Vừa nói nó vừa dơ con mèo ra trước mặt ông anh khiến ông anh mặt xám ngắt ù té chạy loạn xạ khắp nhà. Ông anh Hân có 1 nhược điểm là sợ mèo hơn cả sợ ma.
2 anh em cứ chạy khắp nhà. Đức Nam lớn thế rồi còn lấy mẹ ra làm lá chắn.
- Mami nhỏ Hân nó giám trêu con.
- lều...lều ai bảo giám nạt em.
Bà Ngân thấy 2 đứa con như thế thì mỉm cười trách yêu.
- 2 đứa này cứ chọc nhau hoài à - Quay sang Hân Hân bà chau mày khó chịu
- Hân con kiếm đâu được con mèo đó vậy? Biết được anh 2 con sợ mèo sao còn mang về? Đem bỏ đi con!
Chẳng biết con mèo có hiểu tiếng người ko nữa mà khi nghe bà Ngân nói vậy nó kêu thảm thiết rúc rúc vào lòng Hân khiến cô bé động lòng thương nhưng biết làm sao bây giờ. Hân phụng phịu hờn dỗi bỏ vào phòng thay đồ xong nó cho chú mèo nhỏ ăn 1 chút trước khi đem bỏ nó.
- Phi Phi à! Chị xin lỗi nha! Ko thể chăm sóc em được rồi.
Hân ngồi xổm trống cằm lên đầu gối thở dài bất lực rồi như nhớ ra cái gì đó nó reo lên.
- A! Chị có cách rồi! Chị sẽ nhờ anh đẹp trai nuôi em. hihi.
Nghĩ là làm, Hân bồng con mèo sang căn hộ kế bên nơi anh ở gõ gõ cửa phòng.
- Cốc...cốc... Anh đẹp trai ơi! Em vào được ko?
Ko co tiếng đáp trả cửa phòng lại mở Hân mạn phép thò đầu vào bên trong khi thấy ko có gì bất ổn nó lọt thỏm vào trong nhón chân nhẹ nhàng.
- Anh đẹp tr.....?
"Cạch" Hân chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng cửa bật mở cùng giọng nói quen thuộc vang lên.
- Này! Cô là ai? Sao lại vào nhà tôi?
Hân quay lại nở nụ cười vô (số) tôi. Nhưng ko oh my god! Anh vừa từ phòng tắm chui ra trên mình cuốn mỗi chiếc khăn tắm để trần phần cơ thể bên trên khoe ra bộ иgự¢ 6 múi đầy vẻ nam tính. Hân há hốc mồm nhìn anh vội lấy tay che mắt che luôn cả khuôn mặt đỏ lửng lại. Khóe môi giật giật, giọng run run.
- Anh...Anh mau mặc...đồ vào đi!
Nó nói xong câu đó thì anh cũng đã vận y phục đầy đủ. Anh đứng tựa vào tường, chân thì bắt chéo, tay thì vòng trước иgự¢ gieo cho Hân Hân cái tia nhìn đầy tức giận.
- Cô nhóc biến thái bỏ tay xuống nhìn tôi đây này.
Hân từ từ nhìn qua kẽ tay khi cảm thấy an toàn thì mới buông tay xuống. Làm bộ mặt vô tôi.
- Em...em sang đây muốn nhờ anh nuôi giùm con phi phi.
Nói đoạn Hân dúi con mèo vào tay anh rồi dùng tốc độ tên lửa lao ra khỏi căn hộ để lại anh với 1 chữ "Đơ" to tướng trên mặt.
Rầmmmmmmmmm
mm.....!!!
- Phùùù! Hú hồn.
Hân chạy biến vào phòng đóng chặt cửa lại vuốt иgự¢ thở phào nhẹ nhõm. Con bé lao lên giường ánh mắt cứ thao thao bất tuyệt trên trần nhà, tâm chí thì lạc về chín tầng mây.
"Hân ơi! Mày phải làm sao đây? Anh sẽ nghĩ mày là đứa con gái vô duyên....hu...hu...hắc xì...hắc xì"
Nó tự vấn lương tâm đồng thời cái mũi nhỏ xinh cứ liên tục phát ra thứ âm thanh kì dị đến phát ghét. Người con bé nóng ran lên, mặt đỏ ửng. Chắc ko phải vì ngượng mà là bị sốt rồi.
- Hắc xì...Hắc xì...Hắc xì
Lại 1 tràng sổ tiết, đầu óc con bé quay cuồng cứ có cảm giác toàn thân lúc nóng lúc lạnh. Gia Hân nằm vật xuống giường đấu tranh với lũ vi rút bệnh hoạn rồi đi luôn vào tìnhtrạng mê sảng nói lảm nhảm đủ thứ chuyện.
"Woa! Hấp dẫn quá! Nhìn đã muốn cắn rồi"
"Ây za! Hương thơm phả ra thật quyến rũ. Để phần Hân nữa nhé!"
- Tét...tét Hân Hân tỉnh lại đi con! Con sao vậy lè?
Một giấc mơ thật phũ phàng cái đùi gà lực lưỡng, béo ngậy, thơm ngon bổ dưỡng sắp được đưa đến miệng thì lại bị tát mấy phát vào má. Con bé từ từ tỉnh lại nheo mắt vì thứ ánh sáng bình minh đẹp rạng ngời mà vẫn chói lóa. Hân đưa đôi mắt lờ đờ nhìn căn phòng chỉ thấy 1 màu trắng muốt. Rõ ràng ga trai giường của Hân Hân nhà ta là màu hồng rực rỡ sao h trắng muốt thế này? Con bé nghi hoặc dụi mắt hỏi mami.
- Mami! Con đang ở đâu thế?
- Sốt đến nỗi não có vấn đề rồi hả nhóc đây là đâu mà còn ko biết sao? - Bà Ngân chưa kịp lên tiếng thì cái giọng lạnh hơn cả âm ti địa ngục lại vang lên. Hân đưa mắt lục lọi căn phòng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy con bé khẽ thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên.
- Ơ hay! Sao anh đẹp trai lại vào phòng em?
"Đơ" Anh chẳng còn biết làm gì hơn với cô bé có vẻ đẹp ngay thơ quá độ thế này nữa.
- Hân Hân đây là bệnh viện- Bà Ngân bây h mấy chịu lên tiếng giải thích làm cho bé Hân 1 phen nữa ái ngại vì câu nói ban nãy chỉ biết gãi đầu, gãi tai cười trừ 1 cách ngây ngô.
Ko khí trong phòng trở lên yên lặng bỗng chuông điện thoại reo mami bắt máy nói nói gì đó rồi cúp máy quay sang nhìn anh đẹp trai.
- Cháu có thể trông cái Hân giùm bác 1 lát được ko? Cửa hàng đang có chút chuyện bác phải tới đó gấp.
Anh gật đầu - Được ạ
Bà ngân lại quay sang Hân vuốt tóc con bé.
- Con nghỉ ngơi đi lát anh 2 mang cháo tới con ăn rồi uống thuốc biết chưa?
Hân Hân vâng lời gật đầu - Dạ! Thưa má
- Vậy má đi nhé!
Bà Ngân dần khuất căn phòng chỉ còn mỗi Hân và anh. Con bé nghĩ tới chuyện tối qua mặt lại bắt đầu đỏ lựng lên, tim nhảy nhót như muốn bắn ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Anh cứ nhìn nó chằm chằm ko chớp mắt làm nó cứ phải ngoảnh mặt ra hướng khác để tránh ánh mắt cháy bỏng của anh đến nỗi vẹo cả cổ.
- Sao vậy? Sao hôm nay nhóc nói ít thế?
- hìhì em....em...!
Như đọc được suy nghĩ của Hân anh kéo chiếc ghế ngồi xuống khẽ nhếch mép nở nụ cười chứa đựng đầy âm khí "hahaha"
- Nhóc phải chịu trách nhiệm về chuyện tối qua đó nhé.
"THỊCH" Tiếng tim đập lệch 1 nhịp khiến con bé thót lên thiếu điều đứng tim mà ૮ɦếƭ. Nó quay ngoắt mở to đôi mắt đen tròn nhìn anh.
- GÌ CƠ? Trách...Trách nhiệm?
Anh thấy cái bộ dạng ngay ngô đến mắc cười của Hân Hân thì gồng mình gắng gượng để ko phì cười. Anh đưa tay lên miệng
- E hèm! Đúng vậy! 1 người con gái mà tùy tiện vào phòng con trai lại con....!
Anh chỉ nói đến đó cũng đủ để nó hiểu. Miệng Hân méo xệch khóc ko ra nước mắt.
- Em...Em...Còn bé lắm.
Anh làm mặt lạnh cố ko biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Chẳng biết từ khi nào anh có máu khôi hài và cười nói nhiều như vậy? Ông cụ nhà ta nói cấm có sai "Lửa gầm rơm lâu ngày cũng bén khakha"
Anh cốc nhẹ đầu nó.
- ĐAU EM!
- Cô nhóc này tôi chưa ngu đến nỗi rước 1 con vẹt về nhà đâu nhé!
Hân thờ phào nhưng tại sao nó lại thấy hụt hẫng trước câu nói của anh nhỉ?
"Giá mà anh cứ bắt mình chịu trách nhiệm thì hay biết mấy" - 1 con tinh linh mám trai nổi máu điên cuồng bày tỏ suy nghĩ của mình nhưng lập tức bị thân chủ trù dập. Hân đập tay vào chán 1 cú đau điếng bắc bỏ cái suy nghĩ đen tối đó đi khiến anh chẳng hiểu gì cũng phải khẽ mỉm cười cho vẻ ngây ngốc của nó.
Thấy anh cười mình Hân Hân lại càng ngượng nó cắn môi úp mặt vào gối im thin thít 1 lúc lâu. Ko khí có vẻ căng thẳng lắm may mà ông anh nhiều chuyện đến kịp thời trước khi nó ngất xỉu vì quá thẹn
Vừa đến cửa ông anh đã cất lên chất giọng của loài vịt đực.
- Hân Hân anh đến đấy.
Nó mừng quýnh chẳng kịp suy nghĩ vung tay liệng cái gối. Và rồi nạn nhân lại là anh. Nó nhăn mặt nhìn anh đầy vẻ tội lội. Chẳng biết kiếp trước anh đã đắp tôi gì mà kiếp này nó ђàภђ ђạ anh thê thảm thế này.
- Em lỡ tay...xin lỗi nha!
Anh chẳng nói gì gườm gườm nhìn nó. Tình hình đã căng thẳng lắm rồi ông anh thối tha lại còn đổ thêm dầu vào lửa bằng 1 tràng cười khả ố.
- hahahahaha người anh em gặp phải con Hân nhà tôi coi như cậu xui rồi.
Hân nghiến răng trèo trẹo lườm ông anh thối tha 1 cái xém cháy áo.
- Anh hai...Anh....!
Hân Hân chưa nói hết câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Ai vậy? - Đức Nam vừa hỏi vừa ra mở cửa. Chẳng biết ai mà ông anh đơ ra 1 lúc rồi mới lên tiếng.
- Ơ! Bảo An đó à? Mau vào đi em.
Bảo An mỉm cười nó đầu vào xách theo giỏ hoa quả. Vừa thấy con bạn Hân Hân mừng rỡ quên hết cả ngượng reo lên.
- Bảo An bà đến đấy à? Hôm nay ko phải đi học sao?
Bảo An cúi đầu chào anh đẹp trai và ko khỏi ngây ngất trước vẻ đẹp mĩ miều của anh rồi quay sáng Hân liếc nhìn đầy ẩn ý.
- Hôm nay là chủ nhật đó bà.
Hân Hân mỉm cười tít mắt rồi nhì, 2 ông anh với 2 cặp đen thùi lùi như gấu trúc Bắc Kinh vội đuổi khéo để ta đây còn tám chuyện.
- 2 anh về nghỉ ngơi đi để Bảo An ở lại với em được rồi.
Cả đêm qua lo cho nó chắc 2 ông cũng mệt nên khi nghe Hân nói vậy thì gật đầu kéo nhau ra về.
Khi thực sự chắc rằng 2 ông đã nhấn nút biến Bảo An nhìn Hân Hân cười nham hiểm.
- Tao thật ko ngờ mày có con mắt nhìn người đến thế.
Hân Hân hất hàm.
- Nị tao mà lại...haha.
Bảo An ngồi thụp xuống giường thở dài ra chiều mệt mỏi.Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục truyện dài kì
- Tớ bày kế cho cậu mà cậu lại làm bể hết uổng công tớ quá.
Hân Hân cười nham nhở.
- Tớ đâu có muốn chỉ là sự cố bất ngờ thui mà. Bảo An thông minh xinh đẹp nghĩ cách khác giùm tớ đi mà.
Hân Hân kéo tay Bảo An nài nỉ khiến cô bạn ko thể ko giúp.
- Được rồi! Được rồi để tớ suy nghĩ.
Bảo An trống cằm tỏ vẻ suy nghĩ rồi khẽ thì thầm vào tai Hân Hân.
Vậy là kế hoạch cưa cẩm lần 2 được tiến hành.
Chiều tàn, nắng dần tan, cơn gió miên man đùa nghịch trên mái tóc óng mượt của Hân Hân. Được xuất viện để trở về khu phố thân yêu con bé vui lắm. Dường như cái khu phố nhỏ này đã trở thành 1 phần ko thể thiếu trong cuộc sống của cô bé.