Anh Đến Cùng Rạng Đông - Chương 02

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Ánh mặt trời vô cùng chói chang, trong bãi đỗ xe có không ít xe. Ánh mặt trời phản xạ lên cửa kính ô tô, quả thực có chút lóa mắt.
Người đàn ông trong xe đang gọi điện thoại, nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh híp lại, hốc mắt sâu, càng tôn lên vẻ sáng ngời, sắc bén của đôi mắt. Mái tóc cắt ngắn, hơi khô, làn da màu đồng, ngũ quan sắc nét, là một khuôn mặt rắn rỏi.
Tần Đường nhớ người liên hệ lúc trước gọi anh ta là anh Tưởng, vì vậy liền lên tiếng: “Ngài Tưởng?”
Anh ta gật đầu, nói với người trong điện thoại: “Thấy người rồi.”
Tần Đường nhìn anh ta cúp máy xong mới nói: “Tôi là Tần Đường.”
“Tưởng Xuyên, lên xe đi.”
Một tiếng trước, Lữ An gọi điện thoại cho anh, nói có người muốn quyên góp đồ dùng nên bảo anh đến sân bay đón người, cũng không nói là ai hay dáng vẻ như thế nào, chỉ nói tên là Tần Đường.
Không ngờ lại là một mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng.
Tần Đường không nói chuyện, kéo hành lý để vào ghế sau, nhét vào, sau đó cũng ngồi luôn đằng sau.
Tưởng Xuyên nhìn động tác lưu loát của cô, hạ mắt, xoay chìa khóa, khởi động xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.
Trên đường, hai người nói với nhau không đến vài câu. Tần Đường có chút đói bụng, lấy chai nước khoáng ra uống vài ngụm, sau khi nhét lại vào túi, thò tay mò mẫm thì rút ra được một túi bánh mỳ. Cô nghĩ nghĩ một lát, nhớ ra đây là của một đứa bé tặng cho cô lúc cô đi Vân Nam.
Tưởng Xuyên nghe được tiếng động nhỏ, nhìn vào gương chiếu hậu:
“Cô chưa ăn trưa à?”
Tần Đường vừa cắn bánh mỳ vừa trả lời, giọng nói có chút không rõ ràng: “Ừ.”
Một lát sau, Tưởng Xuyên nói: “Đúng lúc tôi cũng chưa ăn. Ăn mỳ nhé?”
Ở Thiểm Tây cửa hàng mỳ đâu đâu cũng có, ven đường thôi cũng có tới tận mấy cái. Lúc này đã qua giờ ăn cơm, tìm một quán cơm còn không bằng ăn một bát mỳ cho nhanh.
Tần Đường đáp: “Được.”
Tưởng Xuyên tìm chỗ đỗ xe, hai người bước xuống xe, Tưởng Xuyên đứng trước mặt Tần Đường, thân hình cao lớn, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, khiến người ta không thể làm ngơ. Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mới nhận ra người đàn ông này còn cao hơn mình nghĩ rất nhiều.
Ánh mắt Tưởng Xuyên đảo qua trên người người phụ nữ trước mặt, là một người rất xinh đẹp, dáng người vô cùng tốt, cặp đùi thon dài, thẳng tắp.
Làn da trắng nõn nà, trắng đến mức dường như chỉ cần ᴆụng nhẹ là chảy cả nước.
Loại phụ nữ yếu đuối như thế này, chạy lên vùng núi khỉ ho cò gáy làm cái gì?
Tưởng Xuyên cong cong khóe môi, chỉ vào một cửa hàng bên cạnh: “Đi thôi, ăn xong trở về còn rất nhiều việc phải làm.”
Nụ cười kia có chút tùy ý, Tần Đường nhíu mày, cảm thấy người đàn ông kia có chút khinh thường cô?
Khinh thường cái gì chứ? Cảm thấy cô không thể chịu khổ sao?
Thời điểm đi theo anh ta vào trong quán ăn, trong quán chỉ có một vị khách, lúc này đang húp mì sùm sụp. Tưởng Xuyên đứng ở cửa phòng bếp nói: “Một bát mỳ thịt bò lớn, một bát…”
Anh ta quay đầu lại nhìn cô.
Tần Đường: “Bát nhỏ.”
Ông chủ bên trong đã nghe rõ, lớn tiếng đáp lại: “Được!”
Tưởng Xuyên lại gọi thêm hai cái bánh mỳ kẹp thịt, hai người ngối đối diện nhau. Chỉ trong chốc lát, mỳ được mang lên. Bát lớn bát nhỏ có sự chênh lệch vô cùng rõ ràng, nhưng anh ta ăn rất nhanh. Lúc Tần Đường mới ăn được một nửa thì bát của anh ta đã nhìn thấy đáy.
Buổi trưa cô không ăn cơm, do cũng qua cơn đói nên ngược lại ăn không vào, chỉ chậm gẩy gẩy vài đũa.
Tần Xuyên ăn mỳ xong, lại tiếp tục ăn bánh mỳ kẹp thịt, nhìn cô nói: “Cô ăn không hết?”
Tần Đường quả thực không muốn ăn nữa, buông đũa nói: “Ừ, nhiều mỳ quá.”
Khóe miệng Tần Xuyên vểnh lên, lại là cái điệu cười mang chút khinh bỉ. Tuy anh ta không nói gì, nhưng Tần Đường biết, anh ta đang cảm thấy cô đang lãng phí lương thực.
Ánh mắt cô không nóng không lạnh nhìn anh ta, lại cầm đũa lên.
Tưởng Xuyên cười ra tiếng, cầm lấy một cái bánh mỳ khác lên ăn.
Tần Đường cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn xong được bát mỳ, lúc hai người đi ra đến cửa, Tần Xuyên đưa mắt nhìn cô: “Cô ở khách sạn nào?”
Tần Đường hỏi lại: “Ở chỗ mấy anh có chỗ ở sao?”
Tần Xuyên nhìn cô, nói: “Có.”
Tần Đường lại hỏi tiếp: “Có phụ nữ không?”
Tưởng Xuyên đáp: “Có.”
Tần Đường đưa tay sờ sờ máy ảnh, “Vậy tôi ở chỗ của mấy anh, tiện làm việc.”
Lần này cô đã tính toán kĩ rồi, cô sẽ ở lại đây không lâu, sớm hoàn thành xong công việc để trở lại sớm một chút. Tầm tháng sáu cô muốn đi Quảng Tây.
Tần Xuyên đứng nhìn cô nửa ngày, xoa xoa mái tóc ngắn, cười nhẹ: “Đi thôi.”
Xe chạy gần một tiếng, Tần Đường nhìn bốn phía xung quanh, nơi này hiển nhiên đã là vùng ngoại thành Tây An, có chút hẻo lánh. Tưởng Xuyên lái xe vào trong một cái viện, thoạt nhìn có vẻ rộng. Bên trong có một cây đại thụ lớn, một tòa nhà hai tầng cũ kĩ, giống như là một cái xưởng sửa xe, ngoại trừ hai cái xe tải lớn, còn có một chiếc Jeep màu đỏ và một chiếc Santana kiểu cũ.
Tưởng Xuyên đỗ xe xong nói: “Tới nơi rồi.”
Ghế sau không có phản ứng gì, quay đầu lại nhìn, thấy cô đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ: “Bây giờ thấy sợ rồi?”
Còn chưa có hỏi rõ ràng đã dám cùng anh trở về rồi.
Tần Đường nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi: “Sợ cái gì? Tôi chỉ đang nhìn ngắm xung quanh một chút thôi.”
Lão Viên làm việc rất đáng tin cậy, nếu không điều tra rõ đối phương sẽ không nói với cô. Lão Viên nói nơi này khu tổ chức tình nguyện, có trang web có địa chỉ và phương thức liên lạc cụ thể. Đồ quyên góp gửi đến đây đều được người ở đây phân chia đến các hộ người nghèo trong khu.
Đúng lúc này, một chiếc xe ba bánh từ bên ngoài tiến vào, đỗ lại ngay bên cạnh.
Trên xe chất đầy các bao lớn nhỏ, ngồi trên ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi, to lớn không kém gì Tưởng Xuyên.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy cái xe Jeep màu đen ánh mắt liền sáng lên, lưu loát nhảy xuống xe, hưng phấn nói: “Anh Tưởng trở lại rồi!”
Tưởng Xuyên xuống xe, tay đút túi quần, thân hình cao lớn đứng ở đó, chắn hết ánh mặt trời.
Tần Đường cũng xuống xe, người đàn ông lái xe ba bánh thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Cô Tần, tôi còn tưởng cô sẽ về khách sạn nghỉ ngơi trước chứ. Đâu cần gấp như vậy?”
Tưởng Xuyên nói: “Cô ấy ở đây.”
Tần Đường im lặng hai giây, nhìn về phía người đàn ông thấp hơn Tưởng Xuyên nửa cái đầu, “Anh là ngài Lữ?”
“Cô gọi tôi là Lữ An là được rồi.” Lữ An cười cười, chỉ về phía người đàn ông trẻ tuổi phía sau, “Anh ta là Tiểu Thành. Chỗ này của chúng tôi điều kiện không thể so với khách sạn, phòng trống còn một căn, nếu cô không ngại thì đợi một chút, tôi sẽ kêu người đi dọn dẹp lại qua, còn nếu không thì để tôi đưa cô đến khách sạn trên trấn.”
Cô gái này là người có tiền, vừa nhìn qua là biết không chịu được khổ, lần này lại là mang tiền mang đồ đến đây, Lữ An muốn chiêu đãi cô tốt tốt một chút, tránh cho cô không vui lại bỏ đi.
Tần Đường đã từng đi qua không ít địa phương nghèo, đã từng ngủ trên phản cứng, cho nên nơi này so với nhiều nơi khác, điều kiện cũng tốt hơn nhiều.
Cô không hề kén chọn nói: “Tôi ở đây cũng được, sáng mai cùng các anh đi làm việc luôn. Chờ các anh vận chuyển xong hết đồ thì tôi cũng rời đi.”
Lữ An nhướng mày: “Vậy được, cô ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi phòng dọn xong tôi sẽ bảo cô.”
Tiểu Thành tiến lại gần, gãi đầu nhìn Tần Đường cười: “Cô Tần, để tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi.”
Tần Đường chỉ vào cái ghế dưới bóng cây nói: “Không cần, tôi ngồi ở đây là được rồi.”
Tưởng Xuyên hai ngày hôm nay đều chạy đường dài, đang ngồi xồm trên mui xe xem xét, vặn vặn cổ, giọng nói toát ra sự nhàn tản lười biếng: “Lát nữa đem xe đi rửa rồi kiểm tra lại một chút, động cơ có chút vấn đề.”
Tần Đường theo bản năng nhìn về phía anh ta, nhíu mày một cách rõ ràng.
Lữ An thấy sắc mặt cô thay đổi, vội giải thích: “Không có việc gì, nếu xe có vấn đề gì lớn, anh Tưởng đã không đi đón cô rồi.”
Lữ An liếc mắt nhìn Tưởng Xuyên ra hiệu, xe có vấn đề còn đi đón người, bây giờ lại còn làm trò nói thẳng trước mắt người ta…
Tưởng Xuyên hạ mắt, nhìn về phía Tần Đường: “Sợ?”
Tần Đường mím môi: “Không có, chỉ là không tán đồng hành vi của anh thôi.”
Anh ta cười ra tiếng.
Lữ An đạp một cước vào thân xe: “Sao lại bẩn như thế này chứ?”
Tưởng Xuyên vừa đi vừa nói: “Bị rơi vào vũng bùn.”
Lời nói nói xong, người đã bước đên chỗ ngoặt ở cầu thang.
Lữ An cố giải thích: “Do anh Tưởng mấy hôm nay bận rộn quá thôi, cô đừng để ý nhé.”
Tần Đường giơ máy ảnh chụp mấy bức, nhưng do Tần Xuyên bước đi quá nhanh nên bóng dáng cao lớn vô ý lọt vào khung hình.
Tần Đường không tự giác nhíu mi, sau khi xác nhận không thấy ai nữa, mới một lần nữa giơ máy lên chụp.
Lữ An gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau liền có một cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên bước vào. Cô gái trẻ gọi là A Khởi, người phụ nữ trung niên là dì Quế. Hai người giúp Tần Đường đi dọn dẹp lại phòng ngủ.
Tần Đường thấy Lữ An vẫn đứng đó liền nói: “Các anh có việc thì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi.”
Lữ An cười cười, nhận lấy xô nước từ tay Tiểu Thành đi rửa xe.
Tần Đường đi dạo một vòng xung quanh, đứng bên cạnh nhìn bọn họ rửa xe, hỏi: “Xe này chạy qua những chỗ nào vậy?”
Lữ An tranh thủ lúc rảnh rỗi quay lại, cười đáp: “Anh Tưởng tuần trước đi qua huyện Ba Trấn ở Hán Trung. Chỗ đó đường núi nhấp nhô gập ghềnh, vô cùng khó đi, bên cạnh còn là vách núi nữa…”
Huyện Ba Trấn.
Lông mi Tần Đường run lên, Tiểu Thành vẫn cười ngây ngô: “Cũng may kĩ thuật lái xe của anh Tưởng rất tốt. Nếu là em thì em cũng không dám lái.”
Lữ An cười: “Phải đó.”
………
A Khởi và dì Quế đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi. A Khởi là một cô gái nhỏ rất thẹn thùng, lớn lên trông cũng rất đáng yêu, chỉ là làn da có hơi đen. Cô ấy cười tủm tỉm giúp Tần Đường mang hành lý lên lầu.
Tần Đường khoác ba lô trên vai, đi theo sau A Khởi, đi đến tầng hai, là căn phòng thứ hai đếm ngược từ dưới lên ở hướng đông.
A Khởi mở cửa, cười tủm tỉm nói: “Vỏ chăn và ga giường đều đã được thay mới rồi, chị cứ yên tâm dùng.”
Tần Đường nhìn lướt qua, căn phòng không lớn, nhưng rất ngăn nắp gọn gàng, trong phòng còn có một cái bàn nhỏ, một tủ quần áo vải, một cái giường đơn.
“Ừ, không tệ.”
Tần Đường lớn lên vô cùng xinh đẹp, A Khởi nhịn không được nhìn cô nhiều hơn vài lần.
Tần Đường phát hiện ra, quay đầu lại nhìn, A Khởi hạ mắt không nhìn nữa, thân thiện nói: “Vậy chị nghỉ ngơi đi, nếu có thêm yêu cầu gì thì cứ nói với bọn em.”
Tần Đường gật đầu: “Được.”
A Khởi đóng cửa đi ra ngoài.
Tần Đường dọn dẹp lại hành lý của mình, phòng vệ sinh là dùng chung ở bên ngoài, cô lấy chậu và khăn mặt của mình, bước ra ngoài đứng dựa vào hành lang.
Huyện Ba Trấn nằm trên đoạn đường giao giữa đường quốc lộ và đường đèo, một bên là núi, một bên là vực sâu hun hút.
Nơi đó ngoại trừ các đoạn đường nhựa đã bị sụt lún chính là những đoạn đường đất xóc nảy, nhấp nhô, gập ghềnh.
………
Không biết đứng được bao lâu, Tần Đường cắn môi dưới, xoay người trở về phòng, từ trong ba lô lấy ra một bao thuốc, châm lửa, hung hăng hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt cô xuyên qua làn khói thuốc, có chút mê mang.
Cảm thấy ở trong phòng có chút buồn chán, cô lại mở cửa bước ra hành lang, bàn tay tinh tế trắng nõn kẹp điếu thuốc lá, nắm lấy lan can, nhìn mấy người bên dưới đang tháo dỡ mấy bao tải đựng đồ, sách vở, quần áo, và mấy món đồ chơi nhỏ bày đầy trên đất.
“Cạch!” một tiếng.
Tần Đường theo bản năng quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một người đàn ông chỉ mặc một cái quần tứ giác, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Cô không hề kiêng dè hay thẹn thùng gì cả, thậm chí ánh mắt còn lướt qua một lần.
Người đàn ông dáng người so với mấy người mẫu nam trên tạp chí chỉ có hơn không có kém, vai rộng eo thon, cơ bắp căng chặt, hai chân hữu lực, ở vị trí nào đó trên ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen gồ lên một đống lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc