Tháng 8 năm 2005, Lâm Kỳ Nhạc ngồi ở ghế sau xe taxi, nghe chú tài xế nói chuyện với ba mẹ.
“Anh chị làm ở công ty điện lực sao!” Chú tài xế cất giọng cảm thán: “Em nghe nói công ty điện lực đều đặc biệt có tiền!”
Thợ điện Lâm sắc mặt lúng túng, mỉm cười: “Chúng tôi chỉ là công nhân.”
Trong ấn tượng của Lâm Kỳ Nhạc, hồi còn nhỏ mọi người đều sống trong khu nhà tập thể với những gian nhà gạch mái bằng, không cảm nhận được con người phân làm ba bảy loại rõ ràng như vậy.
Xe dừng ở cổng khu chung cư tổng tập đoàn, Lâm Kỳ Nhạc xuống xe, nghe thấy ba nói: “Nhà của Dư Tiều và Thái Phương Nguyên đều ở khu Tây, nhà của Đỗ Thượng và nhà chúng ta ở khu Đông.”
Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp trên lưng, tay ôm chậu vạn thiên thanh và cành hướng dương ươm màu nắng Quần Sơn. Cô ngẩng đầu, nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, nhìn ‘Khu chung cư tổng tập đoàn Tỉnh Thành’ mà trong miệng các anh các chị đã vô số lần nhắc đến.
Công ty chuyển nhà đã sắp xếp xong đồ đạc bên trong từ trước, Lâm Kỳ Nhạc bước vào căn phòng riêng của mình. Năm mười lăm tuổi này, cuối cùng Lâm Kỳ Nhạc đã có một căn phòng chân chính thuộc về mình, mà không phải là gian phòng ngủ nho nhỏ được ngăn ra từ phòng của ba mẹ nhờ chiếc tủ quần áo lớn.
Buổi trưa, Đỗ Thượng và Dư Tiều chạy sang giúp chú Lâm chuyển mấy thùng đồ còn lại. Đến chiều, Tần Dã Vân cũng vọt tới.
Xa cách ba năm, giờ Lâm Kỳ Nhạc và Tần Dã Vân gặp lại nhau, hai cô gái nhỏ ngày nào đều đã trưởng thành, tuyệt nhiên không còn chuyện vừa gặp mặt đã lao vào đánh nhau như trước. Theo một cách nào đó, mối quan hệ giữa hai người bọn họ thậm chí còn thân thiết hơn so với nhóm Dư Tiều Đỗ Thượng. Đây là ranh giới mà giới tính đã vạch ra một cách tự nhiên.
Tần Dã Vân vẫn để tóc xoăn, mặc quần short áo ba lỗ đi dép tông. Cô ấy cầm con 乃úp bê Barbie cũ sờn mà Lâm Kỳ Nhạc mang theo từ Quần Sơn lên ngắm nghía, vẻ mặt không thể tin nói: “Lâm Anh Đào, đồ ngốc nhà cậu rốt cuộc làm thế nào mà thi đậu được vào Trung học Thực nghiệm vậy?”
Lâm Anh Đào đã xếp xong đồ đạc trong chiếc va li nhỏ của mình vào tủ, cô cười hắt hắt: “Điều này cho thấy tớ thật sự rất thông minh!”
“Làm ơn!” Tần Dã Vân khó tránh khỏi lại dùng cái giọng điệu quái gở chế nhạo cô: “Cậu đừng có nói với tớ đó là sức mạnh của tình yêu, Tưởng Kiều Tây cái người này ——”
Đỗ Thượng bưng khay bánh bao nhân táo mẹ Lâm mới hấp xong từ trong bếp đi ra, vừa bước vào cửa thì nghe thấy Tần Dã Vân nhắc tới cái cái tên đó, hắn bất thần ho sặc sụa.
“Ho cái rắm ấy.” Tần Dã Vân quay đầu lại sạc: “Làm tớ giật nảy cả mình!”
Tổng giám đốc Thái gọi điện cho thợ điện Lâm chất vấn: “Lâm Hải Phong, sao cậu còn chưa đưa Anh Đào đến Tỉnh Thành nữa?”
Thợ điện Lâm cầm chiếc điện thoại Motorola trên tay cười gọi: “Anh Đào ơi, mau ra đây! Chú Thái nói chuyện với con này!”
Tổng giám đốc Thái hiện không có mặt ở Tỉnh Thành. Ông lại đi đến công trường mới, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc hạng mục mới. Tổng giám đốc Thái nói trong điện thoại: “Anh Đào, ngày mai bảo Thái Phương Nguyên đưa con đến công viên hải dương chơi. Sắp khai giảng năm học mới rồi, con có nắm được chương trình học chưa? Trước đó, chú Dư của con còn tìm chú bàn bạc, định bảo con đăng ký học dự bị ở Trung học Thực nghiệm, không ngờ con thi đậu thẳng vào luôn! Nha đầu, từ lúc con còn bé xíu chú Thái đã nhìn ra con nhóc con rất thông minh, bằng không thì làm sao có thể chọn ‘Du lịch Thái Sơn’ ——”
Hồi nhỏ khi còn ở Quần Sơn; mỗi lần Lâm Kỳ Nhạc đi cùng với Dư Tiều, Đỗ Thượng, Thái Phương Nguyên ra ngoài chơi; lúc nào mọi người cũng nắm chặt tay nhau. Nhưng bây giờ bọn họ đã trưởng thành.
Đặc trưng giới tính rõ ràng của mỗi người khiến Lâm Kỳ Nhạc ý thức được, cô không thể tùy tiện nắm tay của bất kỳ người con trai nào nữa.
Tài xế của tổng giám đốc Thái lái xe đến bên dưới khu nhà Lâm Kỳ Nhạc đón cô đi công viên hải dương, Dư Tiều bọn họ đều đang ở trong xe, Thái Phương Nguyên cũng có mặt. Hắn ngồi bên cạnh tài xế, vẫn mập mạp như xưa, nhưng không phải là quả cầu mềm mại giống hồi bé, hắn cao lớn, thịt trên cánh tay cũng rắn chắn khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Thái Phương Nguyên móc điện thoại di động trong túi quần ra cùng với một món đồ mà Lâm Kỳ Nhạc chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đỗ Thượng ngồi phía sau chìa tay mượn, hắn nói với Lâm Kỳ Nhạc, cái này gọi là ‘Ipod mini’.
Một bên tai nghe nhét vào tai Lâm Kỳ Nhạc, trong đó nữ ca sĩ đang hát: ‘Bất chấp…’
(*Ca từ trong bài ‘Yêu điên dại’ của Từ Nhược Tuyên
https://www.youtube.com/watch?v=cWDN5aicTlo&list=RDeY5J22gZADc&index=5)
“Ipod chính là mp3 sao?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
Lúc này, Thái Phương Nguyên xoay người lại nói: “Lâm Anh Đào, hôm nay Tưởng Kiều Tây không tới được.”
Đỗ Thượng ngẩng đầu lên bất bình: “Các cậu cứ nhắc tới cậu ta làm gì? Cũng chẳng mong cậu ta tới!”
Thái Phương Nguyên đánh thượt thở dài: “Cậu ấy bị ba mẹ sắp xếp lịch học thêm dày đặc, suốt cả mấy tháng hè không rời chân ra khỏi lớp học thêm được một phút.” Xong nói tiếp: “Đây chẳng phải tớ đang báo cho Lâm Anh Đào biết một tiếng sao!”
Lâm Anh Đào ngồi ở ghế sau, chăm chú nghe Vivian hát, không nói gì. Kỳ thực cô cũng muốn nói, sau này không cần phải nhắc tới chuyện của Tưởng Kiều Tây với cô nữa.
Lâm Anh Đào mười lăm tuổi. Đột ngột chuyển đến sống ở thành phố lớn, vào học tại một trong những ngôi trường trung học tốt nhất tỉnh, cô hẳn sẽ nhanh chóng quên đi Tưởng Kiều Tây. Dù sao cô còn nhỏ, sẽ còn gặp gỡ rất nhiều người mà mình yêu thích.
Thời điểm xem cá heo biểu diễn trong công viên hải dương, đông nghịt người vây quanh sân khấu nước, Lâm Anh Đào lại xem chăm chú, đến lúc hoàn hồn lại đã không còn nhìn thấy ai bên cạnh.
Cũng may Dư Tiều vóc dáng cao lớn, ở đâu cũng có thể thấy được.
Lâm Anh Đào nhảy lên khỏi đám đông huơ tay gọi hắn, Dư Tiều nghe thấy, liền quay lại nắm lấy tay Lâm Kỳ Nhạc, bảo cô đừng có chạy lung tung.
“Đi chơi công viên hải dương mà cũng có thể lạc đường cho được, vậy mà còn đăng ký học nội trú tận phân hiệu phía Nam.” Dư Tiều cúi đầu liếc Lâm Kỳ Nhạc.
Lâm Kỳ Nhạc dẩu dẩu môi, đây hoàn toàn là phản ứng vô thức. Cô phản bác: “Lúc ở Quần Sơn một mình tớ cũng không lạc đường.”
Dư Tiều hừ cười: “Vậy xem ra chỉ khi nào có người bên cạnh cậu mới bị lạc.”
Lâm Kỳ Nhạc cụp mắt nói, không phải như vậy.
“Nếu không có ai bên cạnh, tớ có thể tự mình men theo các bảng chỉ dẫn đi ra ngoài.” Lâm Kỳ Nhạc nhìn thấy Thái Phương Nguyên Đỗ Thượng đang đứng đợi ở lối ra, cô nói với Dư Tiều: “Nhưng tớ không thích đi một mình.”
Khi nói tới đó, cô cảm giác thấy Dư Tiều bỗng buông tay cô ra. Dư Tiều đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái.
Trước ngày khai giảng, tổ trưởng Dư đến nhà Lâm Kỳ Nhạc giới thiệu cho Lâm Kỳ Nhạc một cô bạn học mới.
Cô bạn nhỏ tên Tân Đình Đình, cũng là con em của công ty xây lắp điện, lúc trước sống ở công trường Lai Thủy, năm nay mới chuyển tới khu nhà tập thể Tỉnh Thành.
Mấy ngày nữa, cô ấy cũng sẽ đến phân hiệu phía Nam của trường Trung học Thực nghiệm báo danh giống Lâm Kỳ Nhạc.
“Dư Tiều mấy thằng nhóc bọn chúng đều học ngoại trú ở trụ sở chính, bằng không có việc gì bọn nó còn có thể giúp hai đứa con.” Tổ trưởng Dư dặn dò hai cô gái nhỏ: “Chỉ có một mình hai đứa đến phân hiệu phía Nam, hai đứa phải làm bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau, biết chưa!”
Tân Đình Đình vừa nhìn đã biết chính là cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập, cũng rất vâng lời ba mẹ. Nhà cô ấy dạy con còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với những gì Lâm Kỳ Nhạc tưởng tượng. Đưa Coca cô ấy không uống, snack tôm cũng không ăn, đưa truyện tranh cô ấy cũng không thích đọc, cô ấy nói: “Mẹ tớ không cho tớ xem mấy cái này.”
Lâm Kỳ Nhạc không tìm ra được chủ đề gì để tán gẫu, bèn hỏi: “Cậu có thích ngôi sao nào không?”
Tân Đình Đình phùng má, vẻ như ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu.
Lâm Kỳ Nhạc không có nói với người khác, cô cảm thấy sự gia giáo nghiêm khắc mà Tân Đình Đình tiếp nhận được từ gia đình khiến cô nhớ đến Tưởng Kiều Tây.
Cô khó tránh khỏi có phần đồng cảm với cô ấy.
Giữa tháng Tám, tân học sinh lớp mười của trường Trung học phổ thông Thực nghiệm chính thức nhập học. Bọn họ phải trải qua một loạt các kỳ thi đầu vào, chia lớp, sau đó là khóa huấn luyện quân sự gian nan nhất.
Lâm Kỳ Nhạc được phân vào lớp C29 của phân hiệu phía Nam, trùng hợp Tân Đình Đình cũng được phân vào C29, chỉ tiếc hai người không ở cùng ký túc xá, bằng không thợ điện Lâm có thể yên tâm hơn đôi chút.
Khóa huấn luyện quân sự vừa mới bắt đầu, Lâm Kỳ Nhạc không ngừng mắt tròn mắt dẹt nảy sinh ấn tượng hoàn toàn mới đối với cô bạn ngoan ngoãn Tân Đình Đình.
“Báo cáo huấn luyện viên… em bị chóng mặt…”
“Thưa huấn luyện viên, em xin phép đi vào nhà vệ sinh một lát được không ạ, em cái kia… cái kia…”
“Báo cáo huấn luyện viên, dây giày của em bị bung…”
Sau khi được cho phép, Tân Đình Đình liền ngồi xổm xuống cột lại dây giày, dây giày vừa mới thắt một nửa, cơ thể Tân Đình Đình bất thần mềm nhũn ngã đánh uỵch ra đất. Cả buổi chiều còn lại, cô bạn nhỏ có thể trở về phòng ký túc xá nghỉ ngơi.
Lâm Kỳ Nhạc mỗi ngày phơi mình nghênh đón ánh mặt trời chói chang, nhìn thấy các bạn nữ trong lớp giả bệnh trốn tập luyện ngày càng nhiều. Tân Đình Đình ‘phát huy sở trường’ trót lọt như vậy, nhưng Lâm Kỳ Nhạc lại không nắm bắt được mấu chốt. Cô chỉ giỏi trốn học hồi tiểu học, còn nói dối thì lúc nào cũng bị nhìn thấu.
Tân Đình Đình dáng vẻ ngoan ngoãn nhu mì, tóc đuôi ngựa buộc cao sau gáy, nói chuyện thì mềm mỏng nhẹ nhàng.
“Kỳ Nhạc!” Lúc ăn cơm trưa trong căn tin trường, cô bạn nhỏ huấn luyện cho Lâm Kỳ Nhạc môt khóa: “Đầu tiên cậu phải ngồi xổm xuống, hạ trọng tâm xuống thấp một chút, như vậy lúc ngã lăn ra mới không bị đau nhiều.”
Rốt cuộc làm thế nào mà Tân Đình Đình lại thành thạo kỹ thuật ngụy trang như vậy? Lúc cô ấy nói dối mặt không đỏ tim không run, một học sinh xuất sắc, làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Ngày hôm sau, Tân Đình Đình lại một lần nữa trốn thoát thành công, lúc cô nàng quay đầu lại, đứng ở sau lưng huấn luyện viên nháy mắt với Lâm Kỳ Nhạc, rốt cuộc Lâm Kỳ Nhạc cũng phồng lên dũng khí, thu hết can đảm giơ tay lên.
Cô còn chưa kịp nói năm chữ ‘Báo cáo huấn luyện viên’ ra khỏi miệng, đã nghe thấy huấn luyện viên mắng mấy bạn nam ở hàng bên kia.
“Nhìn các em đứng xem! Một đám đứng không có tướng đứng! Còn muốn học nữ sinh người ta kiếm cớ lười biếng. Các em cũng không dòm xem bạn cùng lớp của mấy em, xem bạn học Lâm Kỳ Nhạc kìa? Cô gái nhỏ nhà người ta xinh đẹp như vậy, từ buổi học đầu tiên cho tới bây giờ lúc nào cũng đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh ——”
Lâm Kỳ Nhạc quẫn bách, ngượng ngùng rụt tay xuống.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, ngoài các bài tập huấn luyện mọi người còn phải tham gia các hoạt động trên lớp. Mỗi ngày Lâm Kỳ Nhạc đều mặc bộ đồng phục quân sự quần dài áo xanh đậm đến đến đi đi, không giống các nữ sinh khác, dù chỉ có một phút cũng có thể thay quần áo, cũng muốn đổi lại y phục mình mang theo. Các bạn nữ chung phòng ký túc xá ai cũng trang bị đầy đủ, gậy uốn tóc, đồ trang điểm, nồi niêu xoong chảo, chỉ hận không thể khiêng tủ lạnh, máy giặt và cả dì giúp việc trong nhà vào.
Trên bàn của Lâm Kỳ Nhạc ngoài sách giáo khoa, đôi quyển truyện tranh thì chỉ có mấy cuộn băng nhạc, quý giá nhất là con 乃úp bê Barbie đã cũ sờn.
“Kỳ Nhạc,” bạn cùng phòng cũng học theo Tân Đình Đình gọi cô như vậy: “Cậu không… không mang theo mỹ phẩm hả?”
Mọi người đang sửa sang y phục cho nhau, chuẩn bị chốc nữa tham gia tiệc họp mặt lớp, sẽ có tiết mục tự giới thiệu nên ai cũng muốn xinh đẹp hơn. Thiếu nữ mười lăm tuổi, khó tránh khỏi đặt phần lớn sự chú ý vào các nam sinh. Vừa mới nhập học, tin rằng các thầy cô cũng không quá nghiêm khắc.
“Cấp ba được phép trang điểm sao?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi.
“Sẽ không quản lý nghiêm như vậy thật chứ!” Mấy cô bạn người Tỉnh Thành cười nói: “Chẳng phải dạ hội đón tân học sinh đều phải trang điểm ư?”
Lâm Kỳ Nhạc xoay người, kéo cái ngăn kéo bên cạnh ra.
Mấy cô bạn cùng phòng bỗng nhiên dán mắt nhìn chằm chằm vào ngăn kéo của Lâm Kỳ Nhạc: “Đó là… Chanel?”
Bàn tay Lâm Kỳ Nhạc thoáng khựng lại.
Một cô bạn nhảy vọt tới chộp lấy thỏi son đen Lâm Kỳ Nhạc vừa mới cầm lên tay, cô ấy còn đưa lên mũi ngửi thử: “Đúng là son Chanel!!”
Năm 2005, Chanel chưa mở bất kỳ cửa hàng phân phối sản phẩm nào tại Tỉnh Thành. Đối với đại đa số học sinh trung học mà nói, đây vẫn là mỹ phẩm nước ngoài xa xỉ chỉ có thể nhìn thấy trên các tạp chí thời trang.
Lâm Kỳ Nhạc thấy thỏi son của mình được các bạn cùng phòng tranh nhau cầm trên tay ngắm nghía, các cô ấy nói, hai chữ C, đây đích thực là Chanel mà.
“Kỳ Nhạc!” Một cô bạn hỏi: “Cậu không phải là nông thôn… cậu không phải người Tỉnh Thành đúng không? Sao cậu có Chanel?”
“Cậu mua ở đâu vậy?”
Lâm Kỳ Nhạc bị các cô ấy vây hỏi, không biết làm thế nào đành phải thật thà trả lời: “Không phải tớ mua, là của người khác tặng ——”
“Tớ muốn thoa thử! Kỳ Nhạc, cho tớ mượn thoa thử một lần nha!” Bạn cùng phòng vừa nói vừa xoay người tìm gương của mình.
“Tớ cũng muốn!”
Cây son này căn bản chưa dùng được mấy lần, nằm trong tay Lâm Kỳ Nhạc chỉ để trang trí, cô cảm thấy mình nên hòa đồng với mọi người nên mới lấy nó ra, nhưng cô không nghĩ tới mấy cô ấy lại thật sự muốn thoa. Sau một hồi lớ ngớ lúc này Lâm Kỳ Nhạc mới đứng bật dậy: “Nhưng, nhưng nó hết hạn rồi ——”
Suy cho cùng đó là món quà sinh nhật đã nhận được từ bốn năm trước.
“Hết hạn cũng là Chanel đó!” Các cô bạn ՐêՈ Րỉ.
Ở tuổi mười lăm, ‘Một nữ sinh có son môi Chanel’, một sự kiện như thế chẳng mấy chốc lan truyền hỏa tốc khắp khu ký túc xá. Trên đường đi đến lớp Tân Đình Đình cũng tò mò hỏi Lâm Kỳ Nhạc: “Sao có thể có người tặng son Chanel cho cậu nhỉ?”
Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu, có lẽ bản thân cô cũng không biết tại sao.
“Là nam sinh tặng hả?” Tân Đình Đình bát quái nói.
Vừa chuyển đến sống nội trú trong trường, rời khỏi cha mẹ, Tân Đình Đình tựa hồ trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Lâm Kỳ Nhạc ‘ừ’ một tiếng.
“Thật kỳ lạ!” Tân Đình Đình chun mũi: “Trước kia lúc học cấp hai, tớ chỉ thấy nam sinh tặng dây chuyền hoặc là kẹp tóc, đồng hồ gì gì đó cho nữ sinh. Đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy có người tặng son môi, đây chẳng phải là quà tặng của người lớn sao…”
Trong lớp các bạn đã ngồi chật kín. May mà có Tân Đình Đình bên cạnh, Lâm Kỳ Nhạc mới không bị trơ trọi như hồi mới vào Nhất Trung Quần Sơn. Cô nhìn các bạn học xung quanh bước lên bục giảng tự giới thiệu, nhiều lần, cô nghe các bạn đứng trên bục giảng tự hào cất cao giọng nói bọn họ là học sinh đến từ trường Trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành, rất vui khi lên cấp ba được tiếp tục học ở trường.
Lâm Kỳ Nhạc vô thức cúi đầu xuống mỗi lúc một thấp hơn, mãi đến khi thầy chủ nhiệm đứng ở phía trước gọi tên cô.
Lâm Kỳ Nhạc đành phải bước lên trên trong ánh nhìn của các bạn.
Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng giới thiệu trước cả lớp: “Mình tên là Lâm Kỳ Nhạc, mình đến từ thị trấn Quần Sơn xinh đẹp.”