Anh Em Họ Chúng Nó - Chương 10

Tác giả: Ta_là_nhân

Có những chuyện không phải bây giờ mới nghĩ thông, nhưng hạ được quyết tâm thì không phải dể. Thôi thì sớm muộn gì cũng dứt khoát, có những thứ cần phải một đao đoạn tuyệt thì tốt hơn. Thanh rút tờ đơn từ trong cặp ra, đẩy cửa bước vào phòng tổng giám đốc.
-“Em đã quyết định”_Quốc mặt không cảm xúc nhìn tờ đơn từ chức được đẩy về phía mình
-“Xin anh đấy”
-“Cuối cùng em cũng chọn cách rời tôi”_Quốc nhìn vào mắt Thanh
-“Quốc!”_đây là một trong số ít lần Thanh gọi tên gã_ “Đến lúc buông tay rồi”
-“Vì tên sinh viên đó à”_Quốc trầm mặc
-“…”_Thanh quay mặt sang hướng khác
-“Em yêu thằng đó?”
-“Không biết nữa. Nhưng tôi muốn bảo vệ mối quan hệ này”_Thanh hít một hơi dài, khẻ mỉm cười, lúc này khuôn mặt tươi cười của thằng Tuấn chợt lóe qua.
-“.. tôi hiểu rồi”_Quốc mĩm cười, một nụ cười rất khẻ, chỉ cong môi nhẹ_ “Tôi không thể làm em hạnh phúc được, cả đời này cũng không thể”_Quốc vươn tay lấy lá đơn_ “Cái này tôi nhận”
-“Cảm ơn anh, Quốc”_Thanh cảm kích nhìn Quốc
-“Tôi mong em hạnh phúc”
-“Xin lỗi anh”_Thanh nghẹn ngào
-“Em không còn nợ tôi gì cả”_Quốc ngã lưng ra ghế, chiếc ghế xoay một vòng đưa lưng về phía Thanh_”Đi đi”
Thanh xoay người bước đi, tiếng bước chân đều đều chậm dần, khi tay chạm vào nắm tay cửa, Thanh quay mặt lại nhìn một lần nữa, muốn mở lời, nhưng cuối cùng vẩn là xoay mặt bước đi. Tôi nợ anh rất nhiều Quốc, tôi biết cả đời này không thể trả hết, nhưng tôi không thể cho anh thứ anh cần. Tôi không yêu anh, tình cảm với anh là muốn trả ơn, là thương cảm, không bao giờ là yêu. Mĩm cười Thanh mở toan cánh cửa, ánh sáng bên ngoài như bừng sáng, chiếu vào toàn thân anh.
Quốc xoay ghế nhìn về phía cánh cửa. Lần này có lẽ nên buông tay, thực vẩn không cam tâm, sớm biết ngày này sẽ đến nhưng vẩn không muốn buông tha. Sớm biết em không yêu tôi, nhưng vẩn muốn chiếm lấy em. Nhưng lần này thì khác, thấy được sự cương quyết, em đả hạ quyết tâm thực sự rồi phải không Thanh. Em như một chú chim bị nhốt trong Ⱡồ₦g, khi bị giam thì inh ỏi kêu thả ra, nói là tù túng, nói là khó chịu, nhưng khi mở chốt cửa thì chú chim này lại lưởng lự cho cái Ⱡồ₦g, cho cuộc sống của mình sao này.
Khóe môi cong nhẹ, chợt như cười, chợt như chế giểu, lần này chú chim lại chủ động mở chốt cửa bay ra thật rồi. Nếu đã quyết tâm thoát ra, hãy bay cao, bay thật cao, tôi mãi dõi theo em, không thể chấp cánh cho em, tôi sẽ nhờ gió nâng em bay cao. Tôi không có gì có thể cho em, vì tôi không phải là nơi em muốn về. Vì em là người tôi yêu, người tôi không yêu tôi có thể làm mọi thứ, với người tôi yêu thì chỉ có thể làm theo điều người đó muốn.
Quốc nhếch môi khinh bỉ, cao thượng à, tôi không như thế đâu. Tôi chỉ muốn nhìn em tung tăng như lần đầu gặp mặt, đó chính là Trần Gia Thanh tôi yêu, có lẽ tôi đã hủy hoại nó, nhưng tôi rất muốn một lần nữa nhìn thấy gương mặt tươi tắn của Trần Gia Thanh lúc xưa. Nếu một ngày nào đó em thực mệt vì đã bay, tôi sẽ bắt em lại, nhốt em mãi mãi trong Ⱡồ₦g. Nhớ đấy, phía sau em có tôi, một kẻ ngoài tiền ra thì chẳng có thứ gì cho em.
-“Hãy nhớ đấy..”_lời nói thoảng nhẹ, giọng nói trầm ấm đọng lại trong căn phòng làm việc sang trọng.
………………………….
Thanh sải bước trên đường về nhà, hôm nay anh muốn đi bộ, muốn tận hưởng từng chút từng chút quảng đường tuyệt vời này. Qua ngã rẻ phía trước là đến nhà rồi sao, nhanh thật. Anh còn muốn đi thêm nữa đấy.
-“Cậu ơi mua dùm tôi vé số đi cậu”_bà lảo ngồi xe lăn, tay cằm cọc vé số này nỉ chàng trai trước mặt.
Chàng trai nhìn bà, rồi nhìn cọc giấy trong tay bà, bất giác chau mày. Bộ dáng xinh đẹp thoát tục, cả người phát ra bạch quang, khi cau mày vẩn khí chất hơn người.
-“Ta không mua”_chàng trai ánh mắt tỉnh lặng nói_ “Ngươi đi nơi khác đi, đừng làm phiền ta”
-“Mua dùm bà một tờ đi cậu”_bà lảo tiếp tục đưa cọc vé số lên KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện số 1 !
-“Ta sẽ không mua đâu”_chàng trai bộ dáng vẩn lạnh như băng_ “Ngươi đừng có nhiều lời”_rồi từ trên cao nhìn xuống bà lảo_ “Khuyên ngươi nên tự giử lại hết cái mớ giấy này đi”
-“Con mua”_từ xa xa Thanh đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, liền chạy lại, lấy cọc vé số trong tay bà lảo_ “Con mua hết”
-“Lại là con”_bà lảo ánh mắt có vui mừng cũng có ánh lên cảm xúc gì đó mà Thanh không hiểu
-“Là con”_Thanh gật đầu mĩm cười_ “Bao nhiêu ạ?”
-“Cậu ở đây à”_một người thanh niên khác chạy tới, khuôn mặt anh tuấn, khôi ngô hướng chàng trai lúc nãy mà vẩy tay
-“Ngươi đi đâu thế”_chàng trai ánh mắt lạnh băng nhìn người thanh niên
-“Mua kem..”_người thanh niên đưa một cây kem cho chàng trai_ “Cậu ăn đi”
‘Bạch’ một cái, que kem rớt xuống đất vung vãi
-“Cậu sao thế?”_người thanh niên vẻ mặt có chút lo lắng
-“Không sao”_lạnh lung đáp, chàng trai nâng bước chân đi, rồi bổng dừng lại, không quay đầu lại, cất tiếng_ “Gạt người.. ngươi bị gạt rồi.. Ngu ngốc”
Nhìn bong dáng hai người, một cao cao, ngạo ngạo, một ngoe ngẩy theo sau mà Thanh cười gượng nhìn cọc vé số trong tay, rồi nhìn bà lảo. Có bị gạt cũng không sao, nhìn ánh mắt vui vẻ của bà là Thanh củng cảm thấy vui theo.
Tìm một công việc mới đối với Thanh là không quá khó, chỉ là một công việc chức vụ cao như trước thì không dễ. Nắm trong tay tắm bằng thạc sĩ Luật, thêm đó là bằng cử nhân kinh tế, ngoài ra, là hơn 5 năm kinh nghiệm làm trong công ty của Quốc, có thể nói là tìm một công việc đễ làm rất dễ. Thực ra lúc trước lúc còn làm ở công ty Quốc thì Thanh cũng đã nhận được rất nhiều lời mời vẩy gọi từ các công ty khác, nhưng Thanh lúc đó đả từ chối tất cả.
Một tuần sau Thanh tìm được việc mới, vốn dĩ cũng không cần đi làm nhanh đến thế, với số tiền gọi là ‘trợ cấp thất nghiệp’ mà Quốc chuyển cho, Thanh củng có thể an nhàn sống mấy năm. Nhưng Thanh hiện tại không muốn động đến số tiền đó, đó là tôn nghiêm của anh, anh cũng không tìm Quốc mà cau mày nhăn nhó kêu Quốc lấy lại số tiền. Anh hiểu Quốc, nếu Quốc đã chuyển tiền thì tự có chủ ý của mình, Quốc làm việc gì luôn suy tính rất kỉ lưởng, không việc gì là bất đồng, nhất thời cả.
Nói về công việc mới của Thanh là làm trưởng phòng kế toán kiêm cố vấn cho một công ty. Nhận được đề bạc vào công việc này cũng khá bất ngờ, mới vào công ty đã một bước lên trưởng phòng không có nhiều người làm được. Lương tháng chỉ gần hai ngàn, Thanh thấy như thế cũng ổn, theo thời giá thị trường thì mức lương này khá hợp lý. Mổi ngày làm 6 tiếng, thứ bảy đi làm một buổi, chủ nhật nghĩ.
-“Chú mày không xem ti vi à”_thấy thằng Tuấn đứng lên khỏi ghế sô pha Thanh ngạc nhiên hỏi
-“Anh xem đi”_thằng Tuấn cười gượng, không phải nó không muốn xem ti vi, mà là không muốn xem Xì-trum thôi. Chợt thằng Tuấn thấy dưới bàn có cái gì, nó lấy lên xem thì ra là một cọc vé số, xem kĩ có vé cách đây cả tuần, chắc là ông anh họ nó mua về rồi quẳng ở đây đây mà.
Xách cọc vé số, lại mở máy vi tính lên, thằng Tuấn lựa ra vé theo từng ngày, rồi bắt đầu dò số. Thanh chăm chú xem ti vi, chốc chốc lại liết qua thằng Tuấn đang gián mắt vào màn hình máy tính, thấy nó hết nhìn xuống bàn rồi nhìn lên màn hình, không biết đang xem cái gì, nên Thanh cũng lần mò qua xem
-“Chú mày đang làm cái gì vậy”_Thanh ở phía sau lưng nó hỏi
-“Anh xem..”_thằng Tuấn vươn tay kéo Thanh lại, chỉ vào màn hình_ “Hình như vé này trúng rồi”_nó đưa trong tay lên một tờ vé số
Thanh liết vào màn hình nhìn dảy số, rồi lại đối chiếu với dảy số trong tay thằng Tuấn, gật gù_ “Đúng là trúng rồi”
-“A.. từ nhỏ đến lớn em mới biết thế nào là trúng số á nhà”_mặt mày rạng rở, thằng Tuấn có vẻ rất vui
-“Là giải 10 triệu à”_Thanh nhìn vào màn hình xác nhận
-“Uhm”_thằng Tuấn nhanh nhảu gật đầu_ “5 tờ”
-“Gì?”_Thanh không hiểu nhìn nó
-“Em nói mình có 5 tờ”_nó xòe ra 5 tờ vé số
-“À..”
-“Thế anh định làm gì?”_Thằng Tuấn hớn hở nhìn anh chờ đợi_ “Khi nào đi đổi số đây..”
Thanh nhìn gương mặt rạng rở của thằng Tuấn, bất giác cũng vui vui. Cau mày ra vẻ suy nghỉ một chút, Thanh quay lại nhìn thằng Tuấn nói_ “Anh cho chú mày đó”_Thanh mĩm cười.
-“Cho em?”
-“Uhm. Không phải chú mày nói muốn mua xe sao. Tiền này xem như anh tặng chú mày.”
-“Sao được”
-“Sao lại không. Đây củng đâu phải tiền của anh. Nếu chú mày ngại..”_Thanh xoa xoa cằm rồi xòe tay ra_ “Cứ đưa anh năm chục là được, xem như anh bán lại cho chú mày. HAHA. Mấy tờ giấy củ củng bán được xem như là anh hời rồi”-
Thằng Tuấn không nói được lời nào, nhìn anh cười một cái méo xẹo. Thanh vổ vổ đầu nó, rồi ung dung bước về sô pha, đi được vài bước, như sực nhớ cái gì đó, anh quay lại_ “Chú mày đưa anh một tờ đi”
Hôm nay trời mưa rất to, thế mà Thanh vẩn đứng dưới mái hiên nhà, bộ dạng ngó tới ngó lui như đang đợi một ai đó. Thằng Tuấn đứng ở bật thềm, nhiều lần kêu anh nhưng anh vẩn không vào, nó củng hết cách với ông này. Bất ngờ, Thanh lao ra khỏi mái hiên, thằng Tuấn củng tò mò theo sau anh.
-“Đây..”_Thanh chìa tờ vé số được bọc kĩ trong tay ra đưa cho bà lão trước mặt_ “Con trả lại bà”
-“Trả lại ta”_bà lảo ngồi xe lăn, mái tóc ướt nhẹp, chiếc áo mưa củ kĩ không thể bao trọn than bà_ “Con nói gì vậy..”
-“Đúng con trả lại bà”_Thanh chắc nịt nhét vào trong tay bà lảo_ “Vé này đã trúng, 5 tờ, con đưa lại bà một tờ”_Thanh mĩm cười, nụ cười rạng rở. Phút chốc thằng Tuấn thấy tim mình sao hẩng đi, dưới làn mưa đang tuôn rơi vào mặt, nụ cười Thanh như tỏa sáng.
-“Ta .. ta.. “_bà lảo ấp úng, đôi tay run run
-“Chỉ là giải 10 triệu thôi ạ”_Thanh nắm lấy đôi tay bà_ “Đây cũng là chuyện thường mà, người trúng sẽ báo ân cho người bán. Bà nhận nhé”
-“Cảm ơn con”_bà lảo nghẹn ngào cúi mặt, không biết là mưa hay nước mắt rơi trên bàn tay sẩm màu của bà, từng chử thốt ra nấc nghẹn.
-“Vậy con vào trước đây ạ”_Thanh lại mĩm cười_ “Hôm nay chắc con không mua vé của bà được, lúc đi ra con không có manh theo tiền”_Thanh xoa mái tóc ướt sủng, xoay người bước vào nhà. Thằng Tuấn vẩn đứng hình nhìn dáng Thanh ung dung bước đi, nó thấy đâu đó thấp thoáng ánh hào quang.
-“Sao còn đứng đó”_bất ngờ Thanh xoay người lại nhìn thấy nó vẩn chôn chân tại chổ_ “Vào mau, ướt hết rồi”
-“Dạ”_thằng Tuấn như một đứa trẻ, cuống quýt, cùng Thanh hai người tung tăng dưới làn mưa.
Thấp thoáng đâu đó xa xa, mờ mờ như ẩn như hiện hình bong hai người, một chàng trai khí chất phi phàm, thanh tĩnh thoát tục khóe môi cong lên một nụ cười.
-“Tình người, tấm lòng con người vẩn đẹp như thế”_chàng trai hài lòng thốt lên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay