tâm huyết_ “Hết tuần này là tụi em kết thúc môn học rồi, anh cũng vừa nghĩ phép.. chi bằng chúng ta đi đâu đổi không khí”
-“Ý em sao Tuấn”_Thanh hỏi.
-“Em thấy..”_nhìn thành ý của thằng Duy, có ai mà từ chối được, vui vẻ mà nhận lời_ “Cũng tốt”
-“Yeah”_thằng Duy như chưa biết đi chơi là gì_ “Vậy để em chọn nơi nha”_hai anh em họ chúng nó không hẹn mà nhìn nhau, rồi không ai bảo ai đồng loạt nhìn thằng Duy, đồng bộ mà gật đầu.
Thằng Duy tỏ ra là một người làm việc chuyên nghiệp, không bỏ lở cơ hội, chớp lấy thời cơ, phốc lấy thời cơ, phốc mộ phát lên mạng tra địa điểm để đi chơi. Nhìn thái độ hứng khới háo hức của thằng Duy hai người còn lại bổng củng có cảm giác náo nức theo.
Hai anh em họ chúng nó cũng bị cuốn vào theo sự việc của thằng Duy đề xuất, cùng chụm đầu vào màn hình mà chọn địa điểm. Bổng điện thoại thằng Tuấn rung lên, biểu tình chần chừ bắt máy của thằng Tuấn khiến không gian trầm xuống dần. Thằng Tuấn cười một cái, đứng lên cầm lấy điện thoại hướng phía phòng bếp mà đi xuống. Thằng Duy nhìn Thanh đang dỏi theo bóng lưng của thằng Tuấn, không hiểu rỏ anh đang nghĩ gì. Một buổi tối dần buông nặng nề.
-“Con nghe mẹ”_thằng Tuấn vào bếp bắt máy.
-“Con.. không sao chứ. Vết thương còn đau không”_mẹ vẩn là mẹ, con có làm sai thì nhìn nó đau bản thân cũng không khỏi âm ỷ theo.
-“Bình thường rồi..”_ngừng một chút, lấy dủng khí mà hỏi_ “Ở nhà sao rồi?”
-“Ba mày còn tức lắm”_cũng ngừng một khoảng, thờ dài mà bảo_ “Không từ bỏ được hả con. Về mà xin lổi ba mày, mẹ cùng mày nói”
-“...”_Tuấn không biết nên nói gì, nói ra thì làm mẹ buồn lòng, nói dối ư.
Đầu dây bên kia tiếp tục kéo một hơi thở dài, lâu sau đó mới thốt lên một lời.
-“Đợi khi nào ba mày nguôi giận hãy về”
Thằng Tuấn nói chuyện cùng mẹ một lúc thì không biết phải nói gì nữa, cạn lời rồi sao, dường như càng nói càng đi vào ngõ cụt, vì lời thoại thì ít, còn khoảng không trầm mặc càng nhiều. Cuối cùng đành nói.
-“Thôi mẹ nghĩ sớm đi.. con không sao.”
-“Ừ”
-“Mẹ tắt máy đi”
Không phải tắt ngay lập tức, dường như mẹ còn muốn nói gì đó, rồi củng không có thêm lời nào nữa mà cuộc gọi bị ngắt đi. Thằng Tuấn nhét điện thoại vào túi, xoay qua mới phát hiện phía sau có người. Thằng Duy tựa lưng vào tủ lạnh mà nhìn nó.
-“Làm gì nhìn tao dữ vậy cha nội”_thằng Tuấn không qua ngạc nhiên, chuyển giọng sang định trêu đùa_ “Đừng nói có ý đồ với tao rồi nha”
-“Mày”_thằng Duy ngươi lớn không chấp trẻ em hay tự cao, chỉ lấy ngón cái tự quệt mủi một cáo, ngẩng mặt hùng hổ nói_ “Thằng Duy này không thèm”
-“Khì..”_điệu bộ khoa trương của thằng Duy khiến thằng Tuấn không muốn củng vui vẻ lên, thằng Duy nhìn nó sau đó cũng cười.
-“Mẹ mày gọi à”_thằng Duy hỏi.
-“Ừ”_giọng thoáng trầm xuống
-“Bà.. nói sao”
-“Cũng không có gì. Chỉ là ba tao còn giận. Vậy thôi”_khoát tay tỏ vẻ không có việc gì, giả dối, sao mà không có gì được.
-“Thanh đâu rồi”_thằng Tuấn bước ra phòng khách không thấy anh đâu nên quay lại hỏi thằng Duy.
-“Lên phòng trước. Anh ấy nói mệt”_thằng Duy ngồi xuống sô pha, sau đó mới hướng thằng Tuấn mà nói_ “Mày lên xem sao”
-“Ừ”_mắt hướng về phía cầu thang, đăm chiêu vài giây mà xa xăm. Làm sao mới khiến anh không còn gánh nặng đây.
-“Chị dạy con mình lại đi”_ba thằng Tuấn thái độ không mấy khách khí nói.
-“…”_đáp lại ông chỉ là sự im lặng, khiến ông càng bực dọc.
-“Kêu nó tránh xa con tôi ra”_liết một cái_ “Càng sớm càng tốt”
-“Chú bình tĩnh lại đi”_mẹ Thanh nhẹ giọng.
-“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh”_ba thằng Tuấn có vẻ như càng lúc càng khó chịu.
-“Chúng nó sai ở đâu chứ. Chỉ là tụi nó mến nhau, muốn bên nhau”_đôi mắt ngấn nước nhìn ba thằng Tuấn_ “Chẳng lẽ như vậy là sai sao!”
-“A..”_ba thằng Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên, cười khẩy_ “Thì ra chị ủng hộ tụi nó phải không. Hèn chi..”
-“Tôi chỉ muốn con mình sống vui vẻ thôi”_mẹ Thanh giải bày.
-“Bà nói vậy mà nghe được á hả. Tụi nó bậy bạ vậy mình phải cản lại chứ”
-“Tôi..”_mẹ Thanh bất lực, thở dài.
-“Ba”_thằng Tuấn bước vào kêu.
-“Chào chú”_đáp lại chỉ là cái liết khinh bỉ của ba thằng Tuấn.
-“Đấy. Con bà về đấy. Kêu nó đừng có bám con tôi nữa”
-“Ba”_thằng Tuấn nhắc nhở.
-“Tao còn chưa tính tội mày đó”_quay ngoắc sang nhìn nó.
-“Chú bớt giận chút đi ạ”_Thanh đẩy chén trà qua sang cho ông. Ông cầm lấy hất vào mặt thẳng vào mặt Thanh, hung hổ đẩy ghế đứng lên.
-“Không cần mày giả tạo”_ông quát.
-“Thằng Tuấn lên thu xếp hành lý theo tao về”_gầm một tiếng_ “Nhanh”
Thằng Tuấn khó xử nhìn Thanh, Thanh quan tâm nhìn mẹ, rồi quay sang nó gật đầu. Thằng Tuấn lẻo đẻo lên lầu xếp lại mấy bộ đồ.
Cuối cùng cũng xa nhau, Thanh nghĩ, nhưng anh tin đây chỉ là thử thách, không là mãi mãi. Một thời gian nữa thôi, qua giai đoạn này, hai người có thể bên nhau.
Thằng Tuấn chầm chậm mà xách mấy cái ba lô đi ra cửa, nó nhớ lại lần đầu tiên nó đến căn nhà này. Lần đầu nó gặp anh, người anh họ mà nó không mấy ấn tượng. rất nhiều cái gọi là lần đầu tiên, còn có sự chăm sóc của anh. Anh cho nó ở nhà, nấu cho nó ăn, mua đồ cho nó, còn đặc nick name cho nó nữa.
Kí ức như dòng thác ùa về, những hình ảnh lần lượt vờn qua, khiến người ta như khắc sâu thêm. Xa anh rồi, nó không biết bao giờ mới trở lại căn nhà này nữa.
……………………………………….
-“Mẹ”_Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy mẹ vào lòng, không biết là ai đang sưởi ấm cho ai, ai đang vổ về ai đây.
-“Mẹ không sao”_mẹ vuốt mái tóc Thanh_ “Chỉ là mẹ thấy bất lực. Mẹ không bảo vệ được con”
-“Mẹ”_tha thiết mà gọi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Thanh buông vòng tay, là số của công ty.
-“Thanh nghe”
-“Cậu Thanh hả”_là bà chị nhân viên cùng phòng, Thanh nhận ra giọng nói của chị ta.
-“Có việc gì à”_anh đã bàn giao công việc rồi mà.
-“Bản kế toán tuần trước có vài số liệu không khớp. Cái này chỉ có chú đang theo dõi mà”
-“Ừ”
-“Chị biết chú đang nghĩ phép.. nhưng phiền chú vậy. có thể đến công ty một chút không”
-“Được”_Thanh nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mong có thể hòa vào công việc_ “Tôi đến ngay”
Thanh sửa soạn định ra khỏi nhà thì thấy thằng Tuấn bước vào, anh ngạc nhiên mở to mắt. nó phóng đến ôm chầm lấy anh. Không phải là anh tưởng tượng.
-“Em bỏ quên mấy thứ”
-“Ừ”
-“Em lên lấy đây”
-“Tuấn nè!”_đột nhiên rất muốn khẳng định_ “Anh yêu em”
-“Em cũng vậy”
-“Hãy chờ anh”
-“Bao lâu em cũng chờ”_thằng Tuấn chắc nịch đáp.
Thanh dẩn xe ra khỏi cửa thì nhìn thấy ba thằng Tuấn đang đứng trên lề đường. Hình như ông ta thấy anh, nên có ý định băng qua bên kia lộ.
Lúc ba thằng Tuấn qua nửa con đường thì bất ngờ từ xa xa một chiếc xe ô tô chạy đến. Thanh nhận ra chiếc xe hướng về ông mà lao đến, vận tốc dường như không có ý định giảm xuống, chiếc xe đang mất kiểm soát. Nảo chỉ mới phát ra một tín hiệu nguy hiểm, thì cơ thể đã nhanh hơn lao đến.
‘RẦM’
Đoạn đường náo loạn, dòng người đi đều ngoảnh đầu nhìn lại, một nam thanh niêm nằm dài trên đường, dòng máu đỏ thắm len lỏi lăn trên vạch trắng tinh kẽ đường. Chiếc xe gây tai nạn có ý định bỏ trốn bị người ven đường giử lại.
Giao thông ùn tắc, đèn màu vẩn luân phiên chớp tắt, người dân xung quanh củng náo loạn. “Gọi cấp cứu nhanh.. ai gọi cấp cứu” “Đã báo công an chưa” “Có ai biết sơ cứu không” ...
.......................................
-“Anh ấy có sao không bác sĩ”
-“Giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua”_bác sĩ nhìn bệnh nhân vẩn miên mang trên giường bệnh_ “Chỉ là không biết lúc nào sẽ tỉnh lại”
-“Ý thầy là..”_Phương củng nhìn về phía Thanh.
-“Uhm”_vị bác sĩ già gật đầu_ “Con hãy giải thích cho cậu ấy đi. Ta đi trước”
-“Cảm ơn thầy”_Phương tiển ông ra khỏi cửa, rồi quay lại vổ vai trấn an thằng Tuấn. Trông nó khá mệt mỏi, hơn ba ngày rồi nó vẩn chưa ngủ đàng hoàng thì phải.
-“Anh Thanh sẽ sớm bình phục thôi mà. Em về nghĩ chút đi”_Phương thực lo nó không gắng gượng nổi nửa.
-“Anh nói cho em biết đi”_đôi mắt đen sâu thẳm, vì mất ngủ dài mà u hồn nhìn Phương_ “Bao giờ anh ấy mới tỉnh lại”
-“Việc này”_Phương lưởng lự, cũng không có ý định giấu nó_ “Không chắc được.. chấn thương thế này, có thể không bao giờ tỉnh lại”
-“Sống thực vật”_thằng Tuấn kinh hoàng, chấn động, run cả người. Cái này là thực sao, không phải chỉ có trong phim thôi ư.
-“Hay là em về nghĩ chút đi”_Phương khuyên răn_ “Nếu em cũng ngã quỵ thì thằng Thanh trông chờ vào ai”
-“Em muốn ở bên anh ấy một chút”_thằng Tuấn ngồi xuống bên giường bệnh, nắm lấy tay Thanh. Nhìn gương mặt anh xanh xao, chỉ mới mấy ngày mà hóp má đã rõ ràng. Nói người không biết nói mình, thằng Tuấn không hề nhận ra bộ dáng hiện tại của nó cũng chẳng mấy sức sống cả.
Phương xoay người bước ra khỏi phòng, những người đứng ngoài cửa đều mang vẻ mặt u sầu. Phương lắc đầu ra hiệu cho họ đừng làm phiền hai anh em họ chúng nó lúc này. Ba mẹ thằng Tuấn nhìn sang mẹ Thanh, rồi nhìn nhau, bước lại gần an ủi mẹ Thanh. Mẹ Thanh lại lần nửa rơi nước mắt, không khóc nổi nữa, nước mắt có lẽ còn sức, nên cứ rơi. Mẹ thằng Tuấn củng không kìm lòng được, bờ môi cũng run lên, khóe mi viền đỏ ửng.
........................................
-“Hôm nay em hoàn thành rất tốt bài thuyết trình rồi”_thằng Tuấn lau má Thanh, nhúng cái khăn vào nước vắt, chuyển xuống lau tay.
“Cái bài hôm tuần rồi em kể anh nghe đó”_chăm chú mà lau ngón tay, động tác thuần thục, có vẽ như đã từng làm rất nhiều lần_ “Giảng viên nói có ý tưởng.. nhưng mà”_ra vẻ bất mản, thở dài mà nhúng cái khăn vào thau nước.
“Giảng viên nói phong cách trình bày chưa tốt. Thật là”
Thằng Tuấn đứng dậy, bưng thao nước vào tolet đổ đi. Bước ra nhìn vào giường, anh vẩn ngủ say nằm đó, anh ngủ yên bình lắm, anh có biết em cực khổ bao nhiêu không.
-“Rốt cục bao giờ anh mới tỉnh lại đây”_tựa lưng vào tường, vô hồn mà nhìn về người con trai đang an lành thi*p đi trên giường bệnh.
-“Thấm môi anh chưa con”_mẹ thằng Tuấn đẩy cửa bước vào, đến bên nó.
-“Chưa”_thằng Tuấn lắc đầu_ “Mẹ làm đi. Con đi ra ngoài chút”_ dỏi theo bong lưng đứa con trai của mình, mẹ thằng Tuấn lo âu nhận ra rằng nó gầy đi nhiều, sau lưng nhìn bộ dáng có vẻ hốc hác hẳn.
Với tay lấy ly nước trên đầu giường, từ tốn là thấm từng giọt vào đôi môi trắng hồng.
-“Con đang muốn trừng phạt chúng ta sao”_nảo nề mà tự hỏi lòng mình, cứ để hai đứa nó bên nhau có tốt hơn bây giờ không. Một đứa nằm đây, nằm im lìm, một đứa cố tỏ ra vẻ bình thường, có khi bây giờ lại đang trốn ở nơi nào đó mà rơi lệ.
