Thanh bước vào trong quán cà phê sang trọng nằm giữa lòng thành phố, cách bài trí mang đậm phong cách châu Âu. Thanh nhìn xung quanh rồi hướng về cái bàn nằm ở góc khuất, nơi đó có một người đang đợi anh. Vừa định xoay người bước đi thì một người đàn ông ᴆụng vào, người đàn ông gật gật đầu ra bộ xin lổi rồi bước nhanh đi, Thanh thấy người này có điểm quen mắt. Thanh nhún vai, không nghĩ nhiều, chắc gặp đâu đó trên đường, tiếp tục bước về phía chiếc bàn kia.
-“Em đến trể”_chưa kịp ngồi xuống đã bị trách phạt, Thanh cười khổ một cái.
-“Kẹt xe”_Thanh thành thật đáp
-“Ờ.. Em uống gì không”_Quốc gỏ gỏ mặt bàn, ra điệu đang chờ đợi một điều gì đó
-“Cà chua ép cảm ơn”_Thanh mỉm cười nói với cô phục vụ, rồi quay sang Quốc_ “Anh tìm tôi có việc gì?”
-“Có việc mới gặp được em sao?”_Quốc xoa xoa mu bàn tay Thanh
-“Nơi công cộng đó”_Thanh rút tay về
-“Thì sao?”_Quốc nhướng mày, bộ dáng ‘lưu manh’
-“Anh nên biết giữ hình tượng. Không vì anh cũng vì công ty”_Thanh trầm tĩnh
-“Em đúng là một cố vấn chuyên nghiệp”_ Quốc nhếch môi, có sự khen ngợi củng có phần mỉa mai_ “Không đùa với em nửa. Qùa sinh nhật của em đây, hôm qua tôi không về kịp”_Thanh nhận lấy hộp quà Quốc đưa_ “ À mà tôi đến là còn nói với em một việc, chuyện em không giải quyết được tôi sẽ giúp em dọn sạch”
-“Ý anh là sao?”_khẩu khì này, khiến Thanh có điểm bất an, cảm giác như có một con đập ngăn lại dòng nước, con đập sắp vở òa.
-“Tôi sẽ cho em thấy rỏ em chỉ có thể là của tôi”_lời nói kiên định chiếm hửu, ánh mắt sắc lạnh khiến Thanh nhất thời phát hoảng.
Thanh lao vụt ra khỏi quán, trên đường chạy Thanh đã va vào ai đó, hình như có tiếng vở, hình như có cái gì đổ lên người anh. Anh không còn có thể quan tâm nhiều như thế, nổi hoang mang ùng ục ùa về, người đàn ông lúc nãy, đúng chính là ông ta. Thanh nhớ ra rồi, nhớ đã gặp ông ta ở đâu rồi, không ngờ lại mau như vậy, mới đó đã 5 năm.
Dòng kí ức muốn yên sâu trong lòng lại trổi dậy, lời nói và ánh mắt của Quốc lúc đó cũng như vậy. Quốc túm lấy bả vai Thanh lắc mạnh, hét to “Thằng đó có gì hơn tôi hả, em nói đi NÓI..”. ‘Chát’ một cái, Thanh cảm thấy bên mặt mình nóng bừng. “Em sao không nói. Thằng đó bất quá chỉ là một thằng sinh viên, à nó học ngành y à, haha” Quốc Ϧóþ chặc má Thanh, kéo mặt anh đối diện gã “Nó đẹp hơn tôi sao, nó giàu hơn tôi sao, nó xứng với em sao”. Thanh không biết lấy đâu ra dũng khí, lúc đó Thanh nhìn thẳng vào mắt Quốc, mở lời : “Không đẹp bằng anh, Phương cũng không giàu như anh, ít nhất Phương biết cái gì là thương tôi”
Chát. Môt tiếng, Thanh vô lực ngã soài trên mặt sàn.
-“Được .. tôi sẽ thay em giải quyết”
-“Thay tôi giải quyết?”_Thanh ngờ vực hỏi lại
-“Chỉ cần không còn nó nữa, em sẽ mãi là của tôi”
-“KHÔNG.....”_Thanh hét lớn, toàn thân như bừng dậy, vù vù lao ra khỏi phòng.
Cầu cho thằng Tuấn chưa gặp chuyện gì, Thanh nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao ✓út đi. Nổi hải sợ khi ấy lại hiện lên rõ trước mắt. Cảnh tượng thằng Phương nằm trong lòng anh máu từ đầu cậu cứ tuôn chảy, anh đưa tay lên trán chặn lại vết thương, máu thắm cả tay anh. Anh hét lớn, cả người run rẩy, nước mắt, máu, bàn tay đỏ thẳm, hình bóng người đàn ông đó. Sao lại sớm như thế, Thanh tiếp tục tăng ga, cả người anh muốn phát run, sao lại nhanh như thế mà tên đó đã được thả ra ngoài rồi. Phải bị tử, hay chí ít là chung thân chứ. Phía trước, một chút nửa là đến trường nhóc Tuấn rồi.
Rầm. Một tiếng, Thanh lảo đảo bật tung cửa xe bước ra, đỏ màu đỏ. Thanh một trận toàn thân chấn động, tay anh dính đầy máu. Máu đỏ tươi, tuôn chảy, cuộn chảy, Thanh lảo đảo bước đi, chùi chùi tay vào áo. Càng chùi máu càng nhiều, càng chùi máu càng tuôn chảy. Thanh xoay cuồng, là kẻ đó, kẻ đó ở đâu đây, hắn đâu, hắn ta đâu. Thanh hoang mang quay vòng, bước chân lại càng thêm loạng choạng. Con dao, Thanh nhìn thấy con dao sáng loáng hạ xuống, rồi máu, không là Phương ngã xuống, kẽ đó, hắn đứng đó, hắn đã đứng đó. Là hắn, tại sao, là anh, là do anh. Anh hại Phương. Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
-“A A a a ..”_Thanh hét lớn, ôm đầu gục xuống, đau quá, vết chém đó dường như cũng chém vào người anh nữa
-“Anh Thanh! Anh Thanh”_ai ai đang gọi tên mình, hình như đang rất lo lắng
-“Anh sao vậy. Anh Thanh”_giọng nói này, là của ai là của ai
-“Nhìn em đi anh Thanh, nhìn em này”_đừng không muốn, không muốn nhìn lên, mặt trời là máu, xung quanh toàn là máu, còn có có con dao, tên đó. Bàn tay này là của ai, ai đang nâng mặt mình lên.
-“Tu.. uấn.. Tuấn..”_Thanh gục đầu vào vai thằng Tuấn, ôm chặt lấy cổ nó.
-“Shít”_thằng Tuấn cảm thấy đau nhói nhưng nó không đẩy anh ra, tuy nó không biết vì sao anh lại cắn nó, cũng không biết lại sao anh lại ra cái dạng này, nhưng nó có dự cảm, nếu nó đẩy anh ra anh sẽ rất hoang mang. Nên nó trân người cảm nhận răng anh cắm sâu vào trong da thịt nó. Đau, nó đau chứ, nhưng nhìn bộ dáng anh lúc này nó đau hơn, đau một nơi khác khiến nó khó chịu hơn cái đau vai này rất nhiều lần.
…………..
-“Anh ấy không sao chứ”_nhìn người trên giường, gương mặt nhợt nhạc thằng Tuấn lo lắng hỏi.
-“Chỉ bị thương ngoài da thôi”_Phương chậm rải kéo chăn đắp cho Thanh, nhìn khuôn mặt anh một cái rồi thở dài_ “Vết thương này không cần lo, chỉ lo vết thương khác..”
-“Hả? Còn vết thương khác”_thằng Tuấn nhảy bổ lên
-“Không. Chắc không có gì đâu. Em giúp anh ra ngoài mua thuốc nha, theo đơn này này”_Phương đưa toa cho thằng Tuấn. Thằng Tuấn liếc nhìn Thanh nằm im trên giường một cái rồi xoay người bước đi.
Phương trở lại ngồi lên giường, vuốt mái tóc rối bù của Thanh. Ảm đạm thở dài, không phải do mày đâu, đừng tự trách mình, tao chưa bao giờ hối hận cả, kiếp này được làm bạn với mày tao rất thỏa mản. Phải nói bao nhiêu lần nữa để mày hết tự dằn vặt bản thân mình hả Thanh.
-“aa Phương .. Tuấn a”_Thanh hét lớn, mở bừng hai mắt, tỉnh giấc
-“Không sao.. không sao.. ổn cả mà”_Phương vuốt vuốt lưng Thanh trấn an
-“Phương.. tao thấy máu máu Phương ơi. Thằng Tuấn.. tên đó.. tên đó ra rồi.. thằng Tuấn.. Phương mày.. thằng Tuấn”_Thanh hoang mang tột độ, muốn nói gì cũng không thể nói rõ.
-“Không.. nhìn tao này.. mày tin tao không.. Thanh nghe tao”_Thanh ngoan ngoãn gật đầu
-“Thằng Tuấn không sao cả, tao cũng không sao. Mày tự xem đi, tao không sao”_Phương kéo tay Thanh đặt lên má cậu_ “Tao không sao mày thấy không.. thằng Tuấn cũng không sao”_Phương mĩm cười trấn an, Thanh cũng dần bình tỉnh lại, ánh mắt dịu xuống.
-“Nhưng tao thấy máu”_Thanh nhất thời nhớ ra, con ngươi dần thu lại, nhìn về phía Phương như muốn tìm đáp án.
-“Không có máu.. mày xem và vết cà chua.. không phải máu”_Phương đưa chiếc áo không hiểu vì sao mà dính đầy cà chua của Thanh lên cho anh xem. Thanh giờ mới gật gù, thở ‘khì’ ra một tiếng. như trút hết không khí áp bức trong phổi, củng như vừa gở xuống cái khối đá nặng trên vai.
-“Mày có thể nói tao nghe đã xãy ra chuyện gì không. Sao mày kích động thế”_đợi khi ánh mắt Thanh hoàn toàn dịu lại, bộ dáng cũng bình tĩnh hơn, Phương mở lời hỏi.
-“Tao gặp Quốc…..”_Thanh co người ngồi trên giường, bộ dáng vô cùng mỏng manh từ từ kể lại.
-“Phương tên đó đã ra tù”_Kể xong, Thanh quay sang nhìn Phương như muốn khẳng định.
-“Ừ. Tính ra nếu cải tạo tốt có lẽ bây giờ hắn đã ra tù”_Phương gật gù thừa nhận
-“Liệu hắn có..”
-“Sẽ không”_Phương cắt ngang lời Thanh_ “Hắn không dám nửa đâu”
Thanh tin tưởng gật đầu, vô thức đưa tay sờ vào vết sẹo dài trên trán Phương. Thanh cảm thấy như đang sờ vào trái tim mình vậy, ngứa lắm, khó chịu lắm, rát vô cùng. Như sực nhớ ra điều gì Thanh nhìn Phương hoài nghi.
-“Sao vậy”_nhìn biểu cảm kì lạ, Phương hỏi
-“Rõ ràng.. tao cảm nhận rất rỏ vị máu mà”_Thanh ngẩn đầu nhìn Phương_ “Không có thật sao”
-“Cũng có”_Phương gật gật đầu
-“Của ai”_Thanh truy vấn
-“Thằng Tuấn”_Phương cười cười đáp
-“Tại sao?”_ chẳng lẽ, chưa kịp suy nghĩ thì đầu đã bị ‘cốc’ một cái đau nhói
-“Mày còn hỏi tại sao?”_Phương cung tay định cốc một cái nửa, nhưng bị Thanh kịp thời chụp lại.
-“Rốt cuộc là vì sao”_ánh mắt khẩn khoản chờ đợi, nhìn mà Phương muốn tức đến, hung thủ lại dám trưng ra cái bộ mặt này sao.
-“Là mày cắn nó”_từng chử hùng hồn, lời nói đanh thép. Phương thẳng thừng tuyên tội.
-“Tao”_Thanh chỉ ngón trỏ vào mình, Phương gật đầu chắc nịt_ “Cắn nó”_nhận thêm một cái gật đầu nữa. Thanh cười khổ, mặt méo xẹo_ “Vậy nó có sao hông”
Thằng Tuấn tựa lưng vào tường, tay chạm vào vai, không đau lắm mà, so với anh, nổi đau này của em có là chi. Xin lổi vì đến giờ này em mới biết, xin lổi vì em không thể làm chổ dựa an toàn cho anh. Thằng Tuấn Ϧóþ mạnh vào bả vai, muốn khắc sâu cái cảm giác này. Nếu cái đau nhỏ này có thể khiến anh đở hơn, em nguyện ý cho anh cắn sâu thêm. Nắm chặt bịt thuốc trong tay, cố hít một hơi thật sâu, thằng Tuấn đẩy cửa bước vào_ “Em về rồi. Ah. Anh tỉnh rồi hả, dọa em sợ muốn ૮ɦếƭ”
-“Thật sự không cần tao ở lại?”_Phương nhìn Thanh, vẩn còn lo lắng
-“Không cần đâu”_Thanh mỉm cười, gật đầu trấn an_ “Còn có thằng Tuấn mà”
-“Uhm vậy tao về”_Phương bước qua vổ vai Tuấn_ “Em lo cho anh Thanh nha”_thằng Tuấn gật đầu ý bảo Phương hãy an tâm. Phương nhìn Thanh một cái rồi bước ra khỏi phòng, không biết giờ này con nhỏ em gái ở nhà sao rồi.
