Hạnh Phúc Tưởng Chối Bỏ Cô hồi hộp đứng trước cửa phòng chờ đợi kết quả. Mặc dù trong thâm tâm cô cầu mong Thanh Đài lãnh thứ nhẹ nhất, đó là một bài học cho anh. Qua một vài lần tiếp xúc với anh,cô cảm thấy anh cũng không có ác ý là bao. Chắc là tại tiền làm mờ mắt thôi.
Nửa tiếng sau, Tuyết Chi bước ra phòng họp đầu tiên,nhỏ báo là mọi chuyện diễn ra tốt như cô mong muốn, nhưng thật ra cô đâu muốn như vậy.
Bất chợt cô thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tuyết Chi, nhỏ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, tỏ ra vẻ ngạc nhiên thấy rõ. Tuyết Chi vừa nhìn trước, vừa nhìn sau.
-“Sếp, tôi mới thấy anh còn trong kia mà.”
Bây giờ cô mới vỡ lẽ, cười nhẹ.
-“Thiên Quân còn trong đấy sao?”
-“Chị…Ý chị là sao, sếp đang đây mà.”
Tuyết Chi hoang mang nói với cô.
-“Còn nhiều chuyện cô chưa biết đâu, tôi sẽ nói cô sau. Thiên Quân ra thì nói giúp qua quán café đối diện nhé.”
Nói xong cô nhanh tay kéo người im lặng nãy giờ không nói một lời nào đó đi. Nhìn cái cách hắn hờ hững kìa, rõ ràng đang đi với cô.
Ngồi đợi Thiên Quân, lòng cô thật sự rất nôn nóng. Cô đang nóng lòng xem sự có mặt của cả hai sẽ như thế nào, cô sẽ tự mình so sánh những điểm khác của họ, cô sẽ tự mình tìm.
-“Em mong gặp Thiên Quân đến như vậy?”
-“Hả?”
Cô nghiêng người nhìn hắn vì không hiểu ý của hắn.
-“Em đang rất nóng lòng gặp Thiên Quân.”
-“Ừ, cũng có.”
Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu ý hắn nói rồi, nhưng cô chỉ đáp theo phản xạ tự nhiên, không ngờ hắn lại nhăn mặt giận dữ.
-“Nhưng em chỉ xem thử hai người giống nhau đến mức nào thôi, tuyệt nhiên không có ý gì.”
Cô bặm môi, hai tay bắt chéo thành chữ X giơ lên trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường làm hắn đang nghiêm cũng bật cười.
-“Muốn thấy đến thế sao. Rõ ràng em đã nhìn thấy cả hai người.”
-“Nhưng em chưa nhìn thấy hai người cùng một lúc.”
Cô giãy nãy cãi lại. Hắn thấy thế thì xoa đầu cười trừ.
-“Nhưng mà em còn chưa tính sổ chuyện hai người đâu đó.”
Cô trừng mắt nhìn hắn, cái mặt trẻ con đáng yêu vô cùng. Thường ngày cô tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn, đó là chỉ để không ai thương hại hoặc quan tâm cô thôi. Vậy mà lúc bên hắn, cô chả hiểu cái tính nũng nịu trẻ con từ đâu mà ra nữa.
-“Rồi, em cứ xử anh sao thì tùy.”
Vừa lúc đó, Thiên Quân bước vào, giống hệt Thiên Tuấn không khác gì, cả hai cùng mặc đồ vest, rất trang nghiên, lịch sự và đứng đắn như quý ông trưởng thành. Thât sự nếu bây giờ họ đến cùng một lúc, cô sẽ không nhận ra ai là ai mất.
-“Cảm ơn, nhờ cô mà công ty bớt mối nguy.”
-“À, không có gì, cũng cảm ơn vì anh mà tôi bỏ mất cuộc họp do chính mình đề ra.”
Cô cười nhẹ, câu cô vừa nói ra thể hiện sự trách móc, khiến người nghe phải cười gượng. Hiện tại cô đang ngồi gần hắn, đối diện là Thiên Quân, cảm giác gì đó khó tả lắm.
-“Tôi không có ý đó, nhưng ép buộc thôi.”
Thiên Quân cười rồi huếch mặt qua nhìn hắn, ý muốn nói gì đó mà cô không thể hiểu.
-“Tôi đang giống như bà mối của hai người vậy, đừng trách oan tôi chứ.”
Điệu mặt tỏ ra vô tội của Thiên Quân làm cô bật cười. Và cô cũng đang ngầm so sánh hai người, giống nhau thật, nhưng cô có thể dễ dàng nhận ra cách nói chuyện của mỗi người.
-“Thật ra…tôi không có ý trách anh, chắc có lẽ vì sự trêu chọc của hai người làm tôi có chút bực mình.”
-“Vậy xin lỗi nhé.”
Thiên Quân cười nhìn cô nhưng trong thâm tâm lại mang một nỗi buồn khó tả. Anh thật sự không muốn cô trở về với hắn, vậy có phải, màn kịch giả này đã vô tình trở thành sự thật không. Anh đã hận em trai mình suốt mấy năm nay, nhưng có chỉ là sự bao biện cho sự ra đi của người mẹ yêu dấu mình thôi. Làm sao anh có thể hận mãi một người em máu mủ của mình được. Anh bất lực trước màn tình tứ của hai người, và có lẽ…
-“Anh có chuyện, đi trước nhé.”
Thiên Quân nhanh chóng chào tạm biệt hai người rồi đi thẳng.
Hắn cũng lập tức đưa cô về.
-“Ngày mốt đám cưới Alex với Hạo Thiên, anh đi chứ.”
-“Em có muốn ngày đó mình được làm cô dâu.”
-“Nhảm nhí, em không đùa.”
Cô nhăn mặt khi hắn cười trêu chọc cô.
-“Ngốc, anh sẽ cưới em,vào một ngày không xa. Ngày mốt anh sẽ đón em.”
Hắn hôn nhẹ vào môi chào tạm biệt cô khi xe đã đậu trước nhà. Màn tình tứ đó vô tình mẹ cô bắt gặp.
Cô đi vào nhà nhưng vẫn còn ngoái lại vẫy tay nhìn hắn. Cảm xúc hỗn loạn lại chen ngang tư tưởng cô, sẽ cưới, hẳn là sẽ cưới, và cô sẽ là cô dâu, là vợ của hắn. Nghĩ đến là cô lại nở nụ cười hạnh phúc.
-“Thiên Anh.”
Tiếng gọi của mẹ làm cô giật mình.
-“Sao hả mẹ?”
-“Mẹ cần nói chuyện rõ ràng với con, vào nhà đi.”
Mẹ cô bỗng dưng nghiêm túc đến đáng sợ, chưa bao giờ mẹ đón cô với sắc mặt như thế cả. Bỗng lòng cô dấy lên cảm giác lo sợ.
-“Quan trọng lắm hả mẹ.”
Chờ cô ngồi ngay ngắn bên bà, bà mới nhẹ giọng.
-“Mẹ biết mất đi người con yêu thương rất đau buồn, thậm chí là khổ. Mẹ đã thấy con đau khổ suốt thời gian qua. Mẹ rất vui khi con tìm được người khác để quên đi nỗi đau quá khứ. Nhưng nếu con quen người này chỉ bởi gì có khuôn mặt giống nhau thì không thể con ạ, như thế sẽ vô tình làm người ta tổn thương. Con đừng đem tình cảm ra đùa cợt.”
Cô tròn mắt nghe mẹ nói, lúc đầu thật sự thì cô không hiểu gì, nhưng đến khi mẹ nói hết, cô mới ngờ ngợt ra tí xíu.
-“Ý mẹ…”
-“Ừ, nếu con quen Thiên Quân là thật lòng thì mẹ không ngăn cản, nhưng nếu chỉ vì lí do người giống người đấy…e có lẽ mẹ sẽ can ngăn.”
Cô bật cười sặc sụa, vỡ lẽ ra câu chuyện của mẹ tự vẽ, cô vừa muốn cười nhưng lại vừa muốn khóc, cô thật không ngờ mẹ lại nghĩ như vậy.
-“Không như mẹ nghĩ, hoàn toàn không phải…”
Cô ôm bụng để nén cười, còn mẹ cô thì tỏ ra giận dỗi với thái độ của cô, cô không bao giờ vô ý vô tứ như thế, từ trước đến nay chưa hề, vậy mà giờ…
-“Mẹ đang hiểu lầm chuyện gì vậy?”
Cô thấy mẹ có vẻ nhăn, mới nghiêm túc trở lại.
-“Mẹ vừa thấy…à con và Thiên Quân.. à hôn nhau.”
-“Mẹ này, làm như còn nhỏ lắm ý, nói mà…”
Cô chắp miệng lắc đầu nói với mẹ, cảm thấy mình đùa quá trớn, cô cười nhẹ giải thích.
-“Đó là Thiên Tuấn, không phải Thiên Quân mẹ ạ!”
-“Con nói sao, mẹ không hiểu.”
-“Thiên Tuấn còn sống, và người con đi chung lúc nãy là Thiên Tuấn mẹ ạ!”
Như để chứng mình cho những điều mình nói là đúng, cô kể cho mẹ tất cả những chuyện đã xảy ra. Lúc đầu mẹ còn hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu mỉm cười hạnh phúc.
-“Vậy mà mẹ cứ tưởng…”
-“Con cũng không ngờ mẹ lại triết lí tình cảm với con vậy luôn đó.”
Cô bĩu môi nhìn mẹ. Mẹ thấy cô như thế thì chỉ xoa đầu cười trừ.
-“Ăn tối nhé, hôm nay mẹ sẽ nấu súp gà cho con.”
-“Mẹ chờ con thay đồ tí, con sẽ nấu cho mẹ món kim chi vừa học được.”
Cô cười lém lỉnh rồi chay vụt lên lầu. Bà chỉ biết lắc đầu cười cho đứa con gái bé bỏng của mình.
Loay hoay mãi tận 2 tiếng, hai mẹ con mới làm ra được 5 món mới, theo công thức chế biến của cô.
-“Tính toong.”
Nghe chuông cửa, cô vội vàng tháo tạp dề bỏ đũa xuống.
-“Con ra mở cửa.”
Cô chậm rãi đi ra với nỗi tò mò, tối rồi mà có ai đến nữa nhỉ? Đã là giờ ăn cơm, cô lắc đầu.
-“Bắt đợi lâu trong trời lạnh như thế này sao?”
-“Hả? Đến đây làm gì? Vào giờ này.”
Cô ngạc nhiên.
-“Đi ăn tối.”
-“Anh bị gì thế.”
Kèm theo lời nói đó là hành động sờ trán của cô. Hắn nhăn mặt.
-“Bị gì?”
-“Đương không mới gặp hồi nãy, giờ tự dưng đòi đi ăn tối.”
-“Anh đói.”
Vừa nói hắn vừa chui toạt vào trong nhà chẳng để cô nói gì. Cô thấy thế thì vội vàng đóng cổng rồi đuổi theo sau.
-“Nè, có mẹ…”
Chưa nói hết câu hắn đã cười tươi chào mẹ cô.
-“Con chào bác!”
-“Đây…”
Bà ấp úng khi không phân biệt được Thiên Quân và Thiên Tuấn.
-“Thiên Tuấn mẹ ạ!”
Cô lắc đầu nói với mẹ.
-“Cho cháu ăn nhờ một buổi được không ạ!”
-“Ồ rất sẳn lòng, bác với Thiên Anh mới nấu vài món, cháu ăn luôn cho vui.”
-“Dạ, vậy cháu không khách khí đâu ạ!”
-“Mặt dày.”
Cô bĩu môi kéo ghế ngồi xuống. Từ lúc nào hắn lại có cái mặt dày như thế nhỉ?
-“Thua cô.”
Hắn cười lém lỉnh nhìn cô. Mẹ cô thì bật cười trước vẻ chọc nhau của hai đứa trẻ.
-“Ăn đi Thiên Tuấn, món kim chi do con bé nấu.”
Nghe nói món cô nấu, hắn ăn nhanh nhất có thể khi vừa được bà gắp vào chén. Cô thì nhăn mặt trông thấy tội. Đang ở trước mặt người lớn, lại là mẹ cô mà hắn…ôi không thể tin được đó là Thiên Tuấn mà cô quen.
-“Bác nghe chuyện của cháu rồi, thật sự rất mừng khi cháu còn sống, và bác thật lòng cảm ơn cháu đã cứu con bé.”
-“Dạ không có gì ạ, chuyện cũng lâu rồi mà bác.”
-“Cứ tưởng cháu…Mà con bé cứ buồn cứ khóc cứ nhớ về cháu..”
-“Mẹ.”
Cô dẫy nãy khi mẹ cố tình nói đến cô, hắn nghe thế thì mỉn cười, cười hạnh phúc.
-“Dạ, cháu biết.”
-“Anh thì biết gì.”
Cô lầm bầm trong lòng, nhưng hắn vô tình nghe thấy. Nhưng hắn lại bỏ qua nó, nhìn bà đầy nghiêm túc.
-“Thưa bác, hôm nay cháu đến đây có chuyện quan trọng để nói với bác.”
-“Có chuyện gì sao? Thiên Tuấn.”
-“Cháu thành thật xin lỗi vì thất lễ, ba cháu không về kịp nên chỉ mình cháu đến thế này. Cháu đến đây…à…là muốn…”
Tự dưng hắn lắp bắp khi thấy khuôn mặt tò mò của cô, khuôn mặt mong chờ của bà.
-“Dạ, là muốn cưới Thiên Anh.”
Dũng cảm lắm hắn mới dám nói ra, thế mà…
-“KHÔNG ĐƯỢC.”
Đó chính là lời phản bác của cô, cô đứng bật dậy khỏi ghế quyết liệt từ chối, điều đấy làm bà ngạc nhiên, còn hắn thôi khỏi nói, cứng đơ người.