-“Chị…”
-“Chắc hai người chưa ăn gì nhỉ?”
Không đợi hai người đó nói gì, cô ra hiệu cho hai người lên xe mình. Nhìn cái cách họ ngạc nhiên kìa. Cô bật cười nhẹ.
-“Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao, Thiên Quân.”
Cô nhìn qua gương chiếu hậu trước mắt mình, không quay lại đằng sau nhưng đang cố hỏi Thiên Quân.
-“Tôi còn đang bàng hoàng trước bất ngờ của cô đây này. Tôi không thể tưởng tượng được người thân thiết trong công việc 6 tháng kể từ lúc tôi về đây lại là người đang cố tình chiếm đoạt công ty tôi. Và càng không ngờ người thân cận bên tôi lại là người tiếp tay.”
Cô ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Thiên Quân, phải nói là biến sắc trông rõ.
-“Tôi xin lỗi.”
Đó không phải là lời cô nói ra, mà là Tuyết Chi. Tuyết Chi cúi gầm mặt xuống, tay thì đan vào nhau đầy sợ sệt.
-“Không phải lỗi của cô đâu, hoàn cảnh cả mà.”
Thấy Thiên Quân có vẻ còn giận, cô lên tiếng cứu vớt giúp Tuyết Chi.
-“Tôi mệt, chở tôi về công ty đi.”
-“Tối rồi anh còn muốn làm sao?”
-“Không phải cô nói ngày mai họp báo công bố chuyện này sao, nếu vậy tôi còn chuẩn bị vài thứ cho độc đáo chứ.”
Thấy lí luận Thiên Quân có vẻ đúng, cô cua xe chở Thiên Quân về công ty chẳng hỏi lí do gì nữa. Mà hôm nay mẹ lại nói về sớm nữa chứ, chắc là…
-“Chị cho em vào công ty luôn, em cần sắp xếp tí việc.”
Tuyết Chi nói. Cô im lặng thay cho lời đồng ý. Chắc là Tuyết Chi còn buồn chuyện Thiên Quân giận mình. Cô nhìn vào cũng đủ biết Tuyết Chi đang có tình cảm với Thiên Quân rồi. Ngốc nghếch thật.
Lái xe về nhà, cô nhìn ngoài đường đầy tâm trạng, cô buồn, không một lý do giải thích được cái buồn của cô. Linh tính đang mách bảo cô sắp có chuyện không hay. Nhưng cô đang nghĩ, liệu mình sẽ bị gì đây.
-“Mẹ, xin lỗi vì về muộn ạ.”
Thấy mẹ ngồi bên bàn đầy thức ăn và bánh kem, nhìn lại đồng hồ, cô thấy có lỗi với mẹ quá.
-“Không sao, con ăn gì chưa, mẹ hâm đồ ăn lại.”
-“Mẹ cũng chưa ăn gì luôn sao, sao không ăn trước đi, chờ con làm gì?”
Cô nói mà muốn khóc, mẹ lại vì cô làm chuyện không đâu nữa rồi.
-“Ngốc, hôm nay sinh nhật cục cưng mẹ mà, mẹ phải cùng mừng sinh nhật với con, ba năm nay, mẹ có cạnh con đâu.”
Cô giận mình thật sự, cô đau lòng nhưng cô nén không khóc, nhìn mẹ đầy yêu thương.
-“Vậy mẹ hâm đồ ăn lại đi, hôm nay con phải ăn thật nhiều mới được.”
Cô cười nhẹ nói với mẹ nhưng ánh mắt đã long lanh đầy nước. Nhìn mẹ gầy hơn xưa thì phải. Trước giờ chắc hẳn cô rất vô tâm đến mỗi thứ, kể cả gia đình rồi.
-“Rồi, con thổi nến rồi ước đi.”
Cô nhắm mắt, thổi nến, và ước. Nhưng tự nhiên nước mắt cô rơi lúc nào không hay.
-“22 tuổi rồi đấy, liệu làm gì làm.”
Mẹ vừa nói vừa đưa cô mũ len. Hôm nay, hai người cô yêu thương đều tặng cô một vật ấm cúng tự làm, chắc có lẽ vì cô sinh vào đúng tháng mùa đông nên tặng đồ ấm cũng đúng thôi.
-“Tôi là tôi biết cô thích màu hồng với cả xanh nên tôi cố gắng đan cho đấy, ráng mà giữ ấm cho mình vào cái mùa lạnh này.”
Cô không nói gì, cũng không bận tâm lời mẹ nói, cô bước lại gần, ôm bà thật chặt. Mãi lúc sau, cô mới lên tiếng.
-“Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ, nhiều lắm.”
Đó là cái sinh nhật đầy yêu thương, tình cảm nhất, mặc dù không có bạn ở bên, nhưng có hai người cô yêu thương như thế này thì mãn nguyện rồi.
*****
12 giờ đêm, điện thoại cô vang lên. Cô mệt mỏi bắt máy.
-“Alo.”
-“Đến…công ty được không?”
-“Anh uống đó hả, Thiên Quân.”
-“Đến đây được không?”
Cô dập máy, rõ phiền, lúc tối còn không sao, bây giờ chắc say mèm rồi. Khoác thêm chiếc áo ấm cho mình, cô lái xe đến công ty. Trời thì rõ lạnh, vậy mà…cái tên điên này không biết bị gì.
-“Cốc..cốc..cốc.”
-“Cạch.”
Cửa vừa mở, cả thân người ai đó ngã nhào vào cô làm cô mất đà ngã nhào xuống đất, cô nhăn mặt đầy đau khổ.
Vừa cố đỡ Thiên Quân dậy, vừa nhìn xung quanh xem có ai giúp mình không, cô khổ sở than thầm.
-“Anh làm cái quái gì vậy, một mình mà cũng uống được sao.”
Vừa dìu hắn đặt xuống ghế sofa, cô vừa trách. Nhìn căn phòng tối đen với ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng ngoài cửa chiếu vào làm cô thấy căn phòng lành lạnh.
-“Thiên Anh…”
Nghe tên mình, cô quay lại nhìn Thiên Quân, nhưng thấy hắn im lặng, cô đành tìm công tắt điện để bật lên. Vừa bật lên, cô nhăn mặt khi thấy phòng thật bừa bộn.
Hậm hực dọn đồ giùm hắn, cô đang thắc mắc hắn đang bị gì.
-“Tôi phải làm sao…”
Câu nói của hắn làm cô dừng hoạt động đang làm của mình lại. Cô nghiên người nhìn hắn, có vẻ hắn bị sốt rồi, nhìn cách uống rượu của hắn trong mùa đông này mà coi, không ốm mới lạ.
Cô không nói gì, lặng lẽ đi tìm khăn và thau nước.
-“Nằm im đó đi, đừng nói gì nữa, tôi chả biết thần kinh anh có bị gì không đấy. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện lúc tối mà tự ђàภђ ђạ bản thân mình như vậy?”
-“Tôi nghĩ…”
Thiên Quân ngồi dậy, lúc này nhìn hắn chả giống người say gì đâu, ngược lại rất tỉnh là đằng khác, và điều đó khiến cô sợ.
-“Anh nghĩ gì thì có thể nói, đâu cần phải nắm tay tôi thế này.”
-“…”
Hắn gục đầu lên vai cô, cái cách giống như Thiên Tuấn mỗi lần hắn có chuyện gì đó thật sự buồn. Điều nay làm cô khó hiểu, đây là Thiên Quân hay Thiên Tuấn vậy? Sao hôm nay, hai người cứ như một.
-“Cô nghĩ sao khi tôi đang yêu một người nhưng người đó không yêu tôi.”
-“…”
Lúc này thì đến lượt cô im lặng, cái cảm giác đó cô chưa nếm qua lần nào, sao cô biết được đây, chắc đau khổ lắm.
-“Sao anh biết người ta không yêu anh, anh thổ lộ với người ta chưa.”
Bây giờ cô cảm thấy mình như người mẹ an ủi đứa con trai đang buồn vì tình vậy.
-“Vậy…tôi yêu cô, cô thấy như thế nào.”
-“Anh điên à.”
-“Đó, rõ ràng người đó đâu yêu tôi.”
-“Ý anh…người đó là tôi.”
-“Ừ.”
Cô vội vàng đẩy hắn ra khỏi người mình, chau mày nhìn hắn.
-“Anh bị sốt cao lắm rồi, nghỉ đi, mai còn làm việc, tôi về trước.”
Nói xong cô dợm bước quay đi, cô thấy mình mang đầy tội lỗi. Nhưng bước đi của cô bị kìm hãm lại bởi cái nắm tay đầy mạnh mẽ của người ngoài sau.
-“Đừng đi, xin em, đừng đi mà.”
Trái tim cô lỗi một nhịp, cô nhớ quá, nhớ cái lúc trước, cô đã từng níu kéo Anh Tuấn cũng như Thiên Tuấn, nhưng đó chỉ là một quá khứ, cô không muốn mình nhớ lại. Vậy mà giờ đây, chính Thiên Quân lại là người khơi gợi lên nó.
-“Nếu tôi không có khuôn mặt giống Thiên Tuấn, liệu em có nhìn tôi dẫu một lần không.”
Cô nhăn mặt không đáp gì.
-“Tôi đã yêu em từ lần đầu gặp, nhưng có lẽ vì tôi giống Thiên Tuấn nên em không chấp nhận được. Nhưng không sao, em có thể bên tôi, tập dần cách quên cũng được. Bởi lúc này, tôi cần em.”
-“Thiên Tuấn còn số…”
Cô định nói hết câu nhưng nghĩ lại, cô lại im lặng.
-“Cho dù anh có khác Thiên Tuấn, tôi cũng không thể nào nhìn về anh, trái tim mỗi người có một, làm sao có thể chia ra hai ngăn được.”
-“Nhưng ôm mãi hình bóng một người đã khuất, em không thấy mình rất ích kỉ hay sao. Tôi cảm nhận được em không muốn mở lòng cho bất kì ngoại trừ Thiên Tuấn nữa.”
-“Vậy thử hỏi anh sẽ thay lòng đổi dạ với một người đã không màn mạng sống của họ để cứu mình được hay không. Anh biết mà, Thiên Tuấn cũng vì tôi…Và với lại, tình yêu của tôi với Thiên Tuấn lớn lắm, anh không hiểu được đâu.”
-“Vậy với tôi, tình yêu tôi dành cho em cũng không nhỏ.”
-“Rõ ràng quen biết nhau chưa lâu, anh nói vậy chả khác nào khinh rẻ tôi, tôi không thích như vậy?”
-“Nhưng tình yêu của mỗi con người là do trái tim định hướng, nó đâu cần thời gian. Như những người quen nhau 8,9 năm trời, vậy mà cũng chia tay được để cưới người mới quen 2,3 tháng đó. Tình yêu không nói trước điều gì cả.”
-“Anh say rồi, nghỉ ngơi đến lúc nào tỉnh thì tìm tôi nói chuyện, tôi về đây, khuya lắm rồi.”
Cô rút tay mình ra khỏi tay hắn rồi mở cửa bước ra ngoài. Cô kìm chặt tim mình lại để nó không nhảy ra. Cô không biết có phải vì có khuôn mặt giống Thiên Tuấn nên trái tim cô loạn nhịp hay không, hay là vì một lí do nào khác nhưng hiện tại cô không làm chủ được nhịp tim bất bình thường của mình.
Đầu óc cô rối bời cảm xúc, cô phải làm gì lúc này.
-“Ngủ chưa.”
-“Vừa chợp mắt tí là em gọi.”
Bên kia có giọng nói hơi ngái ngủ.
-“Xin lỗi, nhưng em nhớ anh quá.”
-“Em đang đâu.”
-“Cầu Phú Lợi.”
Cô lê đễnh cúp máy, cô biết hắn sẽ đến bên cô. Người cô cần lúc này là Thiên Tuấn, mình hắn thôi.
15 phút sau…
-“Em bị điên à, trời lạnh thế này mà ở đây, hơi nước bốc lên cũng đủ cảm rồi đấy, đã thế lại bận đồ ngủ đi thế này.”
-“Em điên thật rồi.”
Cô nói xong ôm chặt lấy hắn, chỉ cần nhiêu đó là đủ.