Anh Em Họ Chúng Nó - Chương 16

Tác giả: Ta_là_nhân

-“Anh về rồi”_thằng Tuấn giờ mới phốc một cái nhảy xa thằng Duy, tư thế này đúng là dể khiến người ta hiều lầm, có khi nào Thanh đang hiểu lầm rồi không, nó có cảm giác ánh mắt anh khác lạ, như đang trách móc. Nó ngược lại lại cảm thấy vui, anh đang ghen à, haha, thực là ấm lòng mà.
-“Ngại quá hehe.. em ở ké ăn chực nhà anh vài ngày khè khè”_thằng Duy gượng gạo cười cười.
-“Có gì đâu mà em nói vậy”
Bửa cơm chiều nhanh chóng được dọn lên, thức ăn hôm nay do thằng Duy chuẩn bị, tự tay nấu. thằng Tuấn quả thật không ngờ thằng bạn nó là chân nhân bất lộ tướng, có tài nấu ăn giỏi như vậy, Thanh củng khen thằng Duy nấu rất khá, hỏi nó có học qua lớp nào không. Thằng Duy toe toét cười rộ lên nói là đâu có, chỉ tự nấu thôi hà. Thằng Tuấn vừa ăn vừa đánh giá, thằng này đúng là một nội trợ tốt, có thể dọn nhà, lại nấu ăn được, có khi nên giữ nó lại them vài ngày, dạo này Thanh có vẻ bận rộn, có thằng Duy ở đây đở phiền anh xuống bếp, lại có thể không cần phải ăn ở ngoài. Suy nghĩ thì nghĩ thế trong đầu thôi, chứ nào có nói ra, nghe ra sao mà giống bóc lột con người ta quá.
Chuyện thằng Duy đến ở vài ngày vốn là nghĩ không có gì rắc rối, nước tới chân mới biết thực ra là do bản than chưa suy nghĩ thấu đáo. Chuyện là khi màn đêm buông xuống, ba anh em ngồi cùng nhau xem ti vi, thằng Duy ngồi xếp bằng trên sô pha, ‘crốp’ một cái cắn một miếng lê, quay sang thằng Tuấn hỏi.
-“Tối nay chúng mình ngủ chung rồi ha.. hắc hắc”_mặt nở một nụ cười gian, còn ma ranh dùng khủy tay huýt vào hông thằng Tuấn một cái. Nói xong một câu không hợp với hoàn cảnh, anh Duy nhà ta lại tỉnh bơ ‘crốp’ một tiếng in dấu răng lên trái lê mà tiếp tục xem ti vi.
Thằng Tuấn nhìn Thanh cười cười, méo xẹo, cái này đúng là nó chưa từng nghĩ tới à nha. Chỉ nghĩ là có them một người tới nhà ở thôi. Khổ nổi nhà chỉ có hai phòng ngủ, mà dạo này chỉ dung có một phòng hà, hôm nay chui ra thằng Duy thì tính làm sao. Không thể kêu thằng Duy vào phòng nó ngủ để nó qua phòng Thanh ngủ được, giải thích thế nào, tao không quen ngủ với người lạ, hay là con trai với nhau không quen, nói ra không sợ thằng Duy cười vào mặt sao. Lại cũng muốn ngủ cùng Thanh, muốn được ôm anh như một cái gối mềm vào lòng, cảm giác đó khiến nó nghiện mất rồi, mềm mềm, âm ấm, lại nhẹ nhàng, hương dịu nhẹ, ấm lòng.
Một vấn đề nan giải đây, lại chưa nói đến việc Thanh có ghen hay không nữa, liết cái thằng kì đà đang ngồi nhởn nhơ xem ti vi mà ăn lê kia một cái, thật là biết là dẩn kì đà về rồi, ai ngờ con kì đà này lại cản trở nhiều thứ như vậy đâu chứ.
Nhìn cái điệu bộ của thằng Tuấn mà Thanh muốn cười, nén lại, cái thằng như trẻ con thế, củng đáng yêu, muốn véo vào má nó một cái, cắn một ngụm.
