Chương 55: Đệm hỏng mất rồi“Tiệm giặt là sẽ giữ đồ hộ cậu cho đến khi cậu quay lại New York.” Winston mở tủ quần áo của Hunt, chọn ra mấy bộ sạch sẽ: “Đem tới Travis mặc nhé.”
“Được…” Tuy Winston chẳng phê bình gì, nhưng Hunt lại cảm thấy hắn chẳng khác nào một người cha nghiêm khắc.
Người của tiệm giặt là đến rất nhanh, khi quần áo bẩn đã bị mang đi hết, căn hộ của Hunt tự nhiên trở nên cực kì ngăn nắp. Hunt ngồi lên đệm, chống cằm để lộ vẻ mặt xấu xa, sau đó vẫy vẫy tay với Winston đang chỉnh sửa hành lý cho mình: “Này… này…”
“Sao thế?” Winston nghiêng mặt nhìn cậu.
Hunt tiếp tục vẫy tay, còn vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh. Winston bỏ việc đang làm, đi đến ngồi bên cậu: “Việc gì?”
“Anh nói xem… ngài dáng chuẩn và nàng ѕєχy rốt cục đang không có nhà hay đang ngủ?”
Winston nâng cổ tay xem đồng đồ: “Có lẽ đang ngủ trưa.”
Nụ cười của Hunt càng thêm tươi tắn, cậu kề sát Winston nói nhỏ: “Tôi muốn trả thù từ lâu lắm rồi.”
“Trả thù? Cậu định trả thù thế nào?”
“Anh nằm xuống, đừng cựa quậy là được.” Hunt vỗ vỗ vai Winston.
“Cậu muốn làm gì?” Winston không thèm nhúc nhích.
“He he, anh nằm xuống thì biết!” Vẻ mặt Hunt đầy mong đợi.
Winston cau mày ngả người về sau: “Rồi sao, cậu định làm gì nữa?”
Hunt bất ngờ lật người ngồi trên thân Winston, hai cánh tay chống hai bên tai hắn, hai chân đặt cạnh thắt lưng hắn. Cậu dùng sức đè nghiến lên đệm, lập tức tạo ra âm thanh cọt kẹt cọt kẹt như đang vận động. Hunt còn xấu xa vươn một tay chống lên tường đấm thùm thụp, khiến chụp của chiếc đèn gắn trên tường không ngừng dao động.
Hunt cúi đầu nhìn Winston, cười đắc ý: “Có giống không?”
Có lẽ Winston không ngờ Hunt sẽ làm như vậy, nên chỉ nhìn cậu mà không có động tĩnh gì. Hunt vì thế cảm thấy mình vô cùng thành công, cuối cùng cậu cũng có thể làm Winston kinh ngạc rồi. Quan trọng nhất là, cậu biết Winston không hề nổi giận.
“Có giống không?” Hunt lại hỏi thêm lần nữa, bắp chân của cậu dán sát bên đùi Winston. Có cơ hội kiếm hời từ người kia công khai như thế, Hunt rất đắc ý. Cậu chỉ mong có thể châm lửa Winston!
“Để xem cậu chịu được bao lâu.” Winston hơi ngửa cằm lên, nụ cười trên khóe môi rất rõ ràng.
Hắn quả nhiên không nổi giận! Tên này mặt ngoài thì lịch lãm, nhưng trong dạ đen tối cực kỳ! Chơi thế này là đúng kiểu của hắn rồi!
“Tôi có thể trụ hai tiếng ở F1, trò này có xá gì!” Hunt bất mãn vì Winston hoài nghi thể lực của mình.
“Ồ— hai tiếng à.” Winston nằm nguyên tại chỗ, những lọn tóc xõa xuống đệm cũng theo đó rung rung. Hunt thấy thế thì cực kì ngứa ngáy.
Giường vẫn kêu ken két, đến cả chụp đèn cũng rơi xuống. Nhìn thấy nó sắp rơi vào đầu Hunt, Winston đột nhiên nâng tay ép đầu cậu xuống, chụp đèn liền sượt qua bên tai cậu.
Nguy hiểm quá! Sao cậu lại quên không tháo chụp đèn xuống chứ?
Mũi Hunt vừa hay cạ vào vùng giữa hai xương đòn của Winston, khiến cậu chẳng muốn rời đi chút nào. Thật muốn ở lại lâu chút nữa, lâu thêm chút nữa… Tất cả đều là mùi hương của Winston. Mùi hương khiến cậu vừa thấy an tâm lại vừa lưu luyến.
Bàn tay Winston vỗ nhè nhẹ lên gáy Hunt: “Sao thế, hết sức chơi tiếp rồi à?”
“Làm sao hết sức được? Tôi chỉ đang nghĩ có khi hai người họ chẳng có nhà thôi! Nếu thế thật thì tôi nãy giờ lay mạnh như thế, chẳng hóa ra là thằng ngốc tự vui một mình, nực cười lắm sao?”
Nói xong, Hunt tiện tay rút một thanh socola từ trong túi quần ra, xé giấy gói, dương dương đắc ý ngậm trong miệng, rồi lại vừa lắc lư thật mạnh vừa đập tường, nhìn Winston mà cười tít mắt. Đúng lúc ấy, Winston đột nhiên chống người lên, Hunt tưởng hắn có gì muốn nói liền cúi đầu xuống. Chỉ nghe “cạch” một tiếng, đầu kia của thanh socola đã bị cắn mất. Hunt sững sờ, cứ như thể thứ vừa bị Winston cắn gãy không phải thanh socola, mà là dây thần kinh mỏng manh nhất của cậu.
Cuối cùng, mặt tường bên kia cũng bị đập lại thật mạnh, giọng đàn ông hầm hè loáng thoáng truyền sang: “Đã xong chưa hả!”
Hunt thoáng ngẩn người rồi cúi đầu xuống nhìn Winston, đột nhiên ôm bụng cười sằng sặc. Miếng socola còn lại cũng rơi xuống, được Winston vươn tay tiếp lấy. Hunt liền nằm bò trên người Winston, rúc vào cổ hắn mà cười đến gần đứt hơi.
“Là người đó sao?” Winston nghiêng mặt, chóp mũi vừa khéo chạm vào má Hunt.
“Là hắn ta… ngài dáng chuẩn đó…”
Khi ngẩng lên bốn mắt chạm nhau với Winston, cậu bỗng thấy hoảng hốt. Mí mắt Winston, lông mi Winston, con ngươi Winston… tất cả đều gần quá. Hunt nhận ra đây là lần đầu tiên mình và Winston tiếp xúc thân mật đến thế.
“Còn muốn tiếp tục không?” Winston nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên rồi! Ồn ào cho bọn họ ૮ɦếƭ đi! Ha ha ha!”
Trời đất đột nhiên đảo lộn, mặt của Hunt hướng lên, mà Winston thì chuyển thành ngồi trên người cậu, đẩy một chân cậu lên cao.
“Này— anh định làm gì!” Tim Hunt nhảy thót lên.
“Nhún giường.”
Khóe môi Winston cong cong, đến cả ánh cười trong đáy mắt cũng nhuốm vẻ tà ác. Hắn đè lên Hunt, dùng lực mạnh như thể muốn khiến đầu Hunt đập vào tường. Hunt sợ hãi vội vươn tay chống lên vách. Giường rung lắc với cường độ mạnh hơn trước.
“Này này! Lần sau về tôi vẫn còn phải ngủ trên giường đấy! Anh đừng có làm hỏng!”
Hunt muốn hạ chân của mình xuống, thế mà Winston lại không cho phép.
Mẹ nó, chắc chắn là tên này cố ý rồi!
Winston vẫn cứ cười suốt, đây là lần đầu tiên Hunt thấy hắn cười vui vẻ như thế, đến cả những lọn tóc rũ xuống cũng có vẻ nhẹ nhàng.
Ngài dáng chuẩn bên kia tường nổi giận thật sự đập mạnh vào tường ba cái: “Thằng nhóc thối tha, có dừng lại không thì bảo! Ông Gi*t bây giờ!”
Hunt cố ý cao giọng nói: “Vậy anh tới bấm chuông đi! Tôi trả anh một trăm đô một phút!”
Winston hạ mắt nhìn cậu: “Một phút một trăm đô?”
Hunt dùng ngón cái chỉ vách tường: “Trước tôi ấn chuông cửa nhà bọn họ, bọn họ nói tôi càng ấn bọn họ sẽ càng hăng máu, mười phút cho tôi năm đô!”
“Năm đô la? Mười phút của cậu đáng giá năm đô?” Winston hỏi: “Cậu lại còn trả bọn họ một trăm đô một phút?”
Nghĩ đến đây, Hunt đột nhiên cảm thấy mình đúng là siêu ngốc.
“A! Tức quá!” Hunt vươn tay túm tóc mình.
Winston làm càng lúc càng mạnh, hắn rung có kĩ xảo hơn Hunt nhiều, lò xo cứ như sẽ long ra vậy, Hunt còn sợ vách tường cũng sụp xuống luôn mất! Tim Hunt như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Cậu có cảm giác Winston đang lên giường với mình thật!
“Này! Này! Được rồi! Được rồi! Tôi còn muốn ở trong phòng này đấy!” Hunt vội vàng vỗ vỗ cánh tay Winston.
Nhưng Winston không hề dừng lại, tựa như việc hắn đang làm không phải là rung giường, mà là xông vào cơ thể Hunt vậy.
“Hay chúng ta đổi tư thế khác đi?” Winston quay mặt sang hỏi cậu.
Đôi mắt hắn vẫn là nơi khiến Hunt mê mẩn nhất, giờ lại gần kề như thế, Hunt hoàn toàn chẳng còn năng lực tư duy: “Đổi tư thế gì?”
Nói xong câu này, Hunt mới nhận ra mình lại đã rơi vào bẫy của Winston. Người này lập tức nâng thắt lưng cậu lên, khiến cả cơ thể cậu lao về phía trước. Hai chân Hunt được Winston giữ bằng cánh tay trái, còn cánh tay phải của hắn thì vòng quanh người cậu. Cả hai lại ᴆụng thật mạnh vào tường.
“Má ơi—” Hunt sợ gần ૮ɦếƭ, hai tay vội vàng vươn ra sau chống lên vách tường, tiếng va đập lại vang lên càng lớn.
Winston bật cười, một nụ cười tươi tắn cực kì hiếm thấy.
“Này! Anh có định làm giống y như thật không đấy!”
“Hồi trước xem phim, cậu với Bruce chưa học tới tư thế này à?” Winston hỏi.
“Tôi xem rồi! Xem rồi!”
“Ồ, vậy để tôi nghĩ một tư thế cậu chưa từng xem nhé?”
“Không cần! Không cần!” Hunt vội vàng xua tay rồi thình lình nghĩ ra một chuyện: “Này! Đây là nhà tôi! Đáng lẽ tôi phải ở trên anh chứ!”
“Ồ… cậu muốn ở trên à?”
Winston giữ thắt lưng Hunt, nghiêng mình nhấc Hunt lên trên người.
“Thiên địa ơi! Anh chơi trò máy bay đấy à!”
Winston thật sự nâng cậu lên cao, Hunt còn cho rằng mình sắp bay lên đến nơi, vì thế lập tức cúi người để hạ thấp trọng tâm: “Mẹ kiếp! Anh đang khoe tôi thắt lưng anh dẻo lắm chứ gì? Nói cho anh biết, tôi cũng làm được!”
“Được thôi, vậy chúng ta đổi vị trí, để xem cậu có thể chống được không.”
“Anh tưởng tôi ngốc hay sao mà để anh đè lên người!” Hunt bật cười hi ha.
Tim đập càng lúc càng nhanh, Hunt lo lắng liệu người kia có nhận ra tâm tư của mình hay không. Gương mặt của hắn ở gần thế này, cậu rất muốn hôn lên đó, cũng rất muốn cắn lên chóp mũi hắn, rất muốn ngậm lấy vành tai hắn, rất muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn… Sau đó, hắn sẽ nhiệt tình hôn đáp lại!
Đúng lúc này, cách vách truyền tới tiếng đóng cửa “sầm—” một cái, tiếp theo, cửa nhà Hunt bị nện thật mạnh.
“Thằng nhóc con! Mở cửa!”
Hunt sững người, cậu vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần sẽ bị đối phương tìm tới cửa.
“Mở cửa!”
Tính tình của ngài dáng chuẩn không tốt, Hunt đã biết lâu rồi.
“Muốn mở cửa không?” Winston nhìn Hunt.
“Không mở.”
“Sao nào, cậu cho rằng mình không đánh lại người kia được hả?”
“Tôi không đánh lại được hắn ta?” Hunt trợn tròn mắt nhìn Winston: “Cơ bắp của tôi là hàng thật giá thật đó nhé! Còn hắn ta được thế kia có khi toàn là do ăn trứng, mà biết đâu còn dùng thêm cả steroid nữa cũng nên? Làm sao bọn tôi có thể như nhau được? Tôi còn sợ tôi không kiềm chế được đấm một cú là hắn ta sẽ phải nhập viện đây!”
(Trứng thuộc nhóm thực phẩm có tác dụng phát triển cơ bắp rất được những người tập thể hình ưa chuộng. Steroid là các hợp chất béo hữu cơ hòa tan có nguồn gốc tự nhiên hoặc tổng hợp, thường được sử dụng để tăng cơ bắp.)
“Vậy cậu định làm gì?”
“Tiếp tục!”
Hunt bò dậy, sau đó nhảy tưng tưng trên đệm, khiến tiếng cọt kẹt cọt kẹt vang lên không chút nể nang. Winston nâng mắt quan sát Hunt tựa như đang quan sát một đứa trẻ ấu trĩ đang chơi trò đệm nhảy, sau đó cúi đầu bật cười.
“Nào! Nào! Chơi cùng tôi đi!” Hunt cứ vẫy tay với hắn mãi.
Winston chẳng hề cử động, Hunt dùng mũi chân đá vào vai hắn.
Winston túm luôn lấy chân cậu: “Không phải cậu đã nói lúc về cậu vẫn còn phải ngủ trên cái đệm này sao?”
“Hừ! Cùng lắm là mua cái mới! Mua một cái giường thật lớn đi, tôi mời anh tới ngủ!” Hunt dang rộng hai tay, tưởng tượng đến cái giường lớn trong mơ của mình.
“Được được, xem ra không nhảy đến khi hỏng đệm không xong.”
Winston cũng đứng lên bắt đầu nhảy cùng với Hunt. Hunt vừa nhảy vừa kéo lấy tay Winston, ha ha cười lớn. Trong lòng cậu lại thầm nghĩ, nếu anh đến ngủ thật, tôi sẽ đè ép anh, khiến anh không thể dậy nổi nữa!
Tiếng đập cửa vang lên càng lúc càng điên cuồng: “Thằng nhóc thối! Có tin tao đạp đổ cửa không!”
“Tin chứ! Dù sao đạp đổ cửa nhà tôi, anh sẽ trở thành xâm nhập gia cư bất hợp pháp!” Hunt hả hê cười với Winston.
“Cạch” một tiếng vang lên, Hunt mất thăng bằng ngã ngửa về sau, Winston kéo cậu, đỡ lấy cậu khi cậu ngã xuống. Hunt trợn trừng mắt— hai người đúng là đã nhảy sập giường rồi. Quan trọng nhất là: “Play boy” Hunt cất giữ dưới gầm giường đã bị lộ hết ra ngoài.
“Ha ha…” Hunt ngại ngùng nhìn về phía Winston…
Winston có vẻ không kinh ngạc chút nào, tiện tay lật bừa một quyển, sau đó ném vào trong lòng Hunt: “Cậu xem mấy loại tạp chí này từ nhỏ nên mới suốt ngày mơ mộng đến mấy cô thỏ hào nhoáng bề ngoài.”
“Đó là linh hồn của tôi!” Hunt coi tạp chí “Play boy” như của báu.
Ngài dáng chuẩn đã bắt đầu đạp cửa thật, loáng thoáng còn nghe thấy được tiếng cô bạn gái đang đứng bên gàn hắn ta, có điều hắn ta lại khăng khăng muốn cho Hunt biết mặt.
“Được, có lẽ tên này cho rằng tôi sợ hắn ta cơ bắp cuồn cuộn đây mà. Đã đến lúc kiểm chứng xem sức lực tiềm tàng của một tay đua F1 lớn đến đâu rồi.”
Hunt liếm khóe môi, chắc hẳn vì nghĩ có Winston ở đây nên mình có cái quyền làm liều. Cậu vừa mới bước một bước đã bị Winston kéo lại.
“Để tôi đi.” Winston đứng dậy.
“Anh đi?” Hunt mở to mắt.
Winston giống loại người sẽ đánh chửi người khác ở chỗ nào chứ?
“Ừ, tôi đi. Cậu chờ ở đây đi.”
Winston đã đi ra tới cửa, Hunt không khỏi vươn cổ ra nhìn xem hắn định làm gì. Khi ngài dáng chuẩn lại chuẩn bị đạp cửa thêm lần nữa, Winston bỗng đột ngột mở cửa ra. Người kia mất thăng bằng suýt nữa thì ngã, ai ngờ Winston lại nâng cánh tay giữ hắn ta đứng vững.
“Có chuyện gì không?”
Giọng Winston rất lạnh lùng, ánh mắt cũng chẳng có độ ấm. Ngài dáng chuẩn khựng lại, hắn ta còn tưởng Hunt sẽ trốn mãi trong phòng không chịu mở cửa.
“Có chuyện gì không?” Winston nghiêng mặt hỏi lại lần nữa.
Áp lực vô hình ập tới, khí thế của ngài dáng chuẩn phút chốc xẹp dí.
“Hai người… ồn ào quá…”
“Vậy sao?” Winston thản nhiên hỏi lại một câu.
Cô bạn gái bên cạnh ngài dáng chuẩn ngắm Winston đến mức ngẩn cả người. Người con trai này có ngoại hình xuất sắc, mà lại còn đang mặc áo phông quần bò thoải mái, vừa nhìn đã biết lúc nãy không hề “vận động trên giường”. Cô ta kéo kéo bạn trai mình, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là do chúng tôi nhầm…”
“Làm sao mà nhầm được? Rõ ràng là tiếng động phát ra ở đây. Tôi bảo này, cậu vừa mới chuyển tới đây đó à? Nghe cho rõ đây, làm chuyện trên giường cũng đừng có phát ra tiếng lớn như vậy! Còn có người khác ở đây đấy!”
Dù sao Winston cũng không hề có cơ bắp cuồn cuộn, nhìn lại còn có phần nhã nhặn, ngài dáng chuẩn không hề cho rằng sức mình kém sức đối phương.
“Vậy hai người có thể làm việc công khai để bạn tôi nghe được, còn bọn tôi lại không thể làm việc bọn tôi thích ở trong phòng sao?” Winston hỏi ngược lại.
“Cậu…” Khi ánh mắt lướt qua vai Winston, nhìn thấy Hunt đang thò đầu ra, ngài dáng chuẩn mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu cùng một giuộc với thằng nhóc kia! Cậu cố ý chứ gì!”
“Cố ý gì? Chúng tôi vốn không ℓàм тìин, mà chỉ thích nhảy trên giường thôi. Chúng tôi thích sau mỗi lần thay đệm mới, ngủ chán rồi sẽ nhảy đến khi hỏng thì thôi. Nếu có hứng thú, anh có thể gia nhập.”
“Cậu… cậu…”
“Về sau chúng tôi sẽ thường xuyên nhảy trên giường.”
Winston vừa nói xong, ngài dáng chuẩn đã giáng xuống một đấm. Đến người có thị giác năng động khá tốt như Hunt còn chưa kịp phản ứng, Winston đã nắm được nắm đấm của đối phương, sau đó vặn ngược cánh tay hắn ta về phía sau lưng, áp chặt hắn ta vào tường.
(Thị giác năng động (DVA) chỉ năng lực bắt được hình ảnh, phân tích, cảm nhận vật thể đang chuyển động của mắt. Năng lực này đi kèm với hoạt động xử lí của đại não và hành vi phản ứng tương ứng của cơ thể trong một thời gian ngắn.)
“Mẹ kiếp! Buông ra! Mẹ nó buông tao ra ngay!”
Mặt của ngài dáng chuẩn đã sắp lọt qua khung cửa. Hunt nhìn thấy thế không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ đến một ngày nào đó Winston phát hiện ra ý đồ đen tối của mình, không biết hắn có xử lý mình như thế này không?
“Thả anh ra cũng được thôi, có điều phiền anh sau này cũng yên lặng một chút. Người yêu của anh chưa chắc đã hưởng thụ kĩ thuật của anh đến thế, có thể cô ta chỉ làm vậy để thỏa mãn lòng tự trọng của anh thôi.” Winston đẩy mạnh ngài dáng chuẩn ra ngoài.
Ngài dáng chuẩn chưa kịp đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Còn chuyện gì nữa không?” Winston nghếch cằm hỏi.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Hunt cũng có thể tưởng tượng Winston nhất định còn ngầu hơn cả điệp viên 007!
“Không… không…”
“Vậy thì tốt. Hi vọng về sau chúng ta có thể ở chung hòa thuận. Nếu không, tôi sẽ gõ từng chiếc răng của anh đấy.”
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Winston đã đóng cửa lại.
“Oa— khí thế quá!” Hunt nhiệt liệt cổ vũ.
“Sao trước đây tôi không biết là cậu giỏi nịnh thế nhỉ?” Winston cốc nhẹ một cái vào đầu cậu, sau đó đeo hành lý của mình lên vai: “Được rồi, cũng đã sắp đến giờ, chúng ta nên xuất phát tới Texas thôi.”
“Ừm!”
Hunt cũng khoác hành lý lên vai, hai người cùng rời khỏi nhà trọ. Lúc cả hai đi qua cửa phòng của ngài dáng chuẩn, còn nghe thấy tiếng hai vị kia cãi cọ.
“Cô tưởng tôi không nhận ra à! Cô cứ đá lông nheo với thằng ôn kia suốt!”
“Đá lông nheo? Làm gì có chuyện! Đầu óc anh không sao đấy chứ? Tôi chỉ thấy anh chạy sang bên đó gây sự vì chuyện này là rất vô nghĩa thôi!”
“Thế nên tôi suýt nữa bị thằng ôn kia bẻ gãy tay cũng phải cảm ơn cô dàn xếp nhỉ!”
“Anh đừng có trút giận lên đầu tôi được không?”
“Có phải là tôi còn chưa thỏa mãn được cô không? Khiến cô lần nào cũng phải giả vờ cả?”
“Anh đừng có kiếm chuyện vô lí thế chứ!?”
Hunt nhún nhún vai rồi bước nhanh tới trước thang máy: “Này… tôi nhận ra anh cũng rất có thiên phú ở những phương diện khác đấy!”
“Thiên phú gì?”
“Có thể khiến bọn họ trở mặt thành thù chỉ bằng một câu nói! Đầu tiên, anh tổn thương lòng tự trọng của ngài dáng chuẩn, sau đó khiến hắn ta nghi ngờ bạn gái mình. Hai người này không chia tay cũng khó!” Hunt vuốt cằm cảm thấy hình như mình vừa học thêm được điều gì mới.
“Nói linh tinh gì thế.” Winston 乃úng tay một cái vào đầu Hunt.
“Ai da! Đầu choáng quá!” Hunt lập tức ngã về phía Winston.
Winston cũng rất phối hợp ôm lấy cậu, Hunt đang định lười biếng dựa vào người hắn một lúc, ai ngờ đâu hắn lại bế ngang cậu lên: “Chóng mặt à, tôi ôm cậu tới bệnh viện.”
“Không cần! Không cần! Hết choáng rồi! Thả tôi xuống!”
“Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem, nếu không ngài Marcus biết là sẽ không vui đâu.”
“Tôi sai rồi được chưa? Tôi sai rồi!”
“乃úng đầu một cái còn chóng mặt không?”
“Đó là do ngón tay của anh lợi hại, anh nghĩ xem, tay anh nắm vô lăng có thể giống với tay người bình thường sao?” Hunt ai oán.
Winston cười khẽ một tiếng và thả Hunt xuống. Hai người ngồi máy bay rồi bắt xe đi tới đường đua Austin thuộc quận Travis. Đường đua này gồm hai mươi góc cua lên dốc xuống đèo, góc cua tốc độ nhanh và tốc độ chậm đan xen. Nếu như là trước kia, Hunt không cho rằng mình có thể tiến vào top 8 trong trận phân hạng, nhưng giờ, nhờ có Thẩm Xuyên lãnh đạo đội kỹ sư, Hunt vô cùng mong chờ vào chặng đua này.
Trước khi đến tập hợp với đội đua, Hunt cụng tay với Winston: “Hây, chặng này cẩn thận kẻo tôi bám sát đuôi anh đấy.”
“Thật sao. Tôi sẽ ném Charles và Owen ra phía sau. Cậu có thể bám chặt lấy một trong hai người đó là tốt lắm rồi.”
Hunt nghẹn cả lời vì người kia. Sau đó, hai người xoay lưng, bước về hai hướng khác nhau.
Hunt mới đi có hai bước đã quay người lại. Lần này, đội Marcus và đội Ferrari lại ở hai khách sạn khác nhau, chỉ cần nghĩ tới việc khi nào đến đường đua Austin mới có thể thấy người kia, Hunt đã muốn nhìn hắn lâu thêm chút nữa… Bóng dáng Winston vẫn kiên cường mà thoáng sắc bén như trước.
Đến gần khúc rẽ, Winston đột nhiên quay đầu, khi nhận ra Hunt vẫn đứng nguyên ở nơi hai người vừa tạm biệt để nhìn mình, hắn liền nhanh chóng vòng về.
“Sao thế? Quên mang theo gì sao?”
“À? Đâu có…” Hunt đột nhiên không biết phải giải thích hành động của mình ra sao, đành phải kiếm bừa một lí do: “Đây là lần đầu tiên tôi đua trên đường Austin, thế mà anh không có gì muốn dặn dò sao?”
Winston nghiêng đầu thở dài một hơi: “Chính vì đây là lần đầu tiên cậu đua trên đường Austin, cậu mới càng có cơ hội hưởng thụ những đặc điểm của đường đua này hơn tôi, Charles hoặc Owen. Hunt, trên phương diện kĩ thuật, cậu đã khá thành thục rồi.”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Ngón tay anh vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ, 乃úng vào đầu tôi một cái, tim tôi nhảy vọt cả ra ngoài.
Winston: Em chỉ giỏi nịnh.
Hunt: He he~
Winston: Nhưng nói chính xác thì phải là, ngón tay tôi vừa chuyển động một cái ở phía trong, em liền bật khóc.
Hunt: Hả?
—
Thông tin bổ sung:
Đường đua Austin được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng người Đức Hermann Tilke. Đường đua có chiều dài 5.513 km với 20 góc cua (11 góc cua phải, 9 góc cua trái), các tay đua phải đua tổng cộng 56 vòng theo chiều ngược kim đồng hồ. Tốc độ tối đa có thể đạt được trên đường đua là 320 km/h.