-“Ta sai rồi. Chúng ta sai rồi. Con tỉnh lại đi”_nắm lấy bàn tay mềm lạnh, giọt nóng hổi rơi trên mu bàn tay_ “Xin con”
Bà hy vọng vẩn chưa muộn khi nhận ra rằng nhìn con mình an lành, vui vẻ mới là đều quan trọng. Đời người mấy mươi năm thôi mà, thiên hạ bàn tán là gì chứ, họ nói được đến khi nào. Vì ba bốn lời của người ngoài mà ép con mình sao. Rốt cuộc là nghĩ cho nó, hay là gán cho nó đó.
Như mọi ngày, thằng Tuấn sau khi hết giờ học là đến bệnh viện. Mổi lần bước đi trên dãy hành lang, nó có khi muốn bước lẹ, rồi chậm, nôn nao. Sợ rằng khi đẩy cánh cửa kia thì Thanh vẩn ngoan ngoãn mà ngủ say, mặc khác lại nôn nao mà mong rằng có khi nào anh đã tỉnh lại không. Cứ như vậy, mâu thuẩn mà bước về phía cánh cửa 717.
Lại lần nữa thất vọng, anh vẩn nhắm nghiền đôi mắt. Quen rồi, nó cười, bước đến đặt túi trái cây lên cái tủ gần giường bệnh. Ngồi xuống bên giường, ngắm anh một lát, không kìm chế được mà cúi xuống hôn lên cánh môi nhợt nhạt. Lại muốn tiến sâu hơn nữa, rồi thôi, rời đôi môi anh. Nó chỉnh chu lại mái tóc cho anh.
Nó lấy trái cây ra gọt, tiếp tục bắt đầu kể chuyện ngày hôm nay của nó.
-“Thằng Duy nó đã chọn được chổ rồi đấy”
-“Anh biết nơi nào không?”_ngừng dao, nhìn anh một cái, vén cọng tóc vương xuống trán qua một bên_ “Khi nào anh tỉnh lại hãy cùng đi. Anh đã hứa rồi mà”
-“…”_người kia vẩn thanh thản mà nằm yên, thằng Tuấn dời tầm mắt nhìn ra cưa sổ, ánh sang buổi trưa chói lóa chiếu rọi, ánh sang mang sức sống đến, những đứa trẻ ngồi đung đưa trên băng đá, chú chim rỉa long trên cành cây, vụt cái bay đi. Còn ánh sang của nó bao giờ mới trở lại đây.
Thằng Tuấn bắt đầu công việc quen thuộc trong tháng qua, cầm khăn bước vào tolet lấy nước.
………………………….
Ba tháng sau.
Trên hành lang của bệnh viện, một hộ lý trẻ hỏi một người khác có vẻ già hơn.
-“Không biết bệnh nhân phòng 717 ở sao rồi chị
-“Sao em lại hỏi người ấy”_người kia thắc mắc.
-“Có thời gian em phụ trách phòng đó”_người hộ lý trẻ giải bày_ “Thấy thương người nhà của bệnh nhân đó ghê. Nhìn mà tội nghiệp”
-“Bệnh nhân đó qua đời hồi tháng trước”_hộ lý già đáp, có lẽ cô ta quá quen với việc ra đi này rồi.
-“Tội cho mấy đứa con của bà ấy”
-“Gác chuyện đó qua đi. Hôm nay bệnh nhân đông đấy”_hộ lý già nhắc nhở.
-“Dạ”
Rất lâu sau đó, ở một vùng quê nọ. Người dân trong xóm vẩn bàn tán về một gia đình kia. Có nhiều ý kiến xoay quanh.
Có người nói “Nhà họ thật khác đời”
Lại có người bảo “Hiện tại gay là thịnh hành đấy”
Có người thắc mắc “Như vậy cũng gọi là đám cưới sao"
Nhưng củng rất nhiều người trẻ tuổi, mang hy vọng mới cảm thán mà bảo nhau rằng “Anh em hộ chúng nó! Đẹp đôi thật”
HẾT