Anh Đừng Đi - Chương 09

Tác giả: Chấp Loạn

Tỏ Tình

Có hai người đang cùng đi dạo đêm trên đường phố, không ai nói với ai câu nào vì đơn giản họ đang tự cảm nhận cảm giác lúc này của mình khi đi cùng người bên cạnh...
Im lặng chán chê một đoạn đường dài, tiếng chàng trai cất lên, hỏi những điều thắc mắc trong lòng mình bấy lâu.
"Cậu quen với hai người mới chuyển vào lớp cậu.."
Cô gật đầu như xác nhận.
"Không chỉ quen...mà còn rất thân"
"Thân..."
"Ừ! Một người tôi từng yêu, và một người là bạn từng rất thân"
Hắn nheo mắt khó hiểu, nhưng rồi cũng hiểu ra...
"Hai người họ đang là một cặp hả"
"Ừ..."
Bất giác hắn nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô..và cô cũng nhìn lại như chờ đợi điều hắn sắp nói.
"Tôi không biết trước kia cậu có chuyện gì, nhưng nếu cậu buồn, hãy chia sẻ cùng tôi, tôi luôn sẵn sàng. Tôi sẽ bên cậu, bảo vệ cậu, cho người kia biết bỏ cậu là sai lầm...được không"
Đây có được coi là lời tỏ tình không nhỉ? Tâm trạng cô rối bời, cảm xúc hỗn loạn và đặc biệt là nhịp tim đang đập không đều.
"Ý cậu là sao?"
"Làm bạn gái tôi nhé..."
Cô rời bàn tay mình khỏi tay hắn, quay mặt đi hướng khác.
"Cậu biết tôi chưa bao lâu, lại không hiểu tôi là con người như thế nào, vậy...có nhanh không?"
Hắn bước lại gần cô, đứng đối diện..mặt đối mặt với cô.
"Tôi nói thật, hãy cho tôi cơ hội được chứ"
Cô nhìn vào đáy mắt hắn, không thấy gì là giả dối. Nhưng...cô chưa quên được anh...thật sự...
"Cho tôi thời gian đã.."
Nói xong cô bước đi về hướng về nhà, bỏ mặt hắn đứng ngoài sau trông theo. Phải...hắn thật sự thích cô, một người có tâm sự chồng chất nhưng chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, và cậu mong mình có thể là người san sẻ tâm sự đấy cùng cô...chỉ riêng một mình cậu.
-----------------
Nằm trằn trọc trên giường mãi chả ngủ được...chỉ vì bận sy nghĩ những lời nói của hắn. Acccc, thật tình là không hiểu nổi. Cô cũng không biết cảm giác của mình khi ở bên hắn là gì nữa. Nó giống cảm giác khi xưa cô với anh yêu nhau vậy?
Suy nghĩ chán chê, đến lúc đau đầu, cô tạm thời gát qua một bên rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ....
-------------
Sáng sớm, cô lười biếng tắt chuông báo thức rồi xuống giường làm vệ sinh cá nhân, cô mắt nhắm mắt mở vào tolet, thật sự cô rất buồn ngủ, đã thế tí nữa còn phải lếch bộ đến trường. Chả là do hôm qua Hải có nhắn tin bảo nó mắc công chuyện nên không qua đón cô đi học như thường ngày được. Nghĩ đến là mệt, lâu nay toàn có người đưa đi đón về, nay lại hạ thân dong cẳng mà đi.
Vận ình bộ đồng phục tươm tất, mang thêm đôi giày nike, trông cô rất duyên dáng với tuổi 17.
Bước ra khỏi cổng, cô há hốc mồm ngạc nhiên, sao tên này lại ở nhà cô.
"Cậu đến đây làm gì?"
"Đón cậu đi học chớ làm gì nữa, tôi đang theo đuổi cậu mà.."
Hắn nháy mắt cười nói với cô, cô nhún vai trề môi. Dù sao cũng tốt, không đi bộ là vui rồi.
"Ừ, vậy đi.."
Cô nhanh chân bước lại yên sau ngồi...
Hắn nhìn cô cười một nụ cười rõ tươi...cậu mong cô sẽ chấp nhận cậu vì...cô rất quan trọng với cậu.
