Chương 21: Quyết không bỏ cuộc“Hả? Gì cơ?”
“Không có gì.”
Hunt đã chơi game lại còn bật nhạc, người con trai bên cạnh lặng yên hút thuốc. Hunt chơi được mấy phút, Winston mới thong dong mở miệng: “Muốn hút một hơi không?”
“Ồ… Được…” Hunt vẫn chăm chú nhìn điện thoại thậm chí còn không buồn nâng mắt, chỉ nghiêng người sang, hơi hé miệng ngả đầu về phía người kia.
Cậu cảm thấy có một bóng người dựa sát lại, sau rất lâu vẫn chưa thấy có điếu thuốc nào được nhét vào miệng thì mới ngửa đầu lên.
Mọi suy nghĩ bỗng trở nên rối loạn trong thoáng chốc, tất cả là bởi ánh mắt Winston.
Hunt muốn lùi lại trong vô thức nhưng không cách nào động đậy. Cậu như bị nhốt trong ánh mắt của người kia, xông trái xông phải cũng không thoát nổi. Winston thở ra làn khói trong miệng, để nó lan vào giữa đôi môi Hunt, loanh quanh bên hàm răng cậu, nhưng không tiến sâu hơn nữa. Hunt suýt chút nữa thì ho sặc sụa, Winston lại thẳng lưng lên, lạnh lùng nhìn cậu.
“Anh… hút kiểu gì thế hả! Có ai như anh…”
Không đúng! Lúc nãy anh mẹ nó dính sát vào tôi thế làm gì! Sợ ૮ɦếƭ khi*p!
Winston dập thuốc, ném vào thùng rác gần đó: “Không phải cậu muốn lái xe F1 cán qua đầu tôi sao?”
Nói xong, hắn đút tay vào túi rời đi.
Hunt sặc đến suýt nữa thì rớt nước mắt.
Giờ cậu mới rõ, Winston vốn không hề có ý định để cậu hút chung, hắn chỉ thuần túy muốn trả thù mà thôi.
“Má nó… lịch lãm thế à! Ăn miếng trả miếng!” Hunt uống một ngụm nước lớn, sau đó đứng dậy đi về phía đội đua.
Dù thế nào đi nữa, cảm giác chán nản vừa rồi đã bị quét sạch bay.
Lượt đua chính thức bắt đầu vào tám giờ tối ngày tiếp theo. Lúc này, Hunt phải điều chỉnh trạng thái của mình, cũng cần trao đổi cùng đoàn đội.
Lâu lắm rồi Hunt mới nghiêm túc thảo luận chiến thuật với toàn đội thế. Chuyên gia công nghệ rất hài lòng với thái độ chăm chú của Hunt.
Dù mắt cá chân đã sắp khỏi, McGrady vẫn không thể tham gia Grand Prix Anh lần này, vì thế, phẫn nộ trong lòng gã lại càng dâng cao. Khi Hunt rời đi, McGrady thình lình nói một câu: “Đây mới là trình độ của mày.”
Hunt nhếch miệng cười cười, nói bên tai McGrady, “Để không phụ sự kỳ vọng tha thiết của mày, trận nào tao cũng sẽ phát huy vượt trình độ.”
McGrady muốn nói gì đó, có điều Hunt đã đút tay vào túi bỏ đi.
“McGrady… Hunt chỉ là trẻ con, cậu so đo với nó làm gì?” Luke vỗ vai McGrady.
“Nó mà là trẻ con? Anh biết nó đã làm gì với tôi không?”
“Làm gì?” Luke tò mò.
McGrady hé miệng, cuối cùng lại chẳng nói năng gì.
Tay đua nào vào vị trí ấy.
Lòng bàn tay Hunt đổ đầy mồ hôi, nhịp tim dường như cũng chẳng thuộc về cậu nữa.
Cậu biết rằng mình đang hồi hộp.
Cậu rất rõ ràng, từ giờ trở đi, cơ hội dù chỉ là thoáng qua cũng không thể bỏ lỡ.
Winston ở ngay trước mắt.
Trận đua này, hắn là tay đua cách đích gần nhất, mà mình lại cách hắn xa hơn cả trước đây.
Tôi đợi cậu ở góc cua tiếp theo.
Tích tắc câu nói này vang lên trong óc cũng là lúc Hunt phóng đi như bay.
Góc cua đầu tiên gần với vạch xuất phát nhất cũng là góc cua nguy hiểm nhất… Đừng nóng vội, Hunt, đừng nóng vội… Có tay đua suýt chút nữa đã văng ra khỏi đường, giống y như dự đoán trước trận đua. Hunt mạnh mẽ tiến lên, cậu chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ gặp tai nạn.
Ngài Marcus lo lắng nắm chặt nắm tay, Luke đã ổn định hoàn thành vòng đua thứ nhất rồi, Hunt thì vẫn ở trong top tuyển thủ chạy gần cuối.
“Hunt muốn trổ tài cũng sợ là khó lắm.” Chuyên gia công nghệ cau chặt mày.
Đến vòng thứ hai, khi có khoảng ba tay đua cùng lúc qua cua, Hunt quyết đoán nhập cua, sau khi trở thành người đầu tiên thoát cua, cậu dần dần kéo giãn được khoảng cách với những tay đua chạy sau.
“Tốt lắm… rất bình tĩnh… Tôi cảm thấy Hunt vẫn có cơ hội giành được điểm.” Marcus nheo mắt lại.
Sau năm vòng, Hunt bắt đầu so tài với tay đua phía trước.
Thần kinh của cậu vô cùng căng thẳng, cậu nói với chính mình cần phải tập trung hơn nữa, tập trung hơn nữa! Một khi cậu đã ra tay, không cho ai được phép ngăn trở!
Mọi chuyện phát sinh sau đó khiến Marcus và tất cả người hâm mộ có mặt ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm: Khi hai tay đua của đội Williams đang ganh đua đến mức không thể tách ra, Hunt lợi dụng kẽ hở bọn họ tạo thành để mạo hiểm vượt lên! Marcus kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh, Hunt đã leo lên vị trí thứ mười một!
Ngay sau đó, Hunt bám sát tay đua đội Caterham đủ năm vòng, cậu định vượt lên nhiều lần nhưng đều bị đối thủ phòng ngự.
“Thằng nhóc này kiên trì đến phát ghét.” Chuyên gia công nghệ híp mắt buông lời.
“Ông đang khen thằng nhóc đấy à?” Marcus hỏi.
“Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy tay đua bị Hunt đuổi theo thật đáng thương.”
Vòng nối tiếp vòng, tay đua của đội Caterham rõ ràng đã không chịu đựng nổi sự truy đuổi như có như không nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ của Hunt nữa. Góc cua trái tiếp theo, Hunt làm một đường cong đẹp đẽ vượt qua đối thủ, vươn lên vị trí thứ mười.
“Hay lắm—” Marcus không kiềm được kích động.
Người khiến ông không vừa mắt nhất trước đây là Hunt, nhưng không biết vì sao, hôm nay ông lại cảm thấy thằng nhóc sẽ làm nên chuyện kinh người.
“Hunt sắp vào pit rồi! Nhanh lên!”
Nhóm kỹ sư bắt đầu gấp gáp chuẩn bị.
Hunt hoàn thành một pit hoàn hảo, sau khi ra khỏi pit, cậu không chút kiêng dè tăng mạnh tốc độ, nhẹ nhàng vượt qua Luke của đội mình, giành được vị trí thứ tám.
“Thằng nhóc này… đúng là không giành được vị trí thứ tám thì không chịu đâu!”
“Nhưng từ bây giờ, trước mặt Hunt sẽ toàn là cao thủ.”
Lúc này, Hunt đang theo đuôi Enzo của Lotus. Cậu thở ra một hơi, biết rằng bây giờ mình đã có thể hoàn toàn buông thả.
Cậu vừa to gan lại vừa sắc sảo định vượt Enzo ba lần liên tiếp. Enzo có tổng thành tích xếp thứ năm trong năm ngoái cảm thấy sau lưng như đeo một thanh đao bén ngót, bất cứ khi nào cũng có thể đâm vào mình.
Enzo nín thở, còn nhớ sau khi chặng đua trước kết thúc, mình đã nói chuyện cùng với Donald của đội Sauber. Tên đó hậm hực tỏ ý đừng coi thường Evan Hunt của đội Marcus, bị cậu ta theo đuôi sẽ có cảm giác như đang sóng vai với tử thần, lưỡi hãi lúc nào cũng lơ lửng trên đỉnh đầu vậy.
Khi ấy Enzo còn cười cười, cho rằng chỉ vì muốn gỡ gạc lại chút danh dự sau khi suýt bị thằng nhóc kia vượt mặt, Donald mới nói thế thôi. Lần này chính mình bị thằng nhóc theo đuôi, trở thành đối tượng để thằng nhóc có thể xuống tay bất cứ lúc nào, Enzo mới thấu hiểu được tâm trạng của Donald.
Cuối cùng, Hunt bắt đầu đọ sức với Enzo ở đỉnh góc cua. Enzo còn chưa biết Hunt điều chỉnh đường đi thế nào, chỉ biết vào một nháy mắt trái tim như nứt toác ra nào đó, thằng quỷ kia đã ngông nghênh vượt qua, phóng lên phía trước!
“Được lắm—” Marcus mừng đến rớt nước mắt.
Mà McGrady sau khi quan sát diễn biến xong, không hề nói được một lời.
Mấy chục giây sau, khi phát hiện đối thủ phía sau lưng mình đã biến từ Enzo thành Hunt, Donald cũng chỉ đành âm thầm nghiến răng nghiến lợi: “Má! Sao lại là thằng nhãi này rồi! Ghét quá!”
Hunt kèm sát Donald, khóe miệng nhếch lên cười. Trận trước không vượt được anh, trận này chúng ta chơi tới cùng đi!
Hunt truy đuổi Donald gắt gao, rất nhiều nhân viên trong đội đua Marcus cũng vì thế mà hồi hộp.
“Vượt đi! Hunt! Vượt đi!”
“Nhóc con! Cậu mà vượt mặt được Donald, tối nay mời cậu xem múa cột!”
“Vượt hắn ta đi! Chúng tôi múa cột cho cậu xem!”
Hunt kiên nhẫn đua hết vòng này đến vòng khác, vượt đối thủ một cách ngang tàng, người xem thấy thế cũng bị thu hút theo.
Khi Hunt bắt đầu một màn lốp đọ lốp với Donald, không ít người đứng lên cổ vũ.
Thế nhưng ngay vào cái thời điểm thoát cua, lốp phải sau xe của cậu đột nhiên nổ tung!
“Mẹ kiếp—” Mắt của Marcus suýt nữa thì lao ra khỏi hốc!
Đội ngũ nhân viên không hẹn mà cùng giơ tay bịt mắt.
Mọi người đều cho rằng lần này, Hunt sẽ không chỉ vượt mặt Donald của đội Sauber, mà còn có thể xếp trước rất nhiều tay đua khác, làm nên việc mà ai cũng cho rằng đội đua nhỏ không cách nào làm được…
“Có… có phải Thượng đế cho rằng chúng ta đã quá tham lam?”
Người xem “ồ” lên một tiếng, hai giây sau, vô số những tiếng mắng chửi đầy tiếc nuối vang lên không ngớt.
Mà giờ khắc ấy, trái tim Hunt lại nhẹ tựa lông hồng, tất cả mọi tri giác dường như đã rời bỏ cậu.
Hết rồi…
Hết cả rồi…
Mọi nỗ lực trước kia, đều uổng phí cả rồi…
Cậu nhận thấy hết xe này đến xe khác vượt qua mình, kể cả Enzo vừa bị cậu vượt mặt.
Winston đã từng nói, hắn sẽ đợi cậu ở góc cua tiếp theo.
Cứ trợn trừng trừng mắt nhìn bản thân mình cách hắn càng lúc càng xa thế này… cậu không cam tâm, thật lòng không cam tâm!
Tuyệt đối không cam tâm!
Hunt cắn chặt hàm răng.
“Cho cậu ta quay về đi… chỉ là một chặng đua thôi mà, giữ vững tinh thần là quan trọng nhất, chặng sau lại có thể…” Sau tiếc nuối, Marcus nghĩ người buồn bã hơn cả chắc chắn là Hunt.
“Ngài Marcus! Hunt sắp vào pit rồi! Cậu ấy muốn đua tiếp!”
Hunt đang lái chiếc xe chỉ còn ba bánh về phía pit stop.
“Hunt nói muốn tiếp tục à?” Marcus có phần kinh ngạc.
Cho dù có tiếp tục, thứ hạng của cậu cũng đã xuống dốc không phanh, muốn giành được thành tích nhờ những vòng đua còn lại dường như là chuyện bất khả thi.
“Để cậu ta tiếp tục đi.” Nhóm kỹ sư đồng thanh.
“Được! Để những kẻ chờ đợi chúng ta ủ rũ cúi đầu biết chúng ta lợi hại đến đâu!!”
Khi Hunt lái xe ra khỏi pit bắt đầu lại lần nữa, tuy cậu đã rơi xuống vị trí thứ mười bốn, người xem vẫn dành tặng cho cậu những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Mọi người vốn nghĩ rằng cậu chỉ muốn đua cho hoàn thành chặng mà thôi, ai ngờ cậu lại bắt đầu điên cuồng vượt lên.
Cùng một vòng vượt hai đối thủ, toàn trường đua đều trầm trồ.
Tiếp đó, Hunt hoàn thành ba pit-stop của chặng đua. Sau khi ra khỏi pit, dáng vẻ không chịu lùi bước của cậu khiến cậu trông như thể muốn tự sát vậy, Marcus đứng xem cũng có thể cảm nhận được sự cố chấp của Hunt.
Ông không biết điều gì đã khiến thằng nhóc này không chịu buông xuôi…
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Dù kết quả ra sao, tôi vẫn sẽ an ủi cậu, có phần thưởng cho cậu.
Hunt: An ủi thế nào? Thưởng thế nào?
Winston: An ủi phía trước của cậu, thưởng phía sau của cậu.
Hunt: …