Thật quá sức chịu đựng với 1 đứa bé gái 7 tuổi. Phải chứng kiến cái ૮ɦếƭ của ba mình quả là 1 điều thương tâm. Con bé đã phải mất 1 thời gian dài để có thể bình phục trở lại sau 1 trận dư trấn thần kinh. Nhưng nó vẫn sợ bóng tôi, sợ lắm. Dường như bóng đêm đã nghiễm nhiên trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời nó.
Quay về thực tại nơi Gia Hân đang đấu tranh với mảnh kí ức vụn vỡ. Con bé lép mình vào 1 góc của căn phòng. Ánh mắt đờ đẫn thoáng chút điên dại. Nước mắt vẫn vô thức rớt xuống ướt đẫm đôi hàng mi đen láy.
- Gia Hân! Em ở đâu?
- Nhóc con.
- Hân cậu có ở đây ko?
Là tiếng của anh đẹp trai, anh 2 và Bảo An nhưng con bé ko nghe thấy. Tai nó ù đặc chỉ có thể nghe thấy tiếng súng gầm rú của 8 năm về trước.
Cánh cửa nhà kho bật mở mang theo chút ánh trăng hắt vào. Đức Nam hồng hộc chạy vào lay người con bé.
- Hân! Em có sao ko?
Nó yên lặng toàn thân lạnh ngắt cứng đơ. Đức Nam kéo con bé vào lòng xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn của nó, một vài giọt nước mắt rớt xuống trượt dài trên vai con bé
- Hân! Anh xin lỗi vì đã ko bảo vệ được em.
Hơn ai hết Đức Nam hiểu rõ cái quá khứ đáng nguyền rủa của nó.
- Anh 2! Ba đâu?- con bé bất chợt lên tiếng làm Đức Nam sững người chỉ biết ghìm chặt cô em gái bé bỏng vào lòng.
- Mau đưa con bé về nhà thôi- Anh lên tiếng.
Bảo An cũng chêm vào- Đúng vậy mau đưa Gia Hân về đi.
Đức Nam gỡ con bé ra. Anh vội bế sốc nó lên nhìn Đức Nam.
- Cậu đưa Bảo An về đi. Để Gia Hân tôi lo cho.
Đức Nam gật đầu.
*****
Về tới nhà bà Ngân đã đứng ngóng ngoài cửa ánh mắt bần thần. Vừa trông thấy anh và nó bà liền chạy lại vẻ mặt lo lắng.
- Con bé sao vậy?
- Em bị mắc kẹt ở nhà kho. Bác lấy giùm cháu chiếc khăn ướt.
Anh cẩn thận đặt con bé xuống giường rồi ngồi xuống ngay kế bên. Bà Ngân lẳng lặng trườm khăn cho Gia Hân ánh mắt thoáng nét buồn. Khi chắc rằng con bé thật sự ổn anh mới yên tâm ra về.
Vừa ra tới cửa đi được vài bước anh trông thấy Đức Nam đang tiến lại ánh mắt đỏ au trông thấy rõ những tia vằn đỏ. Bất ngờ "Bộp" Đức Nam đấm anh 1 cú mãnh lực vì diễn ra quá nhanh lên anh lãnh chọn cú đánh. Dòng máu đỏ đặc quánh rỉ ra từ khóe miệng.
- Cậu sao vậy?
Đức Nam gằn giọng.
- Chẳng sao hết. Đó là tôi đánh thay cho Gia Hân. Đừng tưởng tôi ko biết rằng cậu là thằng Bi năm xưa đã nhẫn tâm bỏ rơi nó.
Anh ngạc nhiên.
- Sao...sao cậu biết?
- Đừng hỏi tại sao chỉ có con bé Hân ngốc nghếch là ko nhận ra điều đó thôi. Năm đó cậu nói đi rồi sẽ ko trở về nữa giờ sao lại về để khiến nó thêm tổn thương. Nếu nó biết cậu là Bi tôi giám cá nó sẽ ghét cậu cho coi.
Nói đoạn Đức Nam ném cho anh cái tia nhìn nảy nửa rồi bỏ đi nhưng chợt khựng lại vì lời nói của anh.
- Tôi yêu Gia Hân. Tôi quay về đây là để tìm cô ấy.
Đức Nam cười khẩy quay đầu lại.
- Yêu? Cậu có biết vì cậu mà con bé đã chịu nhiều tổn thương như thế nào ko? Năm đó vì muốn đuổi theo cậu con bé đã bị bọn cớm bắt lại, chúng xém chút Gi*t ૮ɦếƭ con bé và rồi cuối cùng con bé phải chứng kiến cảnh ba mình ૮ɦếƭ ngay trước mặt. THỬ HỎI NẾU LÀ CẬU, CẬU CÓ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC KO?- Đức Nam thét lên trái tim như quặn thắt. Anh bàng hoàng, cứ tưởng rằng con bé đơn thuần chỉ là nhát gan sợ ma ai ngờ thứ nó sợ lại là cái khoá khứ đau thương.
- Tôi sẽ khiến cô nhóc nói lời yêu tôi-Anh nói chắc như đinh đóng cột- Xin cậu hãy dấu kín chuyện này.
- Tôi đã cho cậu 1 cơ hội vì từ khi gặp cậu tôi ko còn thấy con bé khóc thầm vào mỗi buổi tối nào ngờ....! Tôi sẽ ko để yên cho cậu và Tâm Quyên đâu.
Đức Nam bước vào căn hộ đóng Rầm cửa lại.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)____
Tại bờ hồ.
- Minh! Cậu gọi tớ ra đây có gì ko-Tâm Quyên dở giọng ngọt nhạt nhưng anh lại lạnh lùng.
- Tôi cảnh cáo cậu. Đừng ᴆụng tới Gia Hân nữa. Ko thì tôi ko biết sẽ làm gì cậu đâu.
Tâm Quyên có chút run sợ trước lời hăm dọa của anh nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Thì ra là vi con nhóc đó. Cậu định làm gì tôi chư.
- Tôi có thể Gi*t cậu nếu cậu còn ᴆụng đến Gia Hân- Anh nói bằng chất giọng mang tính sát thương cao làm Tâm Quyên khẽ rùng mình.
-Cậu giám!-Tâm Quyên thách thức.
-Sao lại ko? Đừng tưởng có ba cậu trống lưng thì tôi ko giám làm gì. Động đến Gia Hân là tôi sẽ ko tha cho cậu đâu.
Anh nói rồi bỏ đi, Tâm Quyên sững người nói với theo.
- Cậu là của tôi! Tôi sẽ ko để cậu thuộc về con nhóc đó đâu.
Anh ko hề quay đầu lại lạnh lùng bước tiếp. Lòng ko khỏi lo lắng cho cô nhóc mà anh đã yêu từ rất lâu.
______
Về phần Gia Hân cô bé đã tỉnh lại nhưng đôi mắt ngây thơ ấy lại trở nên dại đi trông thấy. Con bé ko cười, ko nói ánh mắt cứ thao thao bất tuyệt trên trần nhà. Gia Hân ko giám nhắm mắt lại vì sợ gặp phải ác mộng.
Hôm sau nó bật dậy ra khỏi giường từ rất sớm. Nó lững thững tiến về phía cửa phòng anh bởi đơn giản 1 điều rằng nó cần anh! Cần anh ở bên nó lúc này. Nó chạm tay vào núm cửa khẽ đẩy ra bất chợt nhìn và nghe thấy anh nói chuyện với ai đó ở đầu giây bên kia giọng rất tức giận.
- Xin lỗi! Con ko thể về.
-[....?....]
- Con nói rồi con sẽ trở về khi nào người con gái ấy chịu về cùng con.
-[....?....]
- Tâm Quyên? Hôn ước? Ko bao giờ. Con sẽ chỉ lấy người con gái đó thôi dù cho pame có phản đối.
-[....?....]
- Tâm Quyên cô ta làm vậy sao? Được con sẽ về nhưng ko phải để bàn về 3 cái chuyện kết hôn nhảm nhí đó đâu.
Kết thúc câu nói anh dập máy 1 cách phũ phàng còn Hân thì thoáng chốc ngỡ ngàng xen lẫn chút tuyệt vọng.
"Anh có bạn gái rồi sao? Anh...anh sẽ lấy người con gái ấy. Anh ko thích Hân sao?"
Con bé nghĩ vậy nó thất vọng nước mắt lại rời. Nó bỏ chạy lên sân thượng ngồi thu mình nơi bức tường vệt ố. Khóc và khóc, con bé đưa đôi mắt mờ ᴆục nhìn về phía bình minh ánh lên chút sắc hồng. Chợt 1 bàn tay ấm nóng đặt lên đôi vai đang rung lên của con bé.
- Gia Hân sao emlại chạy lên đây?
"Gia Hân! Anh gọi con bé bằng tên nghe sao xa lạ quá! Con bé cúi gằm mặt lắc đầu thay cho câu trả lời vội vàng lau đi giọt nước mắt chưa khô. Anh áp 2 bàn tay ôm chọn gương mặt nhợt nhạt của con bé.
- Em khóc sao?
- Lắc đầu.
- Lớn rồi sao lại khóc lóc như con nít vậy? Nín đi!- Anh vừa nói vừa dùng những ngón tay mảnh dẻ lau đi nước mắt cho nó.
- Anh tìm được...người con gái ấy rồi à- con bé đột nhiên hỏi làm anh ngớ người.
- Hả? À !Ừ tìm được rồi.
- Cô ấy chắc xinh đẹp và dịu dàng lắm anh nhỉ?- Con bé tiếp tục hỏi giọng nói vương chút buồn.
- Ko đâu cô ấy xấu xí lắm, là 1 đứa con gái lanh chanh nhiều chuyện, phiền phức lại còn mít ướt nữa- Anh hào hứng nói, rõ ràng là nói đến con bé nhưng nó ngây ngốc ko nhận ra. Còn anh vô tư đến vô tâm khiến trái tim con bé tổn thương. Gia Hân im lặng tay ôm gối cúi gằm mặt. Sân thượng bỗng chốc trở lên yên lặng. 2 con người ngồi bên nhau mải chạy theo suy nghĩ của riêng mình.
- Hân! Anh sẽ về Mĩ 1 thời gian-Anh thông báo 1 câu mà khiến trái tim con bé thắt lại. Sao phải nói với con bé chứ? Anh sẽ tiếp tục bỏ lại nó với mảng kí ức đen tối của tuổi thơ sao? Anh nhẫn tâm quá! Ánh mắt con bé nói cho anh biết nó buồn đến thế nào.
- Bao giờ anh đi? Đi bao lâu? Có về nữa ko?- con bé hỏi dồn dập như thể chỉ sợ anh đi rồi sẽ ko còn cơ hội để hỏi.
-10h trưa nay. Anh đi rồi sẽ quay về nhất định đấy-Anh nói chắc lịch để con bé yên tâm nhưng nó vẫn buồn lắm. Hân vô tư hồn nhiên ngày nào chỉ sau 1 đêm bỗng chốc biến thành người con gái "Vỡ" mỏng manh như 1 tờ giấy trắng bị 1 vết mực đen của kí ức nhỏ vào làm đen tối cái tuổi thơ vốn hạnh phúc. Hôm nay con bé im lặng ko còn cười nói với anh. Phải chăng chính tại anh ngày đó đã khiến cô bé ra nông nỗi này? Phải chăng ông trời khéo rỡn đùa? Chẳng biết nữa chỉ biết 2 con tim lúc này mỗi người 1 nỗi đau. Gió hôm nay vô tình quá, nó lạnh lẽo ướm lên thân hình của cô bé khẽ làm lay động giọt nước mắt trên gương mặt nhợt nhạt ấy khiến nó rớt xuống vỡ nát đầy thảm thương. Trong ko gian yên lặng cây đàn ghita cùng với bản tình ca vừa hài vừa bi lại vang vọng xóa tan khoảng cách của anh và Hân. Lặng yên nghe, con bé cảm nhận được nỗi đau của người con gái trong bản nhạc ấy. Cuối bản nhạc kết thúc, con bé nghiêng đầu qua 1 bên vô tình nó trông thấy 1 giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Con bé đưa tay nhẹ nhàng lau đi lòng chua xót vì cứ nghĩ anh đang khóc cho người con gái nào ấy.
-Ơ! Anh con trai ko được khóc đâu. Phải mạnh mẽ lên chứ.
- Anh xin lỗi!
Nó mở to đôi mắt vẫn còn nhòe nước.
- Sao phải xin lỗi? Anh đâu có nỗi với Hân đâu. Anh sắp đi rồi có thể dạy Hân chơi ghita ko?