Ngồi sau lưng hắn, cô có cảm giác lưng của hắn rất rộng và vững chãi, đúng là một nơi có thể dựa dẫm vào mỗi lúc quỵ ngã. Bất giác cô dựa đầu vào lưng hắn, ngân nga bài hát quen thuộc....lưng hắn rất ấm...Còn hắn..có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi trên môi cũng kéo một đường cong dài tới tận mang tai...
Cô giống trẻ con quá!!!
Vào trường, những ánh mắt nhìn cô khó chịu, cô biết lý do. Nhưng cô không quan tâm, chuyện thường như ở huyện, chả có gì to tát...
2 người rẽ 2 hướng khác nhau vì cả hai học khác lớp....
Bước lên cầu thang, mắt cô đang hoa dần đi, chóng mặt và muốn xỉu. Cô ra sức vịn vào thành cầu thang để bước những bước chân nặng trĩu đi lên lớp, thế mà lại gặp Lâm Tuyết đang chặn đường. Cô tự hỏi không biết nhỏ có lựa thời điểm không thế. Mặc dù biết nguyên do tại sao nhỏ lại tìm cô nhưng cô không nghĩ nhỏ lại tìm đúng vào những lúc cô đang đau như thế này. Cô nhăn mặt...cô chỉ muốn nằm nghỉ...
"Con khốn, tao nói mày không hiểu hả, dám bỏ bùa mê thuốc lúa cho Thiên Tuấn, mày cũng được đó , đã thế rồi mà có cả sự bảo vệ từ ba chàng trai trẻ..để xem có ai hôm nay trông chừng mày"
Cô nheo mắt, ai mà ba người...
"Mày muốn gì?"
Lâm Tuyết nở một nụ cười ma quái, trên tay còn có một con dao bấm nhỏ, mất vài giây suy nghĩ cô mới hiểu được tầm quan trọng của con dao đó...
"Mày tính làm gì với con dao đó"
Vừa nói cô vừa lùi xuống bậc thang như muốn chạy trốn. Giờ này học sinh đã vô lớp hết rồi, chả có ai hết, cô chỉ trông cho 15\' đầu giờ trôi qua nhanh để thầy cô lên mà giải quyết giúp cô vụ này. Cô không thể tưởng tượng ra cái cảnh đánh ghen mà cầm con dao hù dọa như thế này. Nếu nói về võ của cô, cô có đủ khả năng để đánh trả hết 12 đứa con gái ở đây, nhưng...hiện tại cơn đau dạ dày đang tái phát, cô đau đến không còn sức.
"Haahaha, mày cũng biết sợ à..con dao này hả.mày không thấy độ bén của nó à...tao dùng nó để rạch cái bộ mặt giả tạo của mày ra, rồi để xem với bộ mặt đó ai có thể thích mày nữa không..họ chỉ thích khuôn mặt mày thôi...haha"
Có thể nói Lâm Tuyết hiện tại là ngừoi điên cũng được, không bình thường cũng được, hay là một mụ phù thủy ác độc cũng được, bởi giờ cô kinh tởm nhỏ lắm...Vì tình có thể làm bất cứ chuyện độc ác nào mà chúng ta không thể lường trước được.
Cô mất đà, công thêm cơn chóng mặt đang dồn tới làm cô ngã nhào xuống bật thang, không ngờ được chuyện này, cô ráng sức đứng dậy nhưng vô ích...cô rất mệt. Nhờ thế mà Lâm Tuyết đến gần cô nhanh hơn, nhỏ đang ghì dao vào mặt cô. Cô có thể cảm nhận được vết dao đang ở trên mặt mình vì nó rất đau, có cả mùi tanh của máu. Cô mệt mỏi mặc cho số trời, dòng nước mắt khẽ lăn. Trước khi nhắm mắt cô đã gọi thầm tên Thiên Tuấn, mong hắn có thể đến cứu mình. Nhưng...chắc là vô vọng rồi...
Nhưng...trong cơn mê...cô cảm nhận được ai đó đang bế thốc mình lên, nhưng cơn đau vẫn đang râm rỉ...một con người xa lạ..nhưng có phần hơi quen..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc