Ra đến xe Thanh nhớ đến một việc, ngước về phía sau, nhìn hướng căn nhà thằng Phương, bổng có chút do dự. Khi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt thâm trầm của thằng Tuấn. Cũng hoang mang theo luôn, không biết nên làm thế nào mới cho là hợp tình hợp lý đây.
-“Lúc nãy.. do anh Phương bị say”_Thanh giải thích, ngừng một chút, khẻ nhìn thái độ thằng Tuấn.
-“Uhm..”_Thằng Tuấn vẩn đăm đăm nhìn Thanh, chỉ ừ một tiếng.
-“Là hiểu nhầm”
-“Uhm”_thằng Tuấn vẩn không nói gì, đáp một cái lấy lệ, như đang chờ đợi Thanh nói tiếp.
-“Anh Phương đang say”
-“Thì sao?”_thằng Tuấn hỏi.
-“Thì là hiểu lầm.. hiểu lầm hết chứ sao”_Thanh cười, lại thấy người đối diện không cười, vẻ mặt vẩn như trước, không biểu lộ, hầm hầm, nụ cười mới nở sớm tắt lịm trên môi_ “Chú mày không tin anh?”
-“Tin..”_thằng Tuấn cười khẩy một cái_ “Tình cảnh như vậy mà biểu tin anh sao!”_không phải vậy, nó tin anh, nó vô cùng tin anh, nội tâm nó đang dậy sóng, kịch liệt phản đối, nối dối tại sao lại dối anh chứ. Tuấn à, mày không biết mày nói vậy sẽ làm anh đau long sao? Xem vẻ mặt anh ấy kìa, tựa như thất vọng rất lớn, mày nở đối xử vậy với người mày thích sao.
Mặc khác trong nó cũng dạt dào bừng lên, nó chịu đủ rồi, khó chịu lắm. Nhìn thấy anh bên người khác, thực nó lúc đó nó không kiềm chế được mình nữa, một cảm giác từ đâu trổi dậy, chi phối nó, khiến nó như muốn bùng nổ, anh có hiểu cho nó không?
Vì anh là người nó thích nên nó mới như vậy. Chính cảm xúc này, cái mà nó không biết phải gọi tên bằng gì, có phải là ghen không? Nó không biết, đó có phải là ghen như người ta hay nói không, chỉ biết là khó chịu. Cảm xúc này chi phối nó, khiến nó muốn che lấp đi, dù nội tâm chưa bao giờ không tin anh, nhưng mở miệng ra lại là lời phủ nhận. Có phải khi yêu người ta không còn tự chủ bản thân mình một cách khôn ngoan nhất nữa không, tất cả chỉ làm theo cảm xúc.
-“Chú mày thực sự không tin anh?”_Thanh cảm thấy như bị bỏ rơi, bơ vơ, lạc lỏng. Nó không có niềm tin với anh như vậy sao, lời đã thốt ra như thế rồi, còn trăng sao gì nữa chứ. Nhưng mà vẩn không chấp nhận, vẩn tin tưởng, cố chấp tin vào nó. Tại sao lại có cảm giác tin tưởng nó đến thế, tin vào nó sẽ tin tưởng anh, tin nó sẽ hiểu cho anh, tin nó bên anh. Đến tận lúc này cảm giác tin đó dường như vẩn không thay đổi, rốt cuộc là tại sao.
-“Chú mày nghĩ anh là người như thế sao?”_Thanh cố chấp hỏi, ánh mắt thương cảm nhìn thằng Tuấn, tìm đáp án từ tận sâu trong đái mắt nó. Nhưng thằng Tuấn không cho anh nhìn nửa, nó xoay mặt đi, một luồng khí lạnh xuyên qua long Thanh, hụt hẩng, bị mất một nhịp thở, cỏi long dâng một cảm giác trống không.
-“Thực sự là không có gì.. chỉ là hiểu..”_Thanh không cam tâm như vậy mà rạn nứt, không đành lòng đánh mất, mất đi sẽ rất đau.
-“Mình về”_cắt ngang lời Thanh, thằng Tuấn xoay lưng, bước lại phía xe, từng bước chân như nhịp tim nó, cũng khó chịu, nhưng vẩn không đối mặt được, rốt cuộc là vì sao, vì nghi ngờ anh sao. Làm sao có thể khi mà nó hoàn toàn tin tưởng Thanh như vậy, cuối cùng là tại sao, thằng Tuấn không tìm được đáp án, nhất là lúc này, tâm trí nó hoàn toàn rối loạn, không nghĩ được nhiều, hành động trước suy nghĩ, lời chưa qua bộ nảo phân tích đã thốt ra. Xin lỗi Thanh, cho em một ít thời gian đi, em không muốn, khi mà cả bản than mình em còn không hiểu thì làm sao cho anh thứ anh cần. Một con người khiếm khuyết, cho em thời gian tự chửa trị bản than, để em hoàn thiện bản thân mình.
Bước chân thằng Tuấn cứ hướng phía trước mà đi tới, kéo dài khoảng cách với Thanh, Thanh vẩn không nhích nổi bước chân. Khoảng cách vô hình đè nén, mà ngay cả khoảng cách hửu hình trước mặt kia cũng không đủ sức kéo gần lại, nói chi là cái khoảng cách vô hình kia.
Nhìn thằng Tuấn mở cửa, lên xe, ngồi vào hang ghế sau, Thanh mới lê bước chân lại xe. Hít một hơi thật sâu, cũng không phải là các cô cậu học trò choai choai học yêu nữa. Thanh biết cái gì là khống chế xúc cảm, củng không thể òa khóc lóc nài nỉ cầu xin. Thanh là người từng trải, nếm qua biết bao chuyện, cách ứng phó tốt nhất hiện tại là im lặng, và phương thức bằng thời gian. Con người cần bình tâm để nhìn nhận vấn đề, khách quan nhất, khi không thương, không ghét, không phò, không chống một thì ta mới có thể nhìn nhận được bản chất của sự việc. Muốn như vậy phải bình tâm suy xét, bình tâm cần thời gian. Lúc cảm xúc trổi dậy mà dây dưa chỉ làm cho sự việc thêm mất kiểm soát. Vì thế, chiếc xe vẩn bon bon chạy, hai người mang hai cảm xúc khác nhau, hướng về nhau, nhưng lại cuộn cuộn nổi dậy. Con người, mải vẩn không thể hiểu hết được họ như thế nào, vì ngay cả bản thân họ đôi khi còn không hiểu hết bản thân mình.
Cảnh đêm lướt qua, phản chiếu ánh đèn lên kính xe, nhưng tất cả không thu vào được tầm mắt thằng Tuấn, mắt nó nhìn về xa xăm, nhưng lại rất gần, hình bong Thanh tràn ngặp mắt nó, dù nó không nhìn anh.
Ngày thứ nhất sau sự việc ở nhà thằng Phương, cuộc sống hai anh em họ chúng nó mặt ngoài vẩn diễn ra bình thường. Thằng Duy vẩn chưa về nhà, sáng nó cùng thằng Duy đi học, anh đi làm. Bên trong lại đang gợn song, tâm tình phức tạm, hầu như không nói chuyện với nhau. Đến cả thằng Duy củng tự mình nghi ngờ có phải hai anh em nó đang cải nhau hay không.
Ngày thứ hai, cuộc sống vẩn diển ra, người đi học, kẻ đi làm, tối về cùng nhau ngồi dùng cơm của tên ở ké. Trưa hôm nay thằng Phương có gọi điện thoại cho anh, nghe giọng điệu chắc là cậu không nhớ gì rồi. vậy củng tốt, nghĩ kỉ thì cũng chẳng liên quan gì đến thằng Phương. Chuyện lần này chỉ là chất xúc tác. Có những chuyện sớm muộn gì củng cần phát sinh một lần, xem như là thử thách đi. Nhà có them một người lúc này lại sinh ra có phần tiện hơn, tránh để hai người cùng nhốt trong một không gian. Lúc gặp nhau trước cửa phòng, nhìn nhau chẳng biết nên bắt đầu nói cái gì, rồi thằng Tuấn mở cửa bước vào phòng nó. Thanh rất muốn kéo nó lại, nhưng cuối cùng cẩn không làm thế.
Cuộc sống bình lặng như thế trôi qua hai ngày, sang ngày thứ ba lại sinh chuyện. Chị thằng duy không biết từ đâu lần ra địa chỉ đi tới la ó um sùm kêu thằng nhỏ về. Thằng Duy có vẻ sợ, ánh mắt thằng nhỏ ánh lên điều đó, sống cùng nhau mấy ngày Thanh nhận ra Duy là một cậu bé chân thành, được việc, đôi lúc lại rất hiểu chuyện. Nhưng chị thằng Duy thì không như vậy, người phụ nữ đang lôi kéo thằng Duy, mắng chửi thằng nhỏ, bộ dạng giận dữ.
-“Mày giỏi lắm thằng quỷ..”_người phụ nử đó trỏ vào mặt thằng Duy_ “Lớn rồi.. có lông có cánh rồi ha nói mày có mấy câu là học người ta bỏ đi hả con”
-“Tôi không nhịn chị nữa đâu”_thằng Duy như đang đè nén, dồn nén, muốn vở òa ra.
-“A ha.. mày ngon há con.. đi đi.. đi rồi mày hốt c*t mà ăn”_cô ta chống nạnh, hừ hừ lườm thằng Duy.
-“Chị thôi cái giọng đó đi”_mắt thằng Duy đỏ hoe, rực tơ máu
-“Mày sao nói năng với chị mày như vậy”_thằng Tuấn bất bình xen vào nhắc thằng Duy, định nói tiếp thì bị Thanh níu tay lại. Nó ngước lại nhìn Thanh, Thanh nhẹ lắc đầu ra hiêu cho nó. Nó hiểu ý không nói gì thêm.
-“Thấy chưa..”_như được cổ vủ, cô ta có vẻ hung hổ thêm cánh, xỉ vả vào mặt thằng Duy_ “Cái thứ vong ân như mày.. mày không nghĩ coi ai nuôi mày hả.. ai cho mày ăn mày mặc hả con.. không có tao mày ra xó đường mà ở nghen con.. cái thứ con của..”
-“Chị thôi đi”_thằng Duy hét lớn, làm cô ta giật mình một phen, rồi lấy lại tinh thầm hung hổ xông đến nhưng bị Thanh chặn lại. Thanh nhanh chân bước ra chắn trước mặt thằng Duy, cản đường cô ta xông đến.
-“Tôi nghĩ chị nên bình tỉnh lại”_Thanh nói.
-“Chuyện nhà tui không cần cậu xen vào”_không để Thanh vào mắt, cô ta trừng mắt về thằng Duy. Thằng Duy không giấu được vẻ lo sợ, xem Thanh như một tấm khiên vửng chắc mà nén vào.
-“Đây là nhà của tôi”_Thanh lên tiếng nhắc nhở, nhưng dường như cô ta lại nghe và hiểu theo một hướng khác. Lại bắt đầu la oai oái lên.
-“A thì ra là cậu chứa chấp nó à.. cậu có biết rỏ nó không.. biết nó là cái thứ..”
-“Tôi không biết cậu ta là cái thứ gì như chị định nói đây cả”_thấy tay thằng Duy siết chặt, Thanh cắt ngang lời cô ta_ “Cậu ấy là một đứa em tốt”_mắt thằng Duy nhìn vào cái cổ Thanh. bóng anh thật cao với thằng Duy.
-“Chị bình tĩnh lại chút đi”_thằng Tuấn thấy tình thế củng vào nói một tiếng.
-“Tụi bây chứa chấp cái thứ như nó rồi có ngày..”_cô ta có vẻ không thể bình tỉnh được
-“Duy..”_Thanh bất ngờ quay mặt ra sau gọi.
-“Dạ…”_như một đứa trẻ nhỏ thằng Duy đáp.
-“Em có muốn về với chị em không?”_Thanh cần xác định.
Thằng Duy không đáp, cúi mặt, không về còn cách nào khác đây, nhiều lần chịu không nổi bỏ đi cuối cùng vẩn là cùng đường đi về. Không phải hắn không thể tự lập bên ngoài, chỉ là sống không được mổi lần chị đều đến làm ầm ỷ, ai củng xa lánh hắn, vả lại hắn còn muốn học. Anh hỏi như vậy có phải muốn đuổi rồi không, thực phiền phức, nó cảm thấy có lổi, biết vậy từ đầu không nên đến đây.
-“Nếu hiện tại không muốn về em có thể ở đây vài ngày”_như đọc được điều suy nghĩ trong nó Thanh nói_ “Sao em có muốn ở lại đây không?”_Thanh không hời hợt quyết định, cũng không phải anh hung cảm xúc nhất thời.
-“Cậu nói cái gì?”_cô ta khinh khỉnh nhếch môi như nghe được điều gì phi lý_ “Cậu cho nó ở lại.. haha.. có lẽ cậu chưa biết nó là thành phần thế nào há?”_ánh mắt thách thức, không phải nhìn Thanh mà nhìn thằng Duy. Thằng Duy run sợ, chị ta lại uy Hi*p hắn, có lẽ chị ta sắp nói ra rồi.
-“Em có muốn hay không Duy”_như không màn đến cô ta, Thanh lần nửa hỏi lại thằng Duy, chờ đợi.
-“Em nghĩ..”_thằng Duy nất nghẹn, có những người đối xử với hắn tốt vậy sao, từ lâu rồi có vẻ như chưa ai đối tốt với hắn như vậy, vì vậy hắn không muốn lừa gạt_ “Anh nên nghe hết đi”
-“Mày chưa nói cho cậu ta biết mày từng là thằng nghiện à”_cô ta khoang tay trước иgự¢, kênh mặt khiêu khích, thằng Tuấn như chấn động, nhìn lại đánh giá thằng Duy, thằng Duy cúi mặt. Thanh vẩn bình tỉnh, vẻ mặt không thay đổi, nhìn thằng Tuấn một cái, thằng Tuấn nhận được thong báo mới nhận ra bản than đang trố mắt nhìn thằng Duy, tầm mắt nó vội quay sang hướng khác.
Thanh vươn tay chạm vào vai thằng Duy, thằng Duy ngẩng lên nhìn anh. Anh mỉm cười với hắn_ “Chú mày chưa trả lời anh.. có muốn hay không ở lại đây?”
Thằng Duy to mắt như không tin được, muốn tìm trên vẻ mặt anh xem có phải anh đang nói đùa với nó. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của hắn chỉ là nụ cười hiền hòa của Thanh. Bất giác, hắn gật đầu.
-“Được rồi.. Tuấn”_Thanh quay sang kêu thằng Tuấn_ “Đưa thằng Duy lên phòng trước đi”
-“Nhưng mà..”_thằng Tuấn liết nhìn sang chị thằng Duy.
-“Chuyện còn lại để anh lo”_Thanh gật nhẹ ý bảo nó nghe lời, không phàn nàn gì thêm , thằng Tuấn bước đến một phen kéo thằng Duy lên lầu. Thằng Duy bị kéo đi, lại quay xuống nhìn Thanh, anh khẻ một nụ cười trến an, gật đầu ra hiệu hãy an tâm.