Tuấn bước đến ngồi bên giường Thanh, Thanh như đứa trẻ vừa qua cơn bạo bệnh, ánh mắt vô hồn nhìn Tuấn. Thanh đưa tay chạm vào má Tuấn, thật sự không sao cả. Như chợt nhớ ra gì đó, Thanh vươn tay cởi khuy áo thằng Tuấn. Thằng Tuấn củng chẳng ngăn cản anh, anh kéo áo nó xuống lộ ra bờ vai rắn rỏi, trên màu đồng làn da có một tấm băng trắng.
-“Hình như nó còn chảy máu”_Thanh nhìn tấm băng đôm đốm đỏ
-“Lúc nãy em sơ ý nên động đến vết thương”_nó mỉm cười trấn an
-“Ờ chắc sâu lắm”_Thanh sờ vào tấm băng trắng nở sắc bông đỏ_ “Còn đau không?”
-“Không”
-“Thật chứ?”_Thanh chau mày nghi hoặc
-“Không tin em gở băng cho anh xem”_Thằng Tuấn đưa tay lên định gở thì Thanh cản lại_ “Nghỉ chút nửa đi”_nó đở anh nằm xuống, trông anh bây giờ như một đứa bé, rất non nớt.
-“Có thể ôm anh không!”_Thanh khẻ giọng
-“Được”_thằng Tuấn vén chăn chui vào ôm lấy thân thể mảnh mai của anh
Thanh tựa lưng sát vào иgự¢ thằng Tuấn, cảm nhận hơi thở của nó phả lên mái tóc anh_ “Không muốn biết lý do sao?”_Thanh trầm giọng, nếu nó hỏi anh có can đảm để kể không?
-“..không”_nó gác cằm lên trán anh, vòng tay siết chặc kéo anh vào sâu trong lòng nó. Thanh lại có cảm giác an lành, cảm giác này khác với Phương, cảm giác với Phương là bình yên, như một người lênh đênh cần một cái phao để bám lấy, còn nhóc Tuấn, cảm giác như anh đã được về nhà. Thanh an lành mà thi*p đi
............………
-“Tại sao anh lại làm thế”_Thanh đập hai tay hai tay lên bàn làm việc hét to
-“Tôi đã làm gì sao tôi không biết nhỉ”_Quốc ngã người ra ghế, giương mắt thách thức
-“Năm năm trước là Phương, bây giờ là thằng Tuấn rốt cuộc anh muốn sao”_Thanh đay nghiến từng chử.
-“Nào có liên quan đến tôi”_Quốc nhếch môi_ “Năm năm trước rõ rang là thằng bạn em bị một tên ςướק chém, đó là kết quả điều tra của công an, em bước từ trường luật ra thì em hẳn hiểu rõ cái gì là chứng cứ chứ”
-“Còn lần này”_Quốc nhúng vai_ “Tôi có làm gì đâu”
-“Anh.. anh cuối cùng là muốn sao hả!”_Thanh gục người ngồi phịch xuống ghế.
-“Tôi chỉ muốn cảnh cáo em”_Quốc trầm giọng_ “Đừng bao giờ nghĩ chuyện rời khỏi tôi..mong em đừng quên”_Quốc không nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh
-“Tha cho tôi được không”_Thanh vô lực, thở dài, thì thào_ “Xin anh đấy”
-“Ah 28 tháng sau là đám cưới tôi đấy”_Quốc bất ngờ đề cập.
-“…”
-“Mong em sẽ đến”
-“…”_Thanh ngẩng lên nhìn Quốc_ “Được tôi sẽ đến”_Thanh đẩy ghế, bước ra khỏi văn phòng, khép cửa lại, Thanh tựa mình vào cánh cửa, hít thở thật sâu. Đến lúc này, gả vần không chịu buông tay sao, không biết anh còn đủ sức đến lúc nào. Đối với Quốc, không phải Thanh không có tình cảm, Quốc là đại ân nhân cứu giúp gia đình Thanh, giúp cha anh phẩu thuật, giúp cuộc sống của anh. Quốc có tâm lý chiếm hữu cao bởi vì trong tay Quốc chẳng có gì hết, không có tình thương, từ nhỏ Quốc đã không có tình yêu thương của gia đình, lớn lên thiếu bạn bè, nên trưởng thành Quốc mất đi sự tin tưởng. Anh có nên thong cảm chăng, cũng có giới hạn thôi phải không! Kể cả việc kết hôn Quốc cũng không thể tự quyết định. Phải chi đừng hiểu về Quốc như thế, có lẽ. Thanh thở dài, tát nước lên mặt, tỉnh táo lại nào.
…..…..
Dọc theo con đường quốc lộ là những cánh đồng lúa, lúa không biết vào vụ nào, chỉ thấy xa xa khói vươn bồng bềnh, có lẽ người ta đang đốt rơm. Cánh đồng lúa có khoảng vàng, lại có khoảng xanh, vàng xanh xen nhau, củng có màu nâu của đất, có phải do ánh mặt trời quá chói không mà Thanh thấy cánh đồng lúa như ánh lên rạng rở. Ven theo quốc lộ trên tỉnh Long An này, nơi nơi đều là lúa. Chiếc xe vẩn bon bon chạy giửa hai cánh đồng. Không chạy đường siêu tốc, chủ ý là để ngắm cảnh này, không hiểu vì sao mổi lần nhìn cảnh lúa xanh Thanh lại thấy như được thanh tỉnh. Xe lại lên cầu, cây cầu dây văng cao cao nối ba dải cù lao. Từ trên cầu nhìn xuống là mặt nước yên tỉnh, chốc lại gợn nhẹ do có một chiếc ghe lớn chạy qua, dù là một chiếc xà lan lớn đi nửa thì trên cầu nhìn xuống nó chỉ bằng chiếc dép mà thôi. Rồi lại qua một cây cầu khác, hai cây cầu rút ngắn đoạn đường về quê hẳn đi, lúc trước phải đi ít nhất 3 tiếng mới về đến, còn bây giờ chỉ cần hai giờ đồng hồ.
Liếc mắt sang nhìn thằng Tuấn đang gục đầu ngủ ở ghế phó lái, Thanh khẻ cười. Mới sáng sớm đã ‘hốt’ nó từ trong ổ nhét vào xe về quê rồi. Tối hôm qua hình thư nó thức rất khuya, không biết nó làm gì mà khuya anh dậy đi lấy nước thấy trong phòng nó vẩn hắt ra ánh sáng. Thanh về quê gấp như vậy cũng không phải đột hứng, có nguyên nhân hẳn hoi. Thứ nhất, hai ngày nữa là đám giổ cha anh, thứ hai thằng Tuấn được nghĩ đến hết tuần này, và cuối cùng anh muốn tạm thời xa thành phố.
-“Tuấn Tuấn..”_Thanh lay thằng Tuấn dậy_ “Đến nhà rồi kìa. Dậy”
-“Ử..”_thằng Tuấn dụi dụi mắt, xách cái ba lô của nó_ “Anh không vô hả?”
-“Thôi. Anh về nhà trước. Có gì chiều anh ghé”_Thằng Tuấn mở cửa bước xuống xe, Thanh vẩy tay chào nó rồi lái xe chạy đi.
Thằng Tuấn dỏi theo bong chiếc xe chạy xa dần, khi bong xe mất hút sau ngã rẽ nó mới vào nhà.
-“Ah Anh hai về.. anh hai về mẹ ơi”_con út thấy thằng Tuấn reo lên
-“Đâu…”_mẹ nó từ phòng bước ra_ “Sao về không báo trước. Đi hồi mấy giờ mà sớm vậy con”_giọng điệu ôn nhu quan tâm.
-“Tại không có giờ học nên về”_thằng Tuấn mỉm cười, gải đầu, tự dưng sáng còn đang ngủ là anh Thanh phóng vô phòng lôi nó dậy, kéo nó đi vệ sinh rồi nhét nó vô xe về luôn, nó có kịp biết trước đâu mà báo.
-“Mày đang chuẩn bị đi học hả”_thấy nhỏ em sửa soạn cái cặp nó hỏi
-“Dạ”_con út đáp
-“Ăn uống gì chưa con, để mẹ đi làm buổi sáng nha”_mẹ nó
-“Thôi. Để sau đi. Mệt quá, con đi ngủ à”_nó thải cái ba lô lên tấm ván phòng khách rồi phóng lên luôn, nằm ì ra đó ngủ bù.