-“Hai đứa chơi nha.. anh đi nghĩ trước”_đứng dậy, sải bước lên cầu thang, quay lưng lại với thằng Tuấn, bước vào phòng, lại nhìn nhìn cánh cửa, cuối cùng vẩn là khép lại. Cảm thấy mệt mỏi, mở tủ lấy đồ, vào nhà tắm, tắm xong thì lên giường ngủ. Nhưng lại không ngủ được, suy nghĩ về khá nhiều thứ, nhiều điều cứ như một drama mà lần lượt chiếu lướt qua, khiến người ta suy nghĩ. Nghĩ về một ngày đã qua, những gì mình thấy, cò những thứ lúc đó không để ý thì bây giờ lại tái hiện rõ mồng một. Ví như cái thái độ của chị nhân viên kia, lúc đó đúng là không quan tâm giờ nghĩ lại củng buồn cười, đúng là con người thích soi mói người khác, Thanh không nghĩ đó là quan tâm, vì độ thân thiết giửa hai người chưa đến mức đó.
Lại còn có chuyện nhỏ nhặt hơn, ví như đã lâu rồi không thấy bà cụ ngồi xe lăn bán vé số gần nhà. Bình thường không để ý, giờ này bổng nhiên nhớ ra, đúng là lâu rồi không gặp bà thật, không biết bà hiện tại sống thế nào, mong là bà vui vẻ. À còn Quốc nữa, anh ta có phải hay không đã có hạnh phúc mới, hình như buổi chiều mình thấy ngón áp út anh ta mang nhẩn, mà hình như cũng không rõ lắm, tóm lại là không nhớ rỏ, chỉ tự có một ấn tượng như thế, phải chăng anh đã nhìn lầm.
Cuối cùng, và nhiều nhất vẩn là hình ảnh của thằng Tuấn, đúng là nhân vật chính có khác, thủ vai chính nên thời gian xuất hiện cũng dày hơn người khác. Nét mặt nó lúc ở trong bếp cùng thằng Duy, phải nói lúc đó anh có thoáng bất ngờ, vì trong nhà đột nhiên có người lạ, nhưng mà anh lại nhanh chónh nhớ ra, thì ra là bạn của thằng Tuấn. Hỏi anh có ghen không à.. Thanh phì cười, lắng nghe tiếng động ‘két’ rồi sau đó là ‘tạch tạch’ tạch tạch tạch’. Tiếp đến là cảm thấy tấm chăn được ai đó vén lên, niệm chịu thêm trọng lượng lún xuống , một bàn tay ai đó chạm vào người anh, vòng sang eo, kéo Thanh vào иgự¢ ai đó. Mà ai đó dường như nghĩ rằng Thanh đang ngủ nên động tác rất nhẹ nhàng, khe khẽ, nào hay rằng Thanh chỉ vờ nhắm mắt xem ai đó sẽ làm gì.
Cảm giác ấm, mềm mại khi làn môi ai kia chạm vào trán Thanh, ai đó có vẻ chưa thỏa mản, hôn thêm một cái vào môi, quyến luyến tách ra, rồi lại lưu luyến mà thêm một lần nửa chạm vào môi Thanh. Thằng Tuấn quả thực không cam lòng, nó đã nhịn hai ngày rồi. Có những thứ khi nếm được một lần người ta không thể nào ngăn cảm bản thân đến tìm để nếm lần hai. Nhưng mà ai kia lại đang khép mi ngủ, có phải anh làm việc quá vất vả rồi không, nó không thể giúp gì cho anh hết. Không thể bảo bọc anh như một người anh lớn, vì anh là anh nó. Không thể nuôi anh, vì nó không làm ra tiền, vả lại còn dùng tiền của anh nữa. Muốn giúp anh việc gì đó, việc nhà chẳng hạn, anh lại muốn nó học, không cho nó làm. Củng có lúc nó muốn xuống bếp nấu cho anh một bữa, nhưng khổ nổi lực bất tòng tâm.
Không dể gì mà đợi thằng Duy ngủ say để trốn về phòng của mình, nếu không ôm ôm, ấp ấp một chút đúng là uổng công nha. Nghĩ thế, đôi môi lại một lần nửa phủ xuống môi Thanh, khi chạm vào bờ môi Thanh thì môi Thanh tự nhiên khẻ mở ra, đầu lưởi vươn ra chạm vào môi nó. Không bỏ lở cơ hội, chiếc lưởi thằng Tuấn nhanh chóng phối hợp, hòa quyện vào nhau, bờ môi như đính vào nhau. Đã được sự cho phép của Thanh, nụ hôn nhẹ ban đầu càng lúc càng mạnh bạo, khiến hai cơ thể dần nóng ran lên.
Vừa tắm xong nên Thanh chỉ mặc mỗi cái áo tắm, cũng vì thế mà bàn tay thằng Tuấn càng dễ dàng len lỏi, мơи тяớи, làm tăng xúc cảm. Ngón tay thằng Tuấn hết trêu đùa đầย שú Thanh lại chuyển xuống rồn, xoa nắn tấm lưng Thanh, thấp dần xuống dưới, xuống dưới, chạm vào bờ ௱ôЛƓ Thanh.
Thanh vẩn nhắm mắt, nhưng cả hai đều biết anh không phải đang ngủ. Thằng Tuấn ngắm Thanh, bộ dáng anh hiện tại thật quyến rủ, có từ nào thích hợp hơn từ quyến rủ không, khi mà anh nằm trên giường với đôi mắt khép hờ, toàn thân chỉ mặc mổi cái áo choàng tắm đang hở tung ra, che che ấp ấp trông lại càng khiến người khác muốn xông vào mà khiêu khích. Nhịp thở đều đặn lại như dồn dập, иgự¢ phập phồng theo nhịp thở, bụng củng căng rồi xẹp xuống. Ngửa cổ lên trần nhà, mi mắt dao động li dim khi bàn tay thằng Tuấn mon men vào vị trí trung tâm nhất của cơ thể mà xoa nắn.
Không thể nhịn nổi nửa, thật sự khó mà nén nhịn thêm, nhanh chóng thoát ly, thằng Tuấn đến ôm Thanh vào lòng, xoay một cái mà đặt Thanh nằm dưới nó. Hàng mi động đậy, Thanh mở mắt ra nhìn nó. Đôi mắt nó như rạo rực, lại như có lửa mà đang thiêu cháy toàn thân Thanh.
Quấn lấy nhau suốt một thời gian làm hai người mệt nhừ, cơ thể mồ hôi như một lớp màng bao phủ.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, dường như không có khoảng cách, có thể nghe được nhịp tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ đối phương, lại còn cảm nhận hơi thở của người kia. Hơi thở của người vừa qua cơn giao hoan đặc biệt nồng, mạnh mang theo hương vị dục tình. Không gian trong phòng nhất thời trầm xuống, như đôi vợ chồng son quyến luyến nhau không rời, cả hai ai củng muốn cảm nhận thêm hương vị của đối phương, có cảm giác cái vị này mê người, lại quen thuộc, lại khiến người ta say mê.
-“Thằng Duy là đứa bạn tốt của em trong lớp”_nói một câu nghe như vô nghĩa, nhưng người nói có ý tứ rỏ rang, nó không muốn để lại trong lòng Thanh vướng mắc nào, nhỏ nhất cũng không. Nó từng nghĩ rất nhiều về tình yêu, và nó nghiệm ra một điều sự tin tưởng là thứ tối qaun trọng. Có đôi khi nghĩ rằng đó là vấn đề nhỏ không cần giải thích, nhưng có nào hay vấn nhiều giọt nước mới làm thành hồ, nào biết rằng muốn che giấu lời nói dối người ta sẽ thường dung lời nói dối khác, chi bằng cứ nói rõ ra tốt hơn không?
-“Anh biết”_lúc này đây mà thằng Tuấn nói ra điều này thì ý tứ quá rỏ ràng rồi, có lẽ nó hiểu lần rằng Thanh ghen chăng.
-“Vì vậy mới rủ nó qua ở chung”_thằng Tuấn tựa cằm lên trán Thanh cọ cọ_ “Anh đừng có hiểu lầm.. lúc chiều là..”
-“Anh không có nghĩ gì hết”_Thanh trấn an nó_ “Anh chỉ ngạc nhiên thôi”
-“Ngạc nhiên?”_nó khẻ chao mày, khó hiểu.
-“Ừ.. ai lại để khách tự mình xuống bếp lại còn bắt người ta dọn dẹp nhà”_Thanh từ tốn phân trần.
-“A thì ra là vậy”_vòng tay thêm siết chặc, thì ra do nó nghĩ quá nhiều_ “Anh không nghi ngờ gì sao”
-“Anh chỉ biết em sẽ không như thế”_không hiểu vì sao, chỉ biết có một thứ trấn định trong lòng khiến Thanh tin tưởng, có lẽ.. mù quán rồi.
-“A.”_câu trả lời nằm ngoài dự tính, không ngờ anh có niềm tin với nó như thế. Thực cảm động, tâm nó dường như mới rung lên, nếu có thể nó thực muốn anh đính vào là một bộ phận cơ thể nó. Vì ở bên anh nó mới cảm thấy vẹn toàn.
-“Không định về phòng à”_điều chỉnh một chút, nha có khách, ít nhất bây giờ cũng chưa có ý định dám ngữa bài với thiên hạ, thế thì nên khiến người ta nghi ngờ càng ít càng tốt.
-“Anh thật bội bạc”_thằng Tuấn ai oán làm nủng, cằm càng cọ cọ vào mái tóc Thanh. Thanh cũng chẳng buồn ngăn cản nó, ngược lại còn cảm thấy nó như lúc này đáng yêu, thôi rồi, hết cách, lún quá sâu rồi.
Không thấy Thanh đáp thằng Tuấn phán tiếp một câu làm Thanh xanh luôn cả mặt.
-“Dùng xong thì muốn đá người ta đi”
Không nói không rằng thúc vào hông nó một cái, cho chừa cái tật ăn nói hàm hồ. thằng Tuấn oai oái than đau, biết nó giả trò Thanh cũng chẳng màn tới, một lát sao thấy nó vẩn ôm bụng co quắp nằm trên giường mới có chút dao động. Không lẽ mình ra tay mạnh quá sao. Thanh mon men đến gần lay nó, nó cũng không thèm quay qua nhìn, chỉ gạt tay Thanh ra khỏi người nó.
Giận rồi, Thanh nghĩ, lạ thật, như thế lại thấy đáng yêu sao đó. Một thằng con trai to xác nằm co quắp trên giường làm nũng, không mảnh vải trên người, lại giận giổi, thế mà có một sức hút kì lạ. Khiến Thanh ngồi bên nhìn say sưa. Khóe môi lại nở nụ cười. thằng Tuấn phát giác ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm mình thì củng ngốc đầu lên xem, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thanh nó lại quay mặt sang hướng khác, rồi lại len lén liết qua nhìn.
Còn chưa chịu xin lổi người ta nửa à, thằng Tuấn trong lòng nghĩ. Thanh nào hay nó đang cần lời xin lỗi đó, anh chỉ có phải đã nói yêu rồi nên hai người không cần phải giử kẻ nửa không, như nó lúc này, muốn vui thì vui, giận giổi thì làm nũng, có thể tùy tiện bày ra cái mà mình thích. Mà cũng như anh, khi yêu rồi cũng thì dù nó làm gì cũng thấy đáng yêu, dễ thương, nên nó thực muốn làm gì thì làm. Yêu là như thế này, không phải làm vì người, mà sống vì mình, nhưng điều đó lại khiến cho người kia cảm thấy đáng yêu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Thanh chợt giật mình, suy nghĩ vẩn vơ cái gì không biết. Cầm lấy điện thoại, ra hiệu thằng Tuấn đợi anh lát. Thanh lấy áo khoát, bước xuống giường, hướng ra ban công để nghe điện thoại.
Thằng Tuấn ai oán nhìn theo tấm lưng thon gầy của Thanh, em vẩn chưa tha thứ cho anh đâu. Nhưng lại nghe được một tiếng khiến tâm hồn nó không chủ động lại tự dậy sóng. Không phải nó cố tình, chỉ là vô tình nghe thấy, lại không biết bọn họ đang nói gì, trong lòng có gì đó bức rức không yên.
Chỉ một tiếng “Gì vậy Phương?” mà khiến nó khó chịu vậy sao. Nghĩ lại nếu anh Phương là một người bạn bình thường thì nó không như vậy, nhưng khổ nổi anh Phương không phải như vậy, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không chỉ là bạn bè, còn sâu nặng hơn tình nhân nữa là. Tri kỉ, tâm giao có lẽ đúng hơn. Tin tưởng Thanh, thằng Tuấn không thiếu sự tin tưởng này, nó chỉ là không tự ti về tình cảm non trẻ giửa hai người, còn chưa hơn nửa năm mà, thời gian đôi khi thực quan trọng, nó giúp con người ta tự tin hơn. Nếu biết trước như vậy, thì nó sẽ thường xuyên đi gặp họ hàng hơn, có thể nó và Thanh sẽ biết nhau sớm hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc