Anh Em Họ Chúng Nó - Chương 15

Tác giả: Ta_là_nhân

Trở lại thành phố vào buổi chiều vì sáng mai thằng Tuấn lại có giờ học. Dĩ nhiên, khi xuống mỗi người một nẻo nhưng khi về là cùng nhau.
Nếu nói không có sự khác biệt là không thể tin, người xưa nhưng danh nghĩa đả khác dĩ nhiên có điểm khác. Nhưng cái khác này cũng không có cái gì quá xa lắm, thân nhau thì lúc trước cũng than nhau rồi, anh em thì vẩn là anh em. Có điều thỉnh thoảng lại ngủ cùng nhau, mà tần số ngày càng lớn. Càng không đơn giản chỉ là nhắm mắt ngủ như trước.
Khi gặp nhỏ Thùy Linh trong lớp học thằng Tuấn nhận ra rằng nó không hận nhỏ như nó nghĩ, biết nói sao, nó không có cái cảm giác Ⱡồ₦g lộn lên ghanh ghét, cũng chẳng hung hăn trừng nhìn nhỏ, không xa lánh như tránh tà, lại không phải sợ hãi không muốn tiếp cận nhỏ. Nó chỉ là không nghĩ bản thân và nhỏ có thể như trước, đơn giản thế thôi, ngoài ra không nhiều thêm những thứ khác. Nó cũng kinh ngạc, vì sao lại như thế, không phải nó nên hận nhỏ hay sao!
Thằng Duy hôm nay lại tỏ ra khá bực dọc, hỏi ra mới biết hắn và bà chị của hắn cải nhau. Không biết cách an ủi, đành chịu trận lắng nghe thằng Duy sổ trận vậy. Việc này cũng không hẳn là xấu, ít nhất thằng Duy không ngủ trong suốt giờ học, quả là một kì tích. Có đôi khi thằng Tuấn củng nghi ngờ có phải thằng này ở nhà không được ngủ hay không mà vào lớp là ngủ gà ngủ gật, rồi tự cười, sao lại có ý nghĩ kì quái như vậy chứ.
Tràng giang đại hải một hồi đến cuối cùng thằng Duy hùng hồn phán một câu xanh rờn là hôm nay tao không về. Thằng Tuấn lại hỏi nếu không về mày đi đâu, thằng Duy nghĩ nghỉ một hồi rồi quay sang nhìn nó, ánh mắt thành khẩn đến long lanh khiến thằng Tuấn chân lông dựng thẳng mà rùng mình.
-“Mày thu nạp tao nha”_thằng Duy chấp hai tay trước иgự¢, nhìn rồi nhìn nó, chớp xong lại chớp chớp.
-“Ngộ không à.. sư phụ không thể tự ý quyết định chuyện này”_thằng Tuấn tỏ đạo mạo, vổ vổ đầu thằng Duy, lại bị thằng Duy né sang hướng khác.
-“Đi..”_thằng Duy không bỏ qua cơ hội_ “Đi mà..Tuấn.. Tuấn đại ca..”
-“Mày cũng biết tao đang ở nhờ nhà anh họ mà”_nên tao đâu có tự quyết định được, với lại hiện tại tao cũng muốn ‘riêng tư’ một chút. Tự dưng rước kì đà về làm gì, dĩ nhiên những lời này do bụng thằng Tuấn nói với tim nó. Vẽ mặt thì vẩn ánh lên tia khó xữ.
-“Tao có thể giúp mày việc nhà.. cái gì cũng được thu nạp tao đi.. nếu không..”
-“Không thì sao”_thằng Tuấn cau mày hỏi
-“Ngủ ngoài đường chứ sao”_nhún vai tỏ vẻ bất lực.
-“Mày đùa à”
-“Đâu có.. tao hết tiền òi”_lại còn tự móc túi chứng minh hoàn toàn rổng toét. Nhìn vẻ mặt như muốn siêu lòng của thằng Tuấn, thằng Duy mở cờ trong bụng, ừ thì trong túi hắn rổng toết thật nhưng trong ba lô thì ai biết đâu.
-“Để tao hỏi anh Thanh thử”_thằng Tuấn lấy điện thoại ra, rồi lại nghĩ không biết nên gọi hay không, vô tình nhấn gọi rồi lại nhớ ra chắc bây giờ anh đang làm việc thế là tắt nhanh. Nhanh chóng điện thoại báo có tin nhắn từ Thanh.
“Sao lại gọi anh”
“Nho a ak hjhj”
Qua vài phút cũng không nhận được re nào từ Thanh, dưới sự thúc giục của thằng Duy, đành nhắn tiếp.
“Bn e mun qua o nho vaj ngay ak”
“Con trai?”
“Uh.. hjhj.. dc ko a?”
“Bạn cùng lớp với chú mày?”
“Dung oi”
“Chú mày tự quyết định đi. Bye. Anh còn có việc”
Thế thì có lẽ được, nó cho thằng Duy một cái gật đầu, thằng Duy phát mừng ra mặt. Thằng Tuấn củng nói rỏ chỉ vài ngày thôi đó, thằng Duy gật gù nói chỉ hai ngày là được. Thằng Tuấn nghĩ tới mà thấy tức cười, thằng này trốn nhà đi mà còn biết trước ngày về hả ta, nghe cứ như là đi nghĩ ngơi du lịch đâu đó á.
Cốc cốc
-“Vào đi”
-“Thanh chú kí dùm chị cái này”_người phụ nử đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc, tiếp tục giải thích_ “Dự toán cho kế hoạch lần này”
-“Kế hoạch đấu thầu hả chị”_Thanh lật lật xem qua
-“Uhm.. còn có mấy cái thu chi trong tuần này nửa chú xem luôn giúp chị”
-“Chị đợi em lát”_Thanh xem qua rồi gật gật tỏ hài long, cô này làm việc khá hiệu quả_ “Chị ra ngoài trước đi.. khi nào xong tôi sẽ gọi”
Cốp cốp vài bước lại dừng lại, Thanh ngẩng đầu lên xem còn có việc gì không thì thấy chị ta nhìn Thanh chăm chăm, ánh mắt soi mói kì lạ, vẻ mặt cười cười.
-“Chú Thanh đang yêu phải không”
-“A sao chị nói vậy”_Thanh thoáng bất ngờ
-“Thì thấy vẻ mặt chú dạo này tươi tươi nên chị đoán vậy”_hình như bản tính bà tám bộc lộ thì phải.
-“Đang trong giờ làm việc thì phải!”_Thanh nhẹ nhàng nhắc nhở, chị ta tỏ ra mất hứng rồi xoay người ra ngoài. Làm việc phải có nguyên tắc của mình, Thanh không bao giờ lảng phí thời gian làm việc vào những việc thế này, song phẳng, một ngày anh bán 6 tiếng cho công ty, thì 6 tiếng đó anh chỉ làm việc, ngoài ra thời gian khác thì không bao giờ lôi công việc vào.
Gấp lại hồ sơ, những cái thuộc thẩm quyền thì xem qua cẩn thận rồi kí, phải chịu trách nhiệm với chử kí của mình nên không thể qua loa được. Xem rõ từng con số và điều khoản, dù đó là nhân viên đắc lực nhất dưới tay mình thì cũng đôi khi có sơ soát. Người lảnh đạo mình phải chịu trách nhiệm vì thế không nên hời hợt. Lấy hồ sơ hoạch địch cho tài chính cho kế hoạch đầu tư ra, cái này cần phải thong qua boss tổng xem xét. Kế hoạch lần này do boss trực tiếp chỉ đạo.
Định cung tay gỏ cửa mới phát hiện hình như bên trong xếp đang có khách, cửa lại hở không khóa, định xoay bước đi lại nghe được tiếng xếp nhắc đến một người quen khiến Thanh dừng bước.
-“Quốc à cậu củng đừng có quá đáng nha”_tiếng xếp cau có_ “Kế hoạch lần này với công ty chúng tôi rất quan trọng bao nhiêu chắc cậu củng rỏ. A các cậu vốn không hợp với dự án này”
-“…..”
-“Người cậy đề cử thì tôi củng đả nhận rồi.. bây giờ cả kế hoạch này cậu cũng muốn nuốc sao?”
Tập đoàn A, Quốc, người của Quốc đề cử sao, Thanh hoang mang, bước về phòng mình. Có phải là anh không? Có khi nào anh là lính nhảy dù? Nghĩ lại cũng thấy mình vào vị trí này quá dễ dàng rồi còn gì, nhưng vẩn không muốn tin. Chẳng lẽ không cách nào thoát khỏi gả ta sao. Hay vốn dĩ không phải là mình, chỉ do anh quá nhạy cảm thôi, Quốc từ sớm đã quên mất anh rồi. Cười khẩy, có thể dễ dàng quên vậy thì không dây dưa lâu thế. Mà chẵng phải chấm dứt rồi à, đúng hết rồi, con người thật khó hiểu, mà anh lại là một con người, lại còn nhạy cảm, nên càng không giản đơn, phi logic quá. Con người càng lý trí hình như là để che giấu đi tâm hồn yếu cảm của mình.
Cuối cùng củng nên làm sáng tỏ, một cuộc điện thoại thôi mà. Một thời gian khá dài không lien lạc, vẩn còn là bạn được chứ, dù gì cũng từng than hơn là bạn thân.
Quán cà phê chiều lưa thưa khách viếng, điệu nhạc nhẹ ngân nga, vang vang. Bài hát về Hà Nội, giọng hát lại trầm, nhẹ, như day như bùi ngùi. Nhưng nơi ngồi lại là một quán cà phê ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, tầm mắt nhìn ra ngoài tấm kính dày là hàng hàng xe chạy, nối đuôi nhau, vương bụi đường. Nhìn dòng người vội vã, lại có cảm giác sinh động, vì bên tai không phải là tiếng xe ồn ào mà là điệu nhạc âm vang.
Cánh cửa lớn bị đẩy ra, một thân người bước vào, toát ra sự chững chạc, thành danh. Quốc vào quán, ánh mắt lướt qua một cái khắp căn phòng, dừng lại bên một người thanh niên ngồi ở gần cửa sổ.
Người thanh niên đó tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài ô cửa, ánh mắt hiền hòa, trong trong, lại như suy tư trầm ngâm, khiến người ta nhìn thấy sẽ tự hỏi không biết anh ta đang nghĩ cái gì vậy nhỉ. Đến khi Quốc đứng bên cạnh, ‘Uh..’ một cái gằn giọng Thanh mới phát hiện Quốc đã đến. Thanh nhìn Quốc, anh ta vẩn như vậy, phong độ, chững chạc, cả cơ thể toát ra khí chất của một con người cao cao.
Mĩm cười, nụ cười cho một bằng hữu lâu ngày gặp lại, Thanh chìa tay ra, nhoẻn miệng cười. Quốc nhìn nhìn bàn tay Thanh rồi cũng vươn tay ra bắt lấy. Bàn tay này vẩn mềm như vậy, Quốc nhanh chóng rụt tay về, kéo ghế xuống ngồi đối diện Thanh, nhìn Thanh. Ánh mắt này khiến cho Thanh có cảm giác không yên được, như đang dò xét, như đánh giá lại giống như thấu hiểu nhìn rõ tất cả. Thanh cười cười, cũng nhìn Quốc, phút chốc hai người dường như không biết nói gì, đã chuẩn bị trước khi điện thoại hẹn gặp thế mà giờ này khó mở miệng quá. Có nhiều điều điều muốn nói, nhưng lại bị nén lại ở đâu đó trong иgự¢, tự cảm nhận nếu mình nói ra đúng là không hợp tình cảnh tí nào, thế là không nói lời nào.
Bầu không khí cứ như vậy, hai người nhìn nhau, một người mặt không gợn sóng, một người cười cười gượng. Đợi đến khi cô bé phục vụ bê menu ra hỏi các anh dùng gì ạ thì hai người mới chuyển đi sự chú ý.
-“Cà phê”_Quốc nhìn cô nhân viên bảo, cô nhân viên viết viết vào một tờ giấy rồi rời đi.
-“Anh.. vẩn khỏe chứ”_đắn đo suy nghĩ, lại nhìn nhau cả buổi, Thanh trong lòng tự cười, tự nhiên lại có thể thốt ra một câu như vậy, nghe sao xa lạ quá.
-“Khỏe”_Quốc xác nhận, lại nhìn Thanh hỏi_ “Em và thằng nhóc đó.. tốt chứ”_không vòng vo, Quốc đi thẳng vào vấn đề mà mình quan tâm.
Thanh khẻ cười, không ngờ câu đầu tiên anh ta nói lại là hỏi mình với thằng Tuấn. Nhẹ cười với cô nhân viên vừa ra đặt cốc cà phê xuống bàn, cô ta cũng mỉm cười lại Thanh một cái mới bước vào trong. Lúc này Thanh mới xoay qua Quốc_ “Tôi cứ ngỡ anh sẽ hỏi tôi sống tốt không chứ”
Quốc khẻ cười, chỉ là một cái cong môi nhẹ, chỉ là khóe môi nhếch lên. Nhưng cái cong môi nhẹ đó lại như ánh dương nhỏ, thắp lên gương mặt Quốc. Thanh đăm đăm nhìn Quốc, nụ cười như thế này đã bao lâu anh chưa thấy Quốc thắp lên nhĩ, có lẽ rất lâu rồi.
Như hai người bạn già lâu ngày gặp lại, cứ ngở thân thân như ngày nào giờ mới biết không thể quay lại như trước, hay là do bao năm đã có quá nhiều cách ngăn thì phải. Muốn gở đi cái vách nào dễ dàng, nhưng nào ai hiểu cả hai hơn nửa. Lời nói có phải quá dư thừa không, nhìn nhau đã hiểu nhau, cái này có đáng gọi là tri kỉ?
Nếu nói về đời người thì vẩn là một câu củ rích dùng cả trăm năm ấy, dài không dài mà ngắn không ngắn. Nhưng cái khoảng không dài mà cũng chẳng ngắn ấy lại xãy ra biết bao nhiêu chuyện, hôm nay anh là bạn tôi, ngày mai anh và tôi là gì; hôm nay chúng ta hận nhau có chắc ngày mai chúng ta không thể cùng nhau nắm tay nhau, nhìn nhau chan chứa cảm tình. Dù không dài nhưng nó đủ để thay đổi cảm xúc con người, dù không ngắn nhưng cuộc đời này lại khiến người ta tiếc nuối mãi.
Trải qua bao nhiêu việc trong quá khứ, hận cũng đã hận rồi, níu kéo giờ cũng đã buông tay, giờ đây tôi và anh lại có thể bình ổn ngồi lại đây, nhìn nhau, dòng hồi ức đã qua củng không còn quan trọng nữa. Cái gọi là tha thứ, cũng không hẳn, chỉ là thấy như hiện tại không phải là tốt lắm sao. Nghĩ đến chuyện tha thứ hay không cơ bản là vẩn canh cánh ở trong lòng vấn đề đó mà thôi. Hiện tại là tốt nhất, anh vẩn dỏi theo tôi, tôi biết, và tôi cũng vậy, xem báo lại tìm xem có đưa tin về anh không, chỉ như thế thôi, một vị trí nhỏ dành cho người xưa, cố nhân à.
Bước vào nhà Thanh phát hiện ra ngay căn nhà hôm nay có điểm khác lạ. Thứ nhất, trên giá có thêm một đôi giày lạ, một đôi giày thể thao trắng với màu dây lòe lẹt, không phải thằng Tuấn tự dưng có sở thích màu mè chứ! Thứ hai, căn nhà có vẻ ngăn nắp hơn hẳn, báo buổi sáng ngổn ngang trên sô pha giờ được xếp ngăn nắp trên bàn kiếng, nhà dường như mới được lau xong, còn hơi nước. Mà làm Thanh khó tin nhất là trong nhà thoang thoảng hương thơm, ai đó đang nấu ăn. Không phải thằng Tuấn chứ! Thanh khó tin từng bước bước vào bếp.
-“Cho tao miếng coi”_thằng Tuấn tay cằm sẳn đôi đủa, nhắm ngay cái nồi trên bếp mà làm mục tiêu.
-“Chưa có chín.. cái thằng... bỏ xuống...”_thằng Duy nhanh nhảu dùng đôi đủa trong tay kẹp đôi đủa thằng Tuấn lại.
-“Hồi nãy tao thử được rồi mà”_và cũng lúc đó tao mới biết cho mày ở ké cũng có cái lợi, hehe.
-“Hồi nào..”_thằng Duy lấy đầu đủa chấm vào nước thịt đưa lên nếm thử, gật gù.
-“Khi mày đi rữa tay đó”_thằng Tuấn hì hì cười, cái đủa vừa được thả ra có dấu hiệu không yên phận.
Thằng Duy khinh thường nhìn nó, thằng Tuấn cười khì khì đánh trống lảng. Khi Thanh bước vào bếp đập vào mắt Thanh là khung cảnh thế đấy, thằng Tuấn đang rất gần một người con trai khác, cười toe tét, cánh tay choàng sang người ta, rất giống như đang ôm, người con trai đó cũng nhìn nó. Và cũng người con trai đó là người đầu tiên nhận ra sự hiện diện của Thanh.
-“Anh Thanh phải không?”_thằng Duy gật nhẹ một cái coi như chào hỏi.
-“Em là..”_Thanh nhìn tổng quan thằng con trai trước mặt một cái, rồi lại liết sang thằng Tuấn một lượt_ “bạn thằng Tuấn đúng không”
-“Anh về rồi”_thằng Tuấn giờ mới phốc một cái nhảy xa thằng Duy, tư thế này đúng là dể khiến người ta hiều lầm, có khi nào Thanh đang hiểu lầm rồi không, nó có cảm giác ánh mắt anh khác lạ, như đang trách móc. Nó ngược lại lại cảm thấy vui, anh đang ghen à, haha, thực là ấm lòng mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc