Tan tầm con bé thu dọn sách vở với vẻ mặt hớn hở, Bảo An thấy cô bạn ko còn ủ dột như bài kiểm tra trước liền lay nhẹ vai hỏi.
- Ê! Làm được bài ko mà mừng ra mặt thế?Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục truyện dài kì
- Tất nhiên là làm được- Gia Hân nhanh nhảu đáp miệng nở nụ cười xinh xắn-Thôi tụi mình về đi.
- Ừ!
Gia Hân cùng Bảo An sánh vai trên conđường dẫn ra cổng trường chợt khựng lại khi thấy bóng dáng chị gái xinh đẹp. Thấy nó chị ta tiến lại gần lên tiếng.
- Nhóc có thể nói chuyện với tôi 1 lát ko?
Gia Hân gật đầu "Được" rồi quay sang Bảo An "Cậu về trước đi"
- Ừ! Thế tớ về trước nhé.
Khi bóng dáng nhỏ nhắn của Bảo An dần khuất sau cánh cổng Hân mới nhuốt nước bọt gặng hỏi.
- Chị có chuyện gì muốn nói với em?
- Ở đây nói ko tiện chúng ta ra kia đi-chị gái chỉ về phía dãy nhà của khu thể chất rồi kéo con bé tới đó. Im lặng 1 lúc chị ta hắng giọng.
- Chị muốn nhóc tránh xa Minh ra.
- Sao em phải làm vậy?- Hân tròn mắt hỏi lại.
- Vì Minh là của tôi. Khôn hồn thì nhóc tránh xa ra ko đừng trách bà chị này vô tình-Chị gái Tâm Quyên hếch mặt dở giọng đe dọa. Con bé Gia Hân cũng đâu có vừa nó đốp lại.
- Anh Minh đâu phải món đồ nói là của ai thì là của người ấy chắc. Em xin lỗi! Nhưng chị ko thể bắt em từ bỏ quyền theo đuổi anh. Chúng ta cứ cạnh tranh công bằng đi.
Chị ta cười khẩy mắt sáng quắc ánh lên tia nhìn của 1 con bạo chúa, ngang nhiên chỉ tay vào mặt Gia Hân.
- Chị đây nhắc lại 1 lần nữa "Tránh-xa-Minh-Ra" ko thì chuẩn bị nếm mùi đau khổ đi!
- "K-H-Ô-N-G" Con bé quả quyết nhất định ko chịu khuất phục trước lời hăm dọa của bà chị xinh đẹp-"Nếu anh chọn chị em sẽ từ bỏ còn ko em sẽ tiếp tục thích anh"
- Mày! "BỐP"-Bà chị đưa tay giáng cho Hân 1 bạt tai giọng nói kiêu kì, tự đắc vẫn ko hề thay đổi- Đây mấy chỉ là lời cảnh cáo thôi. Minh là của tao.
Gia Hân đưa tay sờ má liếc xéo bà chị với ánh mắt nảy nửa, nó gắt.
- NÀY! Chị là người hay là thú vậy? Anh sẽ ko bao h thèm để ý tới người như chị đâu. Bà chị xấu xa.
Nói đoạn con bé ném cho chị ta cái tia nhìn khinh bỉ lần cuối rồi bỏ đi. Nhưng ko! "RẦM" chị ta ngáng chân con bé khiến nó vồ ếch 1 cách ngoạn mục nằm xõng xoài trên lền xi măng. Máu! Máu tứa ra loang lổ khắp đầu gối. Thật sự là rất đau nhưng con bé ko hé răng nửa lời.
- Con danh biết tao là ai thì biến lẹ đi để tao tức giận thì xuống chầu diêm vương nhé con.
Nói rồi bà chị ngúng ngẩy bỏ đi cái mặt trông xinh là thế mà lòng dạ độc ác. Gia Hân thầm rủa chị ta rồi loạng choạng đứng dậy mặc cho vệt máu đỏ đặc quánh trượt dài trên đôi chân thon thả.
Con bé lết từng bước với cái đầu gối chầy xước và rồi đau quá nó nhăn mặt thả mình xuống chiếc ghế đá nằm dưới tán cây phượng vĩ xuýt xoa cái gối vô tôi "Đau quá! Ầy cái bà già này ác thật"
- Này! Sao nhóc còn ngồi đây?
Hân giật mình ngóc đầu lên mở to mắt ngạc nhiên.
- Ơ! Sao h này anh còn ở đây?
- Anh lên thư viện có chút chuyện- anh di ánh mắt xuống đầu gối nó giọng lo lắng-Chân nhóc sao vậy?
Con bé cười xòa xua xua tay- À! Ko sao! Thương nhẹ chút thôi.
- Thế này mà bảo nhẹ à? Chẳng để con bé kịp phản ứng anh dùng khăn mùi xoa cẩn thận băng lại vết thương cho nó vừa đấm vừa xoa.
- Con nhóc này lại chạy nhẩy lung tung, đi đứng ko cẩn thận nên mới thành ra thế này chứ gì?
Gia Hân ấm ức- Đâu phải nỗi tại Hân đâu.
- Biết rồi là tại viên sỏi cản đường nhóc chứ gì?- anh nhìn nó vừa xót vừa đau rồi xoay lưng lại anh ra lệnh- Mau lên đi anh cõng nhóc về.
Hân tròn mắt- Sao cơ?
- Lên mau đi!- Anh dục.
- À! Dạ vâng- Con bé leo lên lưng anh. Trên con đường nắng đã ko còn từ rất lâu, chỉ còn những cơn gió xe lạnh. Hân áp khuôn mặt hồn nhiên vào tấm lưng vững trãi của anh lại khẽ cất lên tiếng hát tuổi thơ. Tiếng hát nhỏ dần....nhỏ dần rồi im bặt khi cô bé Hân thi*p đi trên lưng anh. Anh khẽ lắc đầu và mỉm cười "Nhóc con em vẫn như ngày nào"
............................................
Về tới nhà anh nhẹ nhàng đặt cô bé xuống ghế sofa nhưng vô tình làm nó thức giấc. Ngáp ngắn, ngáp dài, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.
- Mình về tới nhà rồi hở anh.
- Ừm- đáp gỏn lọn anh chui tọt vào phòng, lát sau trở ra với hộp băng y tế. Anh kéo chân con bé gác lên đùi gối mình rồi lẳng lặng làm công việc sơ cứu vết thương. Anh có vẻ rất đau lòng khi thấy con bé bị thương. Có phải anh cũng thích nó rồi ko?
- Có đau lắm ko?-Anh hỏi 1 câu chứa đựng đầy lo lắng. Hân mỉm cười.
- Tất nhiên là đau hì. Anh đang lo cho em à?
- "Tất nhiên..." -Anh nhanh nhảu đáp, Gia Hân mừng ra mặt thấy vậy anh cố tình chêm thêm vế sau- Là ko rồi anh đâu dỗi hơi lo cho nhóc.
Gia Hân xị mặt, phụng phịu, 2 gồ má đỏ ửng trông thật đáng yêu.
- Ừm! Ngồi đây đợi anh 1 chút nhé- Anh nói rồi đi mất tiêu.
5 phút sau anh trở ra đưa cho con bé 1 hộp kem sôcôla cỡ bự.
- Cho nhóc đấy.
Hân ngạc nhiên nhận lấy hộp kem.
- Cho em á?- Gia Hân hỏi rồi chợt nhớ ra điều gì đó con bé liếc nhìn anh cười ranh mãnh-Có phãi anh mua sẵn cho Gia Hân ko?
Anh bị nhỏ Hân đoán trúng tim đen bất giác ngượng ngùng tới nỗi nói cà lâm.
- Ai...ai nói là anh mua cho nhóc chứ?
Con bé chớp mắt tinh ranh, nói rành rọt như kiểu thẩm phán kết tội phạm nhân.
- Chứ ko phải sao? Anh đâu có thích đồ ngọt. hihi
Anh hết cãi nổi gương mặt vốn lạnh tanh vương chút sắc thái của "Băng hỏa đảo" cũng dần ửng đỏ. Anh ngồi xuống kí đầu con bé.
- Ăn ko? Ko ăn đưa đây.
Gia Hân giữ khư khư hộp kem- Never em sẽ ăn hết. hừ