Hân trở về căn hộ thân yêu của mình lúc màn đem đã rũ bóng. Cái hơi nóng của mùa hè phả vào căn hộ khiến nó cảm thấy nóng nực vội vàng lao vào phòng tắm. Theo thói quen khi tắm nó luôn bật đài với dung lượng cỡ lớn và hát hò ầm ĩ để nhỡ có bị ông anh phá đám đòi tranh phòng tắm cũng chẳng thể nghe thấy. Tắm tát xong xuôi nó trở ra đúng tầm mami vừa về, nó chạy tới ôm bà vào lòng.
- Mami! Sao hôm nay mami về muộn vậy?
Bà Ngân (mẹ nó) đẩy nó ra cười hiền nhưng hình như nụ cười ấy là sự gượng gạo thì phải.
- Má hôm nay hơi mệt, 2 con chịu khó ăn cơm hộp nhé! Má mua luôn rồi đây lè. À mà anh 2 con đâu?
Hân cười buồn, nó hiểu tại sao mẹ nó buồn như vậy. Nó cố ko cho nước mắt chảy ra bằng cách nặn ra 1 nụ cười giả tạo.
- Dạ anh 2 có chút chuyện nên về muộn thưa má.
- Ừ! Vậy má về phòng nhé. Con ăn tối rồi đi học bài đi.
- Dạ!
Mẹ nó bỏ đi, nó trông theo đến khi bà dần khất sau cánh cửa gỗ lim màu cánh rán. Hân thương mẹ nó lắm, 1 người đàn bà trẻ góa trồng, gánh nặng cơm áo gạo tiền khiến bà già đi trước tuổi. Nếu ko tại nó ba nó đã ko ૮ɦếƭ, cuộc sống hp cũng ko mau chóng chấm dứt như thế.
Buồn lòng nó bỏ lên sân thượng của khu trung cư giang tay đón nhận những cơn gió mát lạnh thổi vi vu phả và da thịt mát lạnh. Từ trên sân thượng phóng tầm mắt ra xa là hàng ngàn những ngọn đèn hoa kì, đèn quả nhót, đèn pha lê đủ các loại đẹp lung linh như hàng ngàn ngôi sao của thế giới mặt đất. Trên bầu trời, ánh trăng màu sáng bạc hắt xuống ko gian tăm tối 1 chút ánh sáng yếu ớt. Hân thả mình xuống chiếc ghế đá sờn bạc, cũ kĩ ngắm bầu trời về đêm khẽ thở dài đánh thượt. Chợt bản nhạc êm dịu vang vọng trong màn đêm yên lặng. Hân dỏng tai nghe, tiếng đàn phát ra ngay trên chính cái sân thượng chẳng mấy ai ngó tới này. Nhưng là ai dạo lên bản nhạc trong trẻo này nhỉ? Hân nhấc gót nhón đi nhẹ nhàng tiến về nơi phát ra tiếng nhạc. Thật bất ngờ ngồi trong góc khuất ôm cây đàn ghita vào lòng lại chính là chàng hoàng tử. Trông anh thật đẹp, ánh trăng hắt lên người anh 1 nét tao nhã. Vài lọn tóc rủ dài xuống chán được gió đưa qua đưa lại như 1 điệp khúc trầm buồn.
Hân im lặng đứng nép vào 1 góc lắng nghe anh chơi hết bản nhạc. Nốt nhạc cuối cùng kết thúc Hân nhiệt tình hưởng ứng bằng những tràng pháo tay dòn dã. Anh giật mình ngoảnh lại nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng như vực nước thẳm ngàn năm, giọng nói phả ra hơi lạnh của băng tuyết.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)- Sao nhóc lại đến đây chứ? Mau biến đi.
Hân ngồi xuống nghiêng đầu qua 1 bên xoáy sâu vào đôi mắt anh.
- Anh được sinh ra từ phiến huyền băng ngàn năm à mà lạnh lùng thế.
Anh ko trả lời tiếp tục chơi đàn. Hân ngồi tựa lưng vào tường ngay sát bên anh nghe anh dạo lên bản nhạc vương chút buồn. Cơn gió miên man khẽ ghé qua nơi sân thương heo hắt mang theo sự mát lạnh của 1 ngày hè oi bức.
Chuyện hẹn hò
Sáng hôm sau ánh bình minh đã đánh thức cả khu trung cư, lại 1 ngày mới đến với sự láo nhiệt của khu phố nhưng có lẽ là 1 ngày buồn trong căn hộ số 384.
Hôm nay là ngày dỗ của ba Hân nhưng nó vẫn sẽ đi học bởi đơn giản 1 điều rằng Hân sợ phải đối diện với những giọt nước mắt của mẹ với nụ cười giả tạo của chính nó.
Bước chân ra khỏi căn hộ nó lao xuống lòng phố vẫn là cô bé Hân tươi cười như ngày nào Hân vừa đi vừa cúi chào mọi người. Tay cằm 1 nắm kẹo ʍúŧ đủ các vị, miệng hát níu no theo những bước nhẩy chân sáo. Khu phố nhờ có con Hân mà rộn ràng cả lên.
Hân bận nhảy nhô mà chẳng để ý tới đường ngõ vậy là 1 cuộc ẩu đả nữa đã xảy ra. Nó đâm sầm vào chàng hoàng tử khiến cả 2 té nhào ra đất. Anh ՐêՈ Րỉ quắc mắt nhìn nó.
- Này! Nhóc ko thể đi đúng tử tế 1 chút à?
Hân bỏ chiếc kẹo ʍúŧ vị dâu ngọt lịm trên miệng xuống nhìn anh bối rối.
- Ơ! Em xin lỗi!
Anh chẳng nói gì thêm phủi bụi trên quần áo vơ lấy đống sách vở văng tung tóe dưới đất rồi bỏ đi. Nó lại há hốc mồm nhìn anh, nó đang chờ đợi đôi tay ấy đưa ra để kéo nó dậy vậy mà. Haizz thất vọng quá. Hân nhanh chóng đứng dậy lẽo đẽo chạy theo anh.
- Anh ơi! Cho em đi chung với.
Anh đột ngột dừng lại còn nó vì lao với tốc độ tên lửa lại gặp viên sỏi cản đường nên oh my god! Hô hô hô nó lại đâm phải anh và 1 hình ảnh hết sức kì quặc. Con Hân nằm đè lên anh 1 cách trắng trợn. 1 cảm giác ù té chạy vào tim. Thình...Thình...Thịch
trời ạ tim nhảy híp hốp, đôi mắt nai mở to tròn, cái má phụng phệ bởi những cây kẹo ʍúŧ. Trông nó chẳng khắc nào người trên sao hỏa rơi xuống cả. Anh thì khác gương mặt anh biến sắc, ánh mắt sáng quắc nổi lên những vệt gân đỏ trông thấy rõ. Lại một mùi vị băng tuyết pha lẫn lửa của hỏa diệm sơn phảng phất đâu đây.
- Ya! Ngồi dậy đi! Bộ muốn đè tôi ૮ɦếƭ à? Người gì đâu mà nặng như heo vậy?
Hân ngượng chín mặt vội vùng dậy miệng ngậm kẹo ʍúŧ cú lúng ba, lúng 乃úng.
- Em...Em...xin...xin lỗi nha.
Anh ngồi bật dậy giặt cây kẹo từ miệng nóra bỏ tọt vào miệng mình.
- Dẹp ngay cái trò xin lỗi đi! Nhóc thật vụng về. Sao ko bám theo anh 2 nhóc mà cứ bám theo tôi làm chi.
Hân cúi đầu măn mê tà áo.
- hi anh 2 em hôm nay nghỉ học. mà anh học chung với anh 2 em có gì báo lại giùm em nha.
Anh đứng hẳn dậy gắt nhẹ.
- Nhiều chuyện, trễ h học rồi kìa.
Nó vội đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi bật phắt dây cun cút theo anh.
- Anh ăn kẹo ʍúŧ nữ hông?
- Ko thèm.
- Ko thèm sao giật của em.
- Thích.
2người cứ đấu khẩu qua lại về chủ đề cây kẹo ʍúŧ. Anh bỗng dưng nói nhiều hơn mặc dù toàn mấy câu thiếu chủ ngữ, vị ngữ.
Đôi co mãi 1 hồi cuối cùng cũng tới cổng trường, vừa tính bước qua cổng thành thì có tiếng gọi sau lưng.
- Tử Minh! Đợi tớ với.
À! Thì ra là gọi anh đẹp trai nhưng cả 2 cùng ngoảnh lại. Từ đằng xa 1 cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thân, máí tóc uốn lọn màu nâu hạt dẻ đồng chất đang hớt ha hớt hải chạy tới rồi dừng lại trước 2 người vuốt иgự¢ thở hổn hển.
- Sao mình gọi mà Minh ko nghe gì hết vậy?
Anh gãi đầu, gãi tai nở 1 nụ cười mà ánh mặt trời cũng phải ghen tị. Anh chưa bao h cười với Gia Hân như vậy, giọng nói của anh cũng ngọt ngào hơn.
- Minh xin lỗi! Tại có cái volume cỡ lớn bên cạnh nên Minh ko nghe thấy.
Cô gái nghe vậy thì liếc nhì Hân Hân, nó hiểu ý mỉm cười cúi đầu chào.
- Chào chị! Em là Phạm Gia Hân học sinh lớp 10A2 cũng là hàng xóm của anh Minh ạ.
Cô gái xinh đẹp cũng nở nụ cười duyên dáng xinh như khóm hoa hải đường.
- Còn chị là Đỗ Tâm Quyên bạn của anh Minh. hihi rất vui được làm quen với em.
Xong màn chào hỏi chị Quyên quay qua nhìn bạch mã hoàng tử.
- Mình vào lớp đi tớ có bài toán khó uốn nhờ cậu giúp. Tớ giải mãi ko ra.
- Ừ!
Anh quay lại nhìn nó giọng nói vẫn thế. Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục truyện dài kì
- Mau vào lớp đi nhóc.
Nói rồi chị xinh gái và anh đẹp trai sánh bước bên nhau trong cái anh nắng tinh khôi của buổi sớm mai bỏ lại Hân Hân đáng thương nơi cổng trường.