Tần Đường giống như uống thành nghiện, uống liền tù tì mấy ly luôn, Tưởng Xuyên nhắc nhở cô :" Uống nữa là say đó."
anh biết cô đang đấu với Lộ Toa, nhìn cô trông có vẻ không thật sự thích uống bia, không cần thiết miễn cưỡng bản thân, có chừng mực là được rồi.
Tần Đường liếc nhìn anh, đặt cái ly xuống.
Thật ra tửu lượng của cô không tệ, uống vài ly bia sẽ không say được.
Điện thoại di động của Lộ Toa vang lên, cô ta nhìn một cái, đứng dậy đi sang bên cạnh tiếp điện thoại.
Tưởng Xuyên tới gần hỏi:" Ăn gì nữa không ?"
Tần Đường đáp:" Bắp."
Tưởng Xuyên mỉm cười, chọn một cái bắp rồi quết dầu đặt lên giá nướng, Tần Đường nhìn tay anh, lúc này mới phát hiện, cánh tay trái của anh bị kính cắt một đường, vết máu mờ mờ, hơi sưng.
Vì vụ tai nạn năm đó, Tần Đường cực kỳ hoảng sợ đối với tai nạn xe hơi, trước đó thật sự sợ hãi, côthấy anh vẫn bình thường giống như mọi khi, anh cũng nói không sao cả, cô thực sự cho rằng anhkhông bị thương.
Tưởng Xuyên nhận thấy tầm mắt của cô, nở nụ cười:" không sao, vết thương nhỏ thôi mà."
Tần Đường không nói gì, cúi xuống ăn thịt dê trong khay.
Lộ Toa tiếp cuộc điện thoại kia rất lâu.
Lúc Tần Đường khẽ gặm xong cái bắp nướng, cô ta quay trở lại.
Mọi người bên cạnh đang nói cười vui vẻ, uống rượu ăn thịt, trò chuyện dưới ánh trăng, hết sức sôi nổi, Tiểu Thành thấy Lộ Toa quay trở lại, vội vàng đặt mấy xâu thịt và mấy cái bắp đã nướng chín vào trong đĩa cho cô ta:" Chị Lộ Toa, em nướng đó chị nếm thử coi."
Lộ Toa:" Cái bắp này nướng cháy rồi đó."
Tiểu Thành ngượng ngùng vò vò đầu:" Chỉ có anh Tưởng nướng bắp nhìn ngon mắt thôi, em làm khôngtốt lắm......."
Lộ Toa nhìn cái bắp lớn trong tay Tần Đường, trên mặt không biểu hiện gì.
Tiểu Bạch vừa gãi chân vừa kêu:" Sao muỗi cứ cắn em hoài vậy nha, mọi người đều không sao hả?" côấy đưa chân ra, vài nốt đỏ hiện lên trên đùi trắng mịn, Tiểu Thành trộm nhìn, nói:" Trách da cô trắng thôi, muỗi chỉ thích cắn loại bộ dạng trắng như các cô đấy."
Tiểu Bạch bĩu môi, nhìn Tần Đường:" Chị Tần Đường, chị có bị cắn không ?"
Muốn nói da trắng, lan da của Tần Đường là trắng nhất.
Tần Đường nhìn nhang muỗi bên cạnh chân mình, " không có."
Lữ An ở bên cạnh trông thấy, đàn ông bọn họ da dày thịt béo, muỗi cũng không thích cắn, bình thường cũng không chuẩn bị nhang muỗi, nhang muỗi này là trước đó chị Quế mang tới, bọn họ vẫn chưa để ý, chỉ vội vàng nướng đồ ăn, cũng chưa có ai đi châm.
Tưởng Xuyên vừa ngồi xuống thì đã nhìn thấy, sẵn điếu thuốc trong tay liền châm luôn rồi đặt xuống bên chân Tần Đường.
Lữ An chia nhang muỗi ra, " Ở đây có nhang muỗi này."
Tiểu Bạch vội vàng cầm lấy châm lên," Thật tốt quá!"
Tần Đường ăn xong một cái bắp, Tưởng Xuyên hỏi cô:" Còn muốn ăn cái nữa không ?"
cô lắc đầu:" Em no rồi." Uống một ngụm nước ngọt, cô đứng lên, " Em muốn lên lầu nghỉ ngơi đây."
Tưởng Xuyên quẳng cây xiên đi, đứng lên theo cô :" anh đi cùng em lên."
" Ở đây vẫn còn rất nhiều đồ ăn đó, hai người không ăn nữa sao?"
" Đúng vậy, vẫn còn bao nhiêu nữa kìa!"
Tần Đường nói:" Mọi người ăn đi."
Mọi người nghĩ hai người vừa trải qua tai nạn, mặc dù không bị thương gì, nhưng cũng là quá đủ, liền nói để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Đợi sau khi hai người sánh vai nhau cùng đi, Tiểu Thành hỏi ngớ nga ngớ ngẩn:" Vừa rồi anh nói cùng hả?"
Lữ An cười giễu cợt, không nói gì, bọn ngốc này.
A Khởi dẩu cái mỏ hỏi:" Nói cùng thì thế nào ạ?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía lầu hai.
Tần Đường đi tới khúc quẹo góc cầu thang, liền kéo tay anh qua nhìn," Còn bị thương ở đâu?"
Tưởng Xuyên cúi xuống nhìn cô, " trên người."
" Chỗ nào trên người?"
anh nắm cằm cô, cười nhẹ:" Quay về phòng cởi cho em xem."
Tần Đường gật đầu:" Được."
Tưởng Xuyên nhướn mày, Tần Đường đã đi lên trước, " anh nhanh lên."
Tưởng Xuyên nhìn cô một lát, cười đi lên theo, Tần Đường cũng không quan tâm mấy cặp mắt trong sân, tiếp tục rẽ trái, đi tới phòng của anh.
Một đám người trong sân cặp mắt mở to hết cỡ, ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Tình huống gì thế này?
Tưởng Xuyên cũng không nhìn bọn họ, hai bước lớn đi đến trước mặt cô, mở cửa ra.
Hai người đi vào phòng.
..................
"Chị Tần Đường vừa mới vào phòng của anh Tưởng hả? Tôi không nhìn nhầm chứ?" miệng Tiểu Thành mở to hết cỡ.
" Đúng rồi, anh không mù đâu." A Khởi hừ cậu ta, cô ấy thích Tưởng Xuyên, hiển nhiên nhạy cảm hơn bọn họ một chút, mấy hôm trước đã phát hiện Tưởng Xuyên đối xử với Tần Đường khác thường rồi, không ngờ Tần Đường cũng như vậy, cô ấy lướt mắt nhìn, bỗng dưng đụng phải tầm mắt Lộ Toa, đáy mắt Lộ Toa lạnh lẽo, A Khởi sợ hết hồn, cuống quít kinh hồn mà dời ánh mắt qua chỗ khác.
Khuôn mặt Lộ Toa lạnh te, bưng ly bia lên ngửa đầu uống cạn.
Tiểu Bạch đơn thuần nói:" Có thể hai người họ có chuyện cần nói thôi."
Lữ An lườm cô nàng, đần độn.
...........
Đóng cửa lại, Tần Đường xoay người lột bỏ quần áo anh, Tưởng Xuyên khẽ cười, phối hợp cởi áo sơ mi ra, Tần Đường lập tức thấy rõ thương tổn trên lồng ngực anh, một mảng lớn xanh xanh tím tím, côngẩng mặt nhìn anh, mím môi lại, bỏ ba lô trên lưng xuống, lấy ra thuốc trị thương của bệnh viện.
Tưởng Xuyên đè tay cô lại:" không sao mà, em đừng lo lắng quá, chỉ va chạm chút xíu thôi mà."
Tần Đường nhìn anh:" anh đi tắm đi, tắm xong hẵng bôi thuốc."
" Cùng nhau chứ?"
Tần Đường:"................Mọi người đều đang ở dưới lầu kìa."
Tưởng Xuyên vân vê vành tai cô, " Em đi trước đi, anh phải gọi một cuộc điện thoại."
Tần Đường nghĩ nghĩ, đặt đồ xuống, " Vâng, anh nhanh chút đi."
cô đi ra ngoài.
Mấy cặp mắt trong sân vẫn đang nhìn chăm chú, cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa, trờ về phòng mình lấy đồ đi tắm, tắm xong mang đồ đi cất xong, lại đi tới phòng Tưởng Xuyên, đúng lúc này điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi tới, Tần Đường giờ mới nhớ ra, vào giờ này cô hẳn là xuống máy bay rồi.
Do dự một chút, nghĩ nói làm sao cho được mới nhấn nghe máy.
" Mẹ, hôm nay con có việc, không lên máy bay, quên mất không nói với mẹ rồi."
Đầu kia hỏi:" Chuyện gì vậy hả?"
Tần Đường vừa đi vừa nói:" không có gì ạ, mẹ đừng lo mà......bây giờ con vẫn chưa biết lúc nào về được......" cô đẩy cửa ra, Tưởng Xuyên đang dựa người trên ghế nghỉ ngơi, " Vâng, trước lúc về con sẽ gọi điện cho mẹ,mẹ đừng lo nữa mà,..... Dạ, con chào mẹ."
Tưởng Xuyên đưa tay ngoắc cô, Tần Đường đi tới:" anh đi tắm nhanh lên."
anh mỉm cười, đi tắm.
Đàn ông tắm nhanh, chỉ một lát Tưởng Xuyên đã quay trở lại.
Tất cả ánh mắt hóng hớt trong sân đều đang chằm chằm nhìn theo, hai người tắm xong cùng vào trong một căn phòng, đây là muốn làm chuyện hệ trọng đó nha!
Gương mặt Tiểu Bạch hồng hồng, ngượng ngùng cúi xuống nhìn những người khác.
Lần này mọi người cũng đã nhìn rõ ràng, Tưởng Xuyên và Tần Đường hòa hợp rồi.
Tiểu Thành bật cười, phát hiện mọi người vẫn không cười, hơi xấu hổ mà kho khan vài tiếng, " Gì nhỉ, hai người họ có thể có việc phải bàn luận, mọi người không nên lạ lùng mà."
Lữ An liếc cậu ta một cái:" Sao nói nhiều vậy, nướng mấy xâu thịt bò đi."
Tiểu Thành không tình nguyện mà nướng thịt bò, " anh Lữ, anh Tưởng và chị Tần Đường hòa hợp rồi, anh không phải ghen tị đó chứ, lâu rồi anh không có bạn gái mà........."
Lữ An:"......"
Lữ An một cước đạp lên ghế cậu ta, cả người Tiểu Thành đổ về phía sau, ngã xuống một ௱ôЛƓ đầy tro bụi, hấp tấp đứng lên phân trần:" Là em nói bậy bạ, anh đừng tức giận nhé." Bỗng dưng nhớ ra cái gì, vội vàng nói:" anh Tưởng và chị Tần Đường hòa hợp rồi, vậy 87 vạn kia.......còn cần nữa không ? Chắc là không cần nữa rồi nhỉ, kêu anh ra sức làm nhiều hơn chút là được, hi hi hi....."
Lữ An cười:" Trước mặt anh Tưởng cậu nói lời này thử xem thế nào?"
Xem anh ấy không đánh chết cậu hả.