Anh Em Họ Chúng Nó - Chương 05

Tác giả: Ta_là_nhân

Thằng Tuấn đến gần tối cũng không ra khỏi phòng, Thanh bèn qua phòng nó, dù gì anh cũng có thứ muốn đưa cho nó. Không khóa cửa, Thanh mở cửa bước vào. Thằng Tuấn ngồi trên bàn học, có vẻ như đang học bài.
-“Truyện này nghiêm cấm trẻ em đọc”_Thanh giật cuốn sách trong tay nó. Tưởng nó chăm chỉ học bài ai dè đi chơi ‘Lồng đèn đỏ’.
-“A a”_bị bắt tại trận thằng Tuấn sượng ngắt. Nó có biết truyện này là truyện gắn mác ‘người lớn’ đâu. Hồi chiều thằng Duy cho nó mượn, hèn chi mặt thằng này gian gian. Nó cứ nghĩ một tác phẩm đã làm phim, lại có sự tham gia của Cũng Lợi, chắc hẳn rất hay, khi đọc mới biết không phải là truyện bình thường nha.
-“Chú mày..”_Thanh ngao ngán lắc đầu_ “Trẻ hư”
-“Ẹc “_thằng Tuấn đơ toàn tập, đánh lãng sang việc khác_ “Anh vào tìm em có việc?”
-“Không trêu chú mày nữa. Đây”_Thanh đưa cho thằng Tuấn một cái túi. Tuấn nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong có một cái hộp, tháo nắp hộp lên thấy bên trong là một cái điện thoại.
-“Anh đền cho chú mày đấy”_Thanh mĩm cười, tự nhiên cái đập điện thoại thằng nhỏ, nghĩ lại củng hơi buồn cười. Cũng tội thằng nhỏ, nó chẳng than trách lời nào hết, giờ nhớ lại vẻ mặt lúc đó của nó Thanh chợt cảm thấy vui vui.
-“Là Iphone..”_Thằng Tuấn giương mắt hỏi.
-“Uhm”_Thanh gật đầu xác nhận rồi nhiêm mặt nhìn nó_ “Không nói nhiều”_Nhìn cái vẻ mặt bất đắc dĩ nhận của thằng Tuấn cũng thú vị đấy chứ.
-“Vậy em nhận”_Tuấn đành chiều ý ông anh họ vậy.
-“Ngoan”_Thanh hài lòng xoa đầu nó, rồi bước ra khỏi phòng, khi đến cửa Thanh quay đầu lại tủm tỉm nói_ “Truyện đó.. cũng hay lắm”
……….…..
-“Mày lên đời rồi”_thằng Duy ngồi trầm ngâm đánh giá thằng Tuấn một hồi rồi rút ra kết luận. Giởn chơi, cái thằng hồi đầu năm nhìn hơi ‘thô’ thế mà giờ nhìn xem, ăn mặc hợp thời, giày, dép toàn kiểu mới, đồng hồ sáng bong luôn, chưa kể cái điện thoại hồi đầu năm nó dùng hảng nào thằng Duy chả biết, chỉ nhìn thấy cái Iphone 5 mới toanh trên bàn kìa. Thằng Duy lại nghĩ đến cái số của mình, sao cùng là con trai mà thằng này may mắn quá, có sắc, rồi có người anh họ tốt, phải chi.. thằng Duy nghĩ tới nhỏ chị nó mà thở dài.
-“Tao thấy bình thường mà”_thằng Tuấn nói lãng một câu, ngay cả bản thân nó cũng thấy khác chứ nói gì còn ‘bình thường’
-“Tuấn.. Tuấn phải không”_có tiếng kêu nó, nó quay lại thì ra là nhỏ Thùy Linh, nhỏ đang bước lại gần nó, hôm nay nhỏ mặc cái quần ôm sát màu lam, chiếc áo trắng đơn giản, mái tóc gợn song xõa một bên vai, tay ôm vài quyển giáo trình, trông nhỏ Linh thật thanh toát.
-“Ừ Linh cũng học môn quản trị sao?”_Tuấn nhớ có gặp nhỏ lần nào trong lớp đâu ta.
-“Hì có chứ, hồi đầu có đăng kí cho đủ chỉ á mà..”
-“Thì ra vậy, hèn chi..”_thằng Tuấn cũng hiểu ý nhỏ, không nói nhiều, đường đường hoa khôi mà bị vạch mặt nói lười cũng hơi bị khó coi nha.
-“Gặp nhau ở đây rồi thì mình cùng vào lớp đi”_nhỏ Thùy Linh đề nghị
-“Mình đi, cũng sắp vào tiết rồi”
Thằng Duy đứng trân ngơ ngác nhìn bong hai người, một thấp một cao, một nữ một nam đi vào lớp. Giờ thì thằng Duy đã thấm hiểu đạo lý của người xưa, ôi giờ nó có thể làm ngay một bài phân tích về câu nói có sắc quên bạn.
Thằng Tuấn hôm nay tâm trạng khá tốt, cả buổi học được trò chuyện với người nó nghỉ là không tày nào với tới sao mà không vui. Còn có, nó đã có số điện thoại của Thùy Linh. Nó tin tưởng, giờ nó và Thùy Linh đã là bạn, thằng Tuấn huýt gió đợi Thanh đến rước, thì thấy thấp thoáng một bong người quen.
-“Her Thùy Linh, lại đợi anh rước à”
Thùy Linh quay lại thì thấy thằng Tuấn nên cũng nặn ra một nụ cười _”Uh, không biết anh hai có việc gì nữa”_rồi nhỏ nhìn thấy một chiếc xe đến gần_ “Anh Thanh đến rồi kìa”_ánh mắt thoáng vui lên rồi lại tắt xuống, nhìn thằng Tuấn ganh tỵ.
-“Hay mình về chung đi”_Tuấn nhanh nhảu đề nghị.
-“Được không?”_ánh mắt nhất thời bừng lên mong chờ
-“Anh Thanh..”_Tuấn quay lại hỏi ý Thanh
-“Sao lại không”_Thanh bước đến mở cửa xe, ra điệu bộ ‘mời lên xe’ khiến nhỏ đỏ cả mặt, lên xe.
…….…..
-“Anh Thanh cũng 28 rồi nhỉ?”
-“Ờ sao em hỏi chuyện này”_nhỏ Thùy Linh bất ngờ quay sang hỏi khiến Thanh cũng khá bất ngờ.
-“Củng già rồi đó”_nhỏ lém lỉnh gật gù
-“Em muốn nó gì”_Thanh đang lái xe củng phải phì cười vì cái điệu bộ này của nhỏ. Thằng Tuấn ngồi ở băng sau hết nhìn Thanh lại hướng Thùy Linh. Mà tại sao nó ngồi băng sau à, vì đơn giản sẽ đến nhà Thùy Linh trước, ủa mà đó cũng là lý do? (= . =#||
-“Anh và anh em cũng già hết rồi mà không thấy có ‘mối’ nào hết á”_nhỏ ngao ngán lắc đầu, ra vẻ già giặn.
-“Khụ.. sao em biết em anh không có ai”_Thanh đưa tay ho khan một cái. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
-“Tuấn nó với em”_ngón trỏ thằng băng, trắng tinh của nhỏ chỉ thẳn vào gương mặt ngây ngô của thằng Tuấn. ( _ ???
-“Ách.. hì hì”_Tuấn hoàn hồn, gải đầu cười gượng. Nó nhớ có nói với nhỏ rất nhiều chuyện, nhỏ cũng hỏi một vài chuyện, nói nhửng gì nó cũng quên mất.
-“Anh nghĩ em muốn lỳ xì của chị dâu đến nơi rồi”_Thanh định thần trả lời_ “Yên tâm, anh nghe nói anh hai em đang quen với cô hộ lý nào đó”
-“Ủa sao em không biết?”_nhỏ chau mày ra vẽ cao thâm, xoa xoa cái cằm. Trong đầu nó đang vẽ nên một bức tranh, trong đó anh hai nó đang đeo ống tai nghe nhịp tim, từ xa xa vang lên đều đều tiếng nện gót giày kêu sa, rồi một người phụ nữ bước ra, tay cằm ống tiêm vương ra một thứ thuốc gì đó, đôi môi đỏ chót cong lên, thốt ra hai chữ “Chích hông?”. Nhỏ Linh lắc đầu ngoầy ngoậy, nhất định không được, một người anh làm bác sĩ là quá lắm rồi, nào là ăn cái này, cái kia, rồi phân tích ba cái bệnh tật khiến nó muốn tẩu hỏa rồi, thêm một người nửa chắc nó không xong quá. Nghiệt duyên, nhỏ Linh trong đầu phán ra hai chữ, nhỏ nhất định phải làm những gì có thể.
-“Khì về em hỏi thử sẽ rõ”_nhìn gương mặt nhỏ chuyển hết màu nay sang màu khác khiến Thanh hài lòng, phải nói, anh hiểu rõ thằng bạn mình chắc không cho con em gái nó ‘an ổn’ đâu. Anh đây mà còn không chịu nổi huống chi cùng sống một nhà với Phương. Mọi cái luôn có hai mặt mà, có người thân là bác sĩ là vô cùng tốt, nhưng cũng có cái khó chịu à nha, chẳng hạn như việc phân tích иộι тạиg, hay các bức ảnh chẳng hạn. Thanh từng ối hết mật xanh khi thấy cuốn album ưa thích của thằng Phương, album иộι тạиg.
Cơm nước xong xuôi, anh em họ chúng nó lại ti vi xem phim. Hôm nay không có trận bóng nào, hay nó chính xác hơn là không có đội nào mà thằng Tuấn thích nên nó cũng xem phim. Vẩn bộ phim cũ, tình tiết có vẻ được đẩy lên cao trào khi hôm nay là ngày cuối cùng trước khi bỏ phiếu, lòng người lại trổi dậy, phơi bày sự phản bội. Tuấn chốc chốc lại liếc qua Thanh đang dán mắt lên ti vi, có vẻ anh rất nhập tâm. Thằng Tuấn nghĩ anh chỉ thiếu ôm cái hộp khăn giấy, vừa coi vừa lẩm bẩm, lau lau nước mắt là đủ. Phát hiện gương mặt anh có điểm khác biệt, thằng Tuấn nhìn vào màn hình, là cái cảnh nữ diển viên chính đắc cử Tổng thống, bộ dáng cực xúc động.
-“Chị ấy diển tuyệt quá há nhóc”_Thanh bất ngờ quay sang hỏi nó_ “Nhìn biểu tình của chị ấy kìa, trông hơi cứng nhưng lại rất cảm xúc, nói sao ta, tóm lại là chỉ có chị ấy làm được vậy”
-“Uhm”_thằng Tuấn gật đầu xác nhận, quả thực cách diển rất tinh tế, không cần nhảy dựng lên khi đắc cử nhưng biểu cảm lại xúc động dâng trào, làm người xem cảm nhận niềm vui xướng tột cùng, cũng như xen lẩn bở ngở, bất ngờ quá đột ngột khi được đắc cử. Nhưng những suy nghĩ này thằng Tuấn chỉ giử lại, không nói ra, vì bó biết khi nó nói ra anh Thanh lại thao thao bất tuyệt nữa cho xem. Cho xin đi, nó muốn yên tỉnh, muốn trò chuyện cùng anh Thanh, nhưng bàn về phim ảnh, nó không có hứng.
Hết phim, Thanh lại chuyển kênh, thằng Tuấn thở dài nhìn màn hình ti vi. Biết ông anh họ hơn 28 tuổi của nó xem gì hông. Trong một khu rừng già, có một ngôi làng với những cư dân màu xanh. Đấy, nó đây mà còn không có hứng xem mà anh họ nó thì, ‘vô cùng hào hứng’ là bốn chử nói trạng thái của ổng lúc này.
-“Kaka Tí Cô Nương là của quý, chú mày thấy đúng hông”_Thanh vô tư cười vui_ “Thử hỏi trong nguyên làng có một đứa con gái sao hổng quý”
-“Uh”_Thằng Tuấn gật gù tán thành, thật lòng bây giờ nó muốn lên phòng nha, còn mấy trang Lồng đèn nó chưa đọc xong.
-“Để anh đặt cho chú mày cái tên nha”_Thanh hào hứng quay sang nó.
-“Mắc mớ gì”_nó xua tay, nhìn vẻ mặt ông này thấy chẳng lành_ “Tui có tên rồi”_đừng thắc mắc tại sao nó xưng hô lúc này lúc khác, tùy hoàn cảnh, ông Thanh cũng chẳng khá hơn đâu, khi nhóc, khi chú mày, cưng cũng đã từng, khiến nó sởn cả da gà.
-“Không. Chú mày phải có một cái tên ở nhà. Một cái nick name”_Thanh gật gù tự tán đồng, bỏ qua cái bộ dạng càng lúc càng khó coi của thằng Tuấn_ “Để anh nghĩ xem”
-“Tí nâu”
-“Da tui là màu đồng”_thằng Tuấn phản bác.
-“Tí xù”
-“Ông tự nói mình đó hả”_nó nhướng nhướng mi ý bảo ‘hảy tự nhìn mình đi’
-“Tí màu mè”
-“Bộ đồ ngủ này ông chọn cho tui à”_Tuấn chép miệng, chán nản chóng cằm. Nhìn cái bộ đồ đang mặc mà thở dài, chẳng khác nào ông họa sĩ lỡ tay đổ hết cái bảng màu vào.
-“Ah”_Thanh trưng ra bộ mặt cười cười_ “Đẹp mà, hợp lắm”_rồi xoa xoa cằm_ “Kêu gì đây ta. Hay Tí đẹp trai đi”
-“Ông dám gọi thì tui dám nhận”_Tuấn gật gù, cái này cũng hợp đi.
-“Ách.. hehe.. để anh suy nghĩ cái khác”_Thanh tiếp tục suy nghĩ, giởn hả, hồi nảy là lỡ miệng thôi. Đẹp trai đẹp trai, hỗng ngượng miệng hả tời.
-“Mà tui có phải mấy cái con xanh lè đó đâu mà Tí này Tí nọ”_ cho nó một cái danh ở nhà, nó không phiền, nhưng cớ gì cứ gọi như nó là nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
-“Tí Vịt.. ah.. gọi là Tí Vịt đi”_Thanh phấn khởi nhìn nó, nhất dương chỉ thiên, đôi mắt sáng ngời, thằng Tuấn còn thấy thấp thoáng đâu đó trên đỉnh đầu anh có một bóng đèn vừa lóe sáng
-“Lãng nhách”_không thương tiếc, thằng Tuấn đập tan nát cái ‘ý tưởng’ vừa bộc phát của ông anh họ.
-“Anh thấy hay mà”_Thanh xuống nước, dụ dzổ.
-“Không liên quan đến tui. Thấy hay thì anh lấy đi”_đừng có trưng ra bộ mặt đó, thằng này không phải con nít. Nhìn cái con vịt Kô-ta to đùng trên áo Thanh là nó phát run rồi, ờ giờ nó mới biết chiếc áo Thanh hay mặc là in hình vịt Kô-ta trong Pokemon.
-“Nhưng mà anh thích Vịt”_Thanh bắt đầu có chiều hướng làm ‘nũng’, anh biết chiêu này với thằng Tuấn rất có hiệu quả.
-“Ông muốn gọi sao gọi”_thằng Tuấn quay mặt sang hướng khác, không phải bất mản, mà vì một câu nói vừa rồi. Anh Thanh nói vậy là sao ta? Thằng Tuấn muốn giấu đi nụ cười trên khóe môi_ “Nhưng mà phải có qua có lại”
-“Là sao?”_Thanh tròn mắt nhìn Tuấn
-“Thì tui cũng kiếm cho ông một cái nick name thật cute”_Tuấn làm lại bộ dáng lúc nãy của Thanh, xoa xoa cằm nhìn anh từ trên xuống dưới như cố nặn ra một cái danh thích hợp.
-“Tí Yêu”_thằng Tuấn vổ tay cái ‘chát’ như khẳng định.
-“Là sao?”_Thanh ngây ngô lặp lại câu cũ
-“Là.. là thấy cái mặt ông giống yêu quái chứ sao.. ha ha”_Thằng Tuấn nói xong nằm vật ra cười ha hả. Có trời mới biết, đây không phải là ý tứ thật của nó khi đặt cho Thanh cái tên này. Trời biết cũng chẳng thể nói ai, nó có đánh ૮ɦếƭ cũng không tự nói.
-“Chú mày khá lắm”_Thanh gằn giọng, hất mái tóc, thổi cái ‘phù’ ra vẻ tức giận_ “Dám trêu cả anh mày. Hôm nay anh phải dạy dổ thằng em này lại mới được”_nói xong Thanh ra điệu bộ xắn tay áo lên, thứ lỗi anh mặc áo tay ngắn nên chỉ có thể giả bộ. Nhào vô định đánh thằng Tuấn.
-“Lại đây .. lại đây”_thằng Tuấn còn trưng ra bộ mặt buồn cười khiêu khích, đúng là không muốn sống. Thế là một buổi tối ầm ỷ, hai anh em họ chúng nó giật nhau trên sô pha, lăn lộn té xuống nền nhà, mồ hôi đầm đìa, miệng cười ha hả, trông chẳng khác hai đứa con nít đang ra sức đùa giởn.
………………
Thằng Tuấn dạo này ở trong lớp khá vui, số là nó và nhỏ Thùy Linh ngày càng thân, tâm sự rất hợp, thằng Duy thì bất mản vì bị cho ra rìa. Số lần về chung với nhỏ Thùy Linh ngày càng nhiều. Thằng Duy củng từng hỏi thằng Tuấn “Mày với nhỏ Linh đang quen nhau hả?”. Tuấn cười cười không đáp. Có được một nhỏ bạn gái như Thùy Linh là niềm mong ước của bao thằng con trai, nhưng hiện tại giữa nó và nhỏ chưa đến mức đó.
-“Tuấn.. Tuấn”_nghe ai kêu thằng Tuấn quay lại thì ra là nhỏ Thùy Linh
-“Gì vậy Linh”
-“Hôm nay Tuấn có chuẩn bị gì không”_Thùy Linh mỉm cười
-“Chuẩn bị?”_thằng Tuấn gải đầu khó hiểu
-“Đừng nói là Tuấn không biết nha. Hôm nay là sinh nhật anh Thanh đó”
-“Vậy hả. Tuấn hổng biết”_thằng Tuấn thật thà nói, đáp lại nó là cái bĩu môi của nhỏ
Vì vậy lúc đi về thằng Tuấn nghe theo nhỏ Thùy Linh, chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh Thanh. Thằng Tuấn thì gọi cho anh Thanh nói là không cần rước nó, nó cũng biết anh hôm nay có việc gì đó nên không về sớm được.
Thanh lái xe về nhà thấy nhà vẩn tối đen, chẳng lẽ thằng Tuấn chưa về sao. Thanh mò mẩm bật công tắc lên.
Cạch một tiếng, ngôi nhà lung linh trong những ánh đèn đủ màu sắc, xanh đỏ tím vàng lần lượt nhấp nháy. Rồi tiếng đàn dương cầm du dương bài chúc mừng sinh nhật. Thanh mĩm cười, đèn cả ngôi nhà sáng lên. Từ trên cầu thang nhỏ Thùy Linh bưng cái bánh sinh nhật đi xuống. Theo đuôi nhỏ là thằng Tuấn, còn có thằng Phương.
-“Happy birthday to you.. happy happy birthday to you..”_nhỏ Thùy Linh cất giọng hát đến gần Thanh_ “Thổi nến đi anh Thanh”
Phù một hơi, hai mươi tám cây nến tắt hết. thằng Tuấn và thằng Phương ra sức vổ tay bộp bộp.
-“Cảm ơn”_Thanh lại cười
-“Mau mau lại thử bánh kem”_nhỏ Thùy Linh kéo tay Thanh đến sô pha_ “Em tự làm đó thử xem”
-“Uhm Ngon lắm”_Thanh há miệng nhận miếng bánh của nhỏ
Buổi tiệc sinh nhật nhỏ, chỉ có bánh kem của nhỏ Thùy Linh và nước ngọt, nhưng rất hòa nhã, ấm áp. Không cần sa hoa, khi tình người lên ngôi sẽ đong đầy tất cả. Lại một buổi tối rộn tiếng cười, tiếng hát của nhỏ Thùy Linh vang cao.
.......................................
Gió lặng, trời nắng rất gay phải chăng sẽ không mưa!
PR cho chap 11 nà, để câu bạn đọc KAKA. Tặng các bạn một số câu thoại đây, đọc trước cho nó fun fun.
-“Tôi sẽ cho em thấy rỏ em chỉ có thể là của tôi”
-“Anh nên biết giữ hình tượng. Không vì anh cũng vì công ty”
“Thằng đó có gì hơn tôi hả, em nói đi NÓI..”
-“Chỉ cần không còn nó nữa, em sẽ mãi là của tôi”
-“KHÔNG.....”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc