Anh Em Họ Chúng Nó - Chương 12

Tác giả: Ta_là_nhân

Vùng một cước hất thằng Tuấn ra, Thanh xoay gót bước đi, nước mắt lại rơi à. Xem như lần cuối đi, dung nước mắt này cuốn trôi tất cả. Trái tim sao lại thắt lại, ai đang Ϧóþ chặt trái tim anh, ai đang chèn một thứ gì đó trong cuốn phổi, hô hấp mà cũng nặng như thế. Có lẽ đây là cái giá của sự buông tay.
Phịch
Bạch
Thanh hoảng hốt xoay người lại, thằng Tuấn nằm một đống bất tỉnh trên sàn nhà.
-“Tỉnh?”_Thanh nắm lấy bàn tay thằng Tuấn khi vừa thấy hàng mi nó chuyển động, quả thật nó tỉnh. Thằng Tuấn mở mắt nhìn, chói, nó nheo chớp hành mi rồi từ từ mở ra. _ “Đây là bệnh viện”_không đợi nó hỏi Thanh đã lên tiếng nói trước.
-“Anh..”_môi thằng Tuấn mấp máy, có lẽ nó khát.
-“Để anh lấy nước”_Thanh xoay người ngồi dậy đi lấy nước thì bàn tay anh bị giữ chặt, Thanh quay lại nhìn nó
-“Đừng đi”_thằng Tuấn vùng dậy ôm chằm lấy anh, cơ thể nó run lên, cái ôm thật chặc_ “Tin em.. đừng đi”_Vòng tay như tăng them đạo lực, kéo Thanh sát vào người nó.
-“Không đi.. anh không đi”_Thanh ôn nhu vổ về trấn an nó, anh lại khiến nó hoang mang thế này sao. Có phải vì anh không tin nó, Thanh khi nào mà không tin nó chứ, nhưng cái tin đó khác, anh tin nó là đứa em họ ngoan, là người tốt. Nhưng chỉ dừng lại ở đó thì không đau, chỉ dừng lại ở đó tin sẽ không bị siết chặc như lúc thấy nó bên cạnh người khác. Khốn thật, từ lâu đã biết không còn là thể đóng cái vai anh họ này rồi, từ lâu đã nhận ra không thể xem nó như một thằng em trai bình thường. Cớ gì mà không thừa nhận ra chứ, cái đau cũng tự mình ôm lấy thì còn sợ gì nữa. Vậy tại sao không một lần đối mặt, không một lần rõ ràng. Hay là sợ mất đứa em họ này.
Thanh tựa cằm vào vai thằng Tuấn, hít một hơi thật sâu. Giữ lấy mùi hương của nó, quấn quýt hơi ấm của nó, luyến tiếc vòng tay nó mà thì thầm vào tai nó _”Anh tin em”_Cái tin này không phải do nhỏ bạn con nhỏ Thùy Linh đứng ra nói rõ ràng sự việc thằng Tuấn bị chuốc thuốc, cũng không phải đến từ việc anh quá yêu thằng Tuấn đến độ mù quán. Cái tin tưởng này tự sự đau lòng, đau khi thấy nó bên người khác nên chọn cách tin nó, đau khi nhìn nó nằm bất tĩnh trên giường một ngày vì thuốc quá liều nên tin nó muốn nó tỉnh lại, đau khi thấy nó buồn nên tin nó.
Cảm thấy sức khỏe khá hơn nên thằng Tuấn muốn về nhà, ở bệnh viện thật khó chịu, kèm theo cái ‘căn bệnh’ của nó khiến nó thấy không quen. Chơi thuốc kích thích quá liều đến nổi nhập viện thì nói ra không khỏi gượng gùng. Ánh mắt cái cô y ta như đang cười tủm tỉm khi nhìn nó khiến nó toàn than ngứa ngáy, đâm ra nó mặc cảm với mọi ánh mắt của người trong bệnh viện. Thằng Tuấn một mực đòi xuất viện nên Thanh cũng chiều theo nó đi làm thủ tục, anh cũng phần nào nhìn ra sự ái ngại của nó.
Uống xong liều thuốc an thần thằng Tuấn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thanh ngồi bên mép giường chăm chú nhìn gương mặt nó. Khồ than thằng nhỏ, mấy ngày nay trông nó xanh xao hẳn. Nhỏ Thùy Linh chơi cú lần này cũng quá độc rồi, không ngờ nhỏ có thể làm như vậy. Vuốt mái tóc thằng Tuấn, tém vài sợi tóc vương trên trái lại chon ngay ngắn. Qua chuyện này, củng nhờ chuyện này Thanh nghĩ thong một chuyện, đau cũng đã đau rồi, thế thì đối mặt đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thanh nhanh chóng bắt máy sợ thằng Tuấn thức giấc.
-“Alô”
-“Tao nè”_giọng nói trầm, nặng, là của thằng Phương
-“….”_Thanh im lặng, vì anh biết thằng Phương có đều muốn nói
-“Chuyện con Linh.. tao.. tao xin lỗi”_thằng Phương thở dài, nảo nề
-“Qua rồi”_Thanh tỏ giọng bình thường, qua rồi Thanh không muốn truy cứu nữa, cứ để nó qua đi, dù gì nhỏ Thùy Linh cũng còn quá trẻ, chưa chính chắn, cứ xem như một bài học cho nhỏ đi_ “Thằng Tuấn hiện tại không sao.. cho qua đi”
-“Cảm ơn mày..”_thằng Phương ngập ngừng, giọng nói phảng phất buồn lòng
-“Uhm.. cứ vậy đi”_Thanh cũng không biết nên nói gì thêm nữa, là bạn bao năm giờ mới thấy có cái xa cách thế_ “Vậy tao cúp đây”
-“.. Uhm mày tắt đi”
Thanh thở dài một hơi, rồi ấn tắt cuộc gọi. Tao cũng không biết nói gì an ủi mày Phương à, bản than tao củng không thể tha thứ cho nhỏ Thùy Linh thì sao tao an ủi mày tha thứ cho nó. Không truy cứu nó phần lớn củng vì mày, mày biết không. Khi nghe nhỏ bạn Thùy Linh kể lại, điều đầu tiên tao nghỉ là phải soạn ngay một đơn tố cáo, nhưng khi nghĩ đến mày, tao lại thôi.
Nếu là một đứa con gái, có lẽ tao sẽ đi đến tát cho nhỏ Thùy Linh một cái thật mạnh để giằng mặt con nhỏ, để trút giận. Nếu là một bà mẹ tao sẽ chỉ thẳng mặt con nhỏ mà mắng con nhỏ một trận. Nhưng tao không làm được, tao là một thằng con trai, tất cả mọi thứ đều nén lại trong lòng. Không phải không đau, mà là nổi đau, mà là nổi đau bị nén lại thành uất ức. Nghẹn ngào, chắn ngang trong lòng. Dòng thác bị đập ngăn lại, gió bị cửa chặn ngang, khó chịu lắm. Không thể giải khai bớt, cứ tăng them lực nước đập vào đê, cái cảm giác này, mày có hiểu cho tao không Phương.
Thanh nâng tầm mắt nhìn bầu trời bao phủ bởi màu hồng cam, ngọn lửa lụi tàn dần. Nằm xuống bên thằng Tuấn, cuộn người trong lòng nó, ấm áp thật. Đến cả hơi ấm củng quen như thế, làm cách nào mà buông tay được. Vùi vào иgự¢ nó, hơi thở nó đều đều phả trên mái tóc anh. Nếu không buông được thì cố gắng mà nắm chặt đi, khi nào dây đứt thì bị ngã thôi. Dù sao cũng không phải hối tiếc vì mình củng đã từng níu giử lấy.
-“Anh có chuyện muốn nói”_nên một lần nói rõ ra, sẽ tốt hơn cho cả hai.
-“Anh nói đi”_thằng Tuấn ngồi bên cạnh nhìn anh chờ đợi
-“Chuyện này..”_Thanh hít sâu_ “Anh là gay”_khẽ nhìn sang biểu tình của thằng Tuấn, không có cái bộ dạng gì ngạc nhiên cả, có lẽ nó sớm đã biết. Chỉ có bản thân anh khư khư không mở lòng thôi.
-“…”_thằng Tuấn không nói gì, chờ anh tiếp tục
-“Anh nghĩ chắc việc này chú mày cũng biết rồi”_hai ngón cái vân vê vào nhau, Thanh lại nhìn thằng Tuấn, chỉ nhận được cái gật đầu của nó_ “Anh.. anh..”
-“Như thế nào”_thấy Thanh ấp úng thằng Tuấn có vẻ sốt ruột
-“.. anh.. anh có tình cảm chú mày.. cái đó không là tình anh em”_hít sâu một hơi rồi thả ra, cuối cùng cũng đối mặt được, không quá khó nhỉ
-“....”_không phải bất ngờ đến á khẩu, chỉ là không biết phải nói gì, thằng Tuấn chọn cách im lặng và lắng nghe. Tâm nó dao động, tự mình cảm nhận và được người khác xác nhận là hai việc khác nhau.
-“Thế còn chú mày?”_Thanh quay sang nhìn nó, khẻ cười_ “Đi đến bước này chắc không thể là an hem như lúc trước rồi.. chú mày tự chọn lựa đi.. nếu không muốn ở cùng anh sẽ..”
-“Em biết…”_thằng Tuấn cắt ngang lời Thanh_ “Từ lâu em đã biết anh em họ chúng ta không giống như những anh em khác… em nghĩ mình cũng thích anh”
-“Không cần vội vàng, hãy suy nghĩ kỉ đi, anh cho chú mày thời gian”_Thanh rờ sô pha đứng lên_ “Tạm thời anh sẽ về quê.. chú mày cứ suy nghĩ cho kĩ.. thật kĩ.. con đường này nếu không yêu nhau thật sự quyết không dễ đi”
-“Em biết em cần gì”_thằng Tuấn kéo lại tay Thanh
-“Chú mày hiểu cái gì là yêu không..”_Thanh hạ mi nhìn nó, nhìn vẻ mặt của nó, Thanh biết nó vẩn chưa xác định rõ. Nó không hiểu yêu là cái gì, nó đã yêu chưa, hay là cảm thấy quen khi ỏ bên Thanh, như một lối mòn quen chân không muốn chuyển sang đường khác. Thanh đã đối mặt với tình cảm bản thân, không đồng nghĩa là sẽ ép buộc nó.
-“Khi nào chú mày nhận ra chú mày yêu anh..hiểu thế nào là yêu.. anh sẽ đợi”_Thanh sải bước về phòng, thu dọn vài thứ, về quê. Cũng như bao lần, nhà là nơi có thể cho anh an trú, mẹ là nơi cho anh ấp ủ.
…………………………
Mái nhà yên bình như vậy, hang cây vẩn xanh như thế, lòng con người cũng nên hòa vào thiên nhiên. Có những việc bề trên ắt đã có sắp sếp, mọi việc theo ý người vậy. Vừa vào nhà là Thanh ôm chằm lấy mẹ, bà củng không hiểu việc gì xãy ra với con trai, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con mình. Đứa con bà đúng là số khổ, trời gieo oan trái, nó rất mềm yếu, nội tâm nó mỏng manh vô cùng. Hà cớ gì cho nó là một thằng con trai cứ, nó cứ phải dồn nén tất cả lại, cứ phải tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không thể òa khóc nức nở được. Vì phải dồn nén nên tâm hồn lại càng thêm mỏng manh, cái gì cũng nghĩ cho người khác, để cuối cùng người bị tổn thương là ai chứ.
Thanh về đến trưa thì nhà có khách, Thím 3 nghe tin Thanh về nên qua hỏi thăm, sẵn tiện hỏi hang tình hình thằng Tuấn, vì cả hai tháng rồi nó chưa có về. Thanh tỏ vui vẻ tiếp chuyện, bảo thằng Tuấn bận học lắm. Đối mặt với Thím 3 Thanh củng có phần e dè, sợ bị nhìn thấu, có lẽ do tự ti bản thân mà ra. Thím 3 đột nhiên hỏi Thanh “Con thấy ổn chứ?”. Thanh không hiểu ý tứ câu nói, nên chỉ gật đầu mỉm cười nói “Con khỏe”. Thím 3 gật gù nói “Thế à!”, rồi quay sang tiếp chuyện với má Thanh.
Cả ba người đang ngồi uống nước trà trò chuyện thì cửa cổng lại mở, một người khác bất ngờ tiến vào. Thanh ngạc nhiên trợn mắt, hai người lớn củng tỏ ra bất ngờ. Chỉ có người khách mặt vẩn đăm chiêu, ánh mắt gián vào người Thanh. Thanh mỉm cười. Tâm hồn anh lại dậy sóng.
-“Nói chuyện đi”_thằng Tuấn gật đầu chào mẹ Thanh và mẹ nó rồi hướng Thanh mở lời
-“Ơ..”_Thanh cười méo xẹo
-“Con mới về à”_mẹ thằng Tuấn nhìn nó, quái không phải nó mới điện thoại bảo bà qua đây xem thằng Thanh thế nào sao, nhanh như vậy mà đã về rồi.
-“Dạ”_thằng Tuấn vẩn gián mắt vào Thanh_ “Đi.. nói chuyện chút”_rồi hất cổ, đi trước. Thanh củng đứng lên đi theo nó.
-“Tụi nhỏ không biết có chuyện gì”_mẹ Tuấn nhìn mẹ Thanh thằm dò.
-“Chuyện của đám nhỏ mình theo không kịp.. à mà thím bán dừa nhiêu chục vậy”_mẹ Thanh chuyển chủ đề, thoàng nhìn bong dáng hai đứa nhỏ đi xa xa, trong lòng không khỏi thở dài.
Theo thằng Tuấn ra khu vườn sau nhà, hai anh em họ chúng nó vẩn chưa nói lời nào. Chợt thằng Tuấn dừng lại bên một góc dừa, tựa lưng vào thân dừa, nó bắt tréo tay trước иgự¢, nhìn Thanh.
-“Sao đột ngột vậy”_Thanh lại bán nụ cười
-“Uhm..”_thằng Tuấn trầm giọng, như đang kìm nén_ “Em muốn như trước”_nó rất khó chịu. Thanh đột ngột ra đi, bỏ lại nó. Nó biết cái lần ra đi này không hề giản đơn, nếu không giử lại nó sẽ bị mất mãi mãi. Yêu là cái gì thì quan trọng thế sao, nó không hiểu rõ yêu, không muốn nghĩ thêm nữa, nó chỉ biết cứ như trước kia đi, như trước kia nó sẽ không khó chịu. Lòng nó ấm, tim nó rộn ràng, không bọ thắt lại. Vậy hà cớ gì đi tìm khái niệm cho chữ yêu, sống hướng về cái yêu xa xa chi bằng sống như trước, sống bên anh, hai người vui vẻ qua ngày, tốt hơn không!
-“Em có thực là yêu anh không?”
-“ĐÚNG”_thằng Tuấn lớn giọng đáp_ “Em không biết thế nào là yêu”
-“Đây chỉ là nhất thời thôi, là chú mày đang lầm tưởng....”
-“Anh thôi đi”_thằng Tuấn ngắt lời Thanh, bấu lấy bả vai anh_ “Em không biết thế nào là yêu, nếu yêu là muốn ở bên cạnh người mình yêu.. EM YÊU ANH, nếu yêu mà muốn chiếm giữ tâm hồn người mình yêu.. EM YÊU ANH, nếu yêu là bực mình, tức giận khó chịu khi thấy người mình yêu bên cạnh người khác.. EM YÊU ANH, nếu yêu là muốn chiếm hữu người mình yêu.. EM RẤT YÊU ANH, còn nếu yêu là khao khát người mình yêu.. anh biết không.. em tột cùng yêu anh...”_mỗi câu ‘em yêu anh’ thằng Tuấn hét lớn, đến câu cuối cùng, lời nói ngọt ngào nhẹ dịu bên tai Thanh.
‘Chát’ một cánh tay hạ xuống, cánh tay còn lại vươn lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc