Năm chín tuổi, trên đường đi học Lâm Kỳ Nhạc đọc ‘Thơ ngây’ của Kaoru Tada. Cô nghĩ, nếu có viết thư tình cho ai thì cô cũng chỉ chọn một người duy nhất.
Cô muốn viết cho người đối xử tốt với cô, quan tâm và quý trọng cô, chứ không phải một người như Giang Trực Thụ lúc nào cũng biến Viên Tương Cầm thành trò cười trước mặt người khác.
“Tại sao cậu lại viết thư tình cho cậu ta? Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy chứ?” Tần Dã Vân kích động hỏi tới tấp trong điện thoại, rõ ràng không phải là chuyện của cô ấy nhưng không hiểu sao cô ấy lại xấu hổ và tức giận đến vậy: “Bây giờ, cả lớp cậu ta đều đang chuyền tay nhau đọc thư của cậu, cậu viết cho cậu ta tổng cộng bao nhiêu trang? Đỗ Thượng đã lấy lại được một trang ——”
Lâm Kỳ Nhạc hoảng hốt: “Tớ không có viết thư tình…”
“Còn không viết thư tình?” Tần Dã Vân gầm lên: “Đến lớp 7/4 của tớ còn nghe nói, ở công trường Tưởng Kiều Tây và cậu có một cô con gái tên là ‘Tưởng Thuần Lư’? Có phải cậu viết không, Tưởng Thuần Lư? Sao cậu không biết ngượng ——”
Lâm Kỳ Nhạc ngơ ngác.
Những đứa trẻ vừa ngấp nghé bước vào lứa tuổi trưởng thành, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều bùng nổ niềm khao khát tột độ với thế giới người lớn đang nằm phía sau cánh cửa bí mật đồng thời nó cũng song hành với niềm xấu hổ và lòng tự tôn mong manh dễ vỡ. Trong lúc Tần Dã Vân vẫn còn đang hùng hổ mắng người, Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên hỏi: “Vậy còn Tưởng Kiều Tây?”
“Tưởng Kiều Tây gì cơ?”
“Tớ viết thư cho cậu ấy mà.” Lâm Kỳ Nhạc nói.
Tần Dã Vân tức giận: “Tớ làm sao biết được! Tớ đến lớp bọn họ tìm cậu ta, kết quả cả đám chỉ đùa bỡn xầm xì, không nói cho tớ biết Tưởng Kiều Tây ở đâu!”
Ba mẹ tan làm về đến nhà. Ăn cơm tối xong, Lâm Kỳ Nhạc ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, ôm tiểu tinh linh Bobby vào lòng. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời Tần Dã Vân đã nói, nhưng cô vẫn không có cách nào hiểu được, cô tự nhủ bằng không thì gọi điện cho Đỗ Thượng, hỏi xem rốt cuộc trong trường của bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Hết thảy mọi thứ ở Tỉnh Thành xa xôi tựa hồ gắn chặt với từng niềm vui nỗi buồn của Lâm Kỳ Nhạc, nhưng hoàn toàn không phải là những gì cô có thể tưởng tượng.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách bất ngờ reo lên.
Mẹ Lâm bắt máy, ngạc nhiên nói: “Là giám sát Thái sao!”
Trong lòng Lâm Kỳ Nhạc bỗng dâng lên một niềm hy vọng nhỏ nhoi, nhưng nó tựa như bong bóng xà phòng lập tức tan biến không dấu vết.
“Anh Đào? Anh Đào đang ở nhà… có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Lâm hỏi mấy câu rồi chuyển ống nghe cho ba Lâm. Cuộc gọi này kéo dài hơn hai mươi phút. Lâm Kỳ Nhạc ngồi trong mùng của mình, ôm đầu gối bất động, đột nhiên ba từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
“Anh Đào ơi.” Ba nhẹ nhàng nói: “Con làm bài tập chưa?”
Trước giờ ba không bao giờ hỏi mấy chuyện này. Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu: “Dạ chưa.”
Ba Lâm cười nói: “Vậy làm xong rồi ra ăn trái cây mẹ đã cắt nhé.”
Cửa đóng lại, không có bất kỳ điều gì khác thường.
Đêm xuống, Lâm Kỳ Nhạc nằm trên giường, trở mình không ngủ được. Cô có mấy lời chỉ muốn nói với Tưởng Kiều Tây, không thể nói với Dư Tiều Đỗ Thượng. Dư Tiều bọn họ lúc nào cũng cười nhạo những ý nghĩ của cô, chỉ có Tưởng Kiều Tây đối xử tốt với cô, Tưởng Kiều Tây rõ ràng không có giống như bọn họ.
Trong điện thoại Tần Dã Vân nói: ‘Bây giờ ở trường, Tưởng Kiều Tây nhìn thấy bọn tớ cũng giống như không quen biết, cậu cho là cậu ta còn nhớ cậu sao?’
Sắc trời Quần Sơn ảm đạm, Lâm Kỳ Nhạc ngồi dậy trong chăn, nhìn cây vạn niên thanh bên cửa sổ. 乃úp bê Barbie mặc chiếc váy dạ hội lộng lẫy ngồi ở đầu giường.
Ba mẹ vẫn chưa thức dậy, Lâm Kỳ Nhạc mặc váy ngủ đi ra sau vườn, cô đi tới chiếc chuồng thỏ trống trơn lạnh lẽo rồi ngồi xuống bậc thềm.
Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu nhìn nền trời xám xịt.
Thời gian trôi qua, bầu trời dần chuyển sáng. Lâm Kỳ Nhạc chải tóc thẳng thớm buộc thành hai bên, ăn điểm tâm sáng mẹ làm xong, cô mặc đồng phục, đeo cặp lên lưng, rồi ngồi xe buýt đi đến trường trung học Quần Sơn, cũng là tuyến xe buýt đi đến bến xe buýt đường dài Quần Sơn. Lâm Kỳ Nhạc nắm chặt tiền mừng tuổi trong tay, cô hạ quyết tâm.
*
Xe buýt đường dài lắc lư xóc nảy, từ thị trấn Quần Sơn đến Tỉnh Thành phải mất gần bảy tiếng ngồi xe. Lâm Kỳ Nhạc mua một tấm vé có vị trí sát cửa sổ, cô ôm chặt cặp sách trong lòng, thu người ngồi nép mình bên cửa sổ. Cô nhìn những cánh đồng đã vào cuối mùa thu bên ngoài vách kính, trong đầu chỉ có những lời Tần Dã Vân đã nói trong điện thoại, chỉ có hình ảnh của những người bạn nhỏ đã chia cách gần một năm qua và những điều xảy ra quanh cô mỗi ngày.
Cô rất cô độc, ngoài trường học, cô không biết phải đi đâu.
‘Tỉnh Thành’ danh từ xa lạ này, luôn vô tri vô giác lấy đi hết tất cả những gì tốt đẹp bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc. Từ anh Trần Hạo Minh, chị Trịnh Hiểu Thần… đến Tưởng Kiều Tây rồi Dư Tiều, Đỗ Thượng, Thái Phương Nguyên… Cô thích gì, ‘Tỉnh Thành’ liền lấy đi cái đó.
Chuyến xe buýt đường dài khởi hành từ Quần Sơn vào lúc tám giờ sáng. Lúc mua vé Lâm Kỳ Nhạc đã nói dối với dì bán vé, nói ba đang ở phía sau, cô đi tới trước, cô muốn tự mua vé cho mình.
Năm giờ chiều, xe tấp vào trạm ở Tỉnh Thành. Lâm Kỳ Nhạc đi theo sau một chú, giả vờ như là con gái của ông. Cô vẫy tay tạm biệt dì bán vé.
Trong quá khứ, dù bao lần ‘mạo hiểm’ đi vào trong núi thẳm rừng sâu cùng nhóm bạn nhỏ của mình, Lâm Kỳ Nhạc cũng chưa từng một mình chạy tới một nơi xa xôi như Tỉnh Thành.
Cô đeo cặp, đi trong đám đông xa lạ, vừa đi vừa dõi mắt nhìn dòng người tấp nập xung quanh, nhìn những tòa nhà cao sừng sững tới tận chân trời. Lâm Kỳ Nhạc đi đến trạm xe buýt và ngẩng đầu nhìn bản đồ.
Cô cầm tiền lẻ trên tay, leo lên một chiếc xe buýt đi đến trường Trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành.
Có lẽ không còn bao lâu nữa sẽ được nhìn thấy Tưởng Kiều Tây; nhìn thấy Dư Tiều, Đỗ Thượng, Thái Phương Nguyên bọn họ, còn có Tần Dã Vân… Lâm Kỳ Nhạc ngồi bên cửa sổ, nhìn những con đường xa lạ của Tỉnh Thành. Đây là nơi Tưởng Kiều Tây lớn lên từ nhỏ, là thành phố Dư Tiều bọn họ đang sống.
Lâm Kỳ Nhạc không biết khi nào trường Trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành mới tan học. Xe buýt đến trạm, cô leo xuống. Lúc đi qua những cửa hàng bán quần áo bên đường, Lâm Kỳ Nhạc đứng lại nhìn vào tủ kính trưng bày một lúc, nhìn bộ đồng phục học sinh Nhất Trung Quần Sơn màu đỏ trắng trên người mình. Đồng phục được giặt rất sạch sẽ, cô tháo sợi dây buộc tóc hình quả dâu xuống, đưa tay sửa lại mái tóc dài của mình, rồi buộc thành hai cái đuôi ngựa thẳng thớm.
So với thời điểm học tiểu học, Lâm Kỳ Nhạc đã cao lên nhiều cũng gầy đi, gương mặt bầu bĩnh giờ gầy gầy với chiếc cằm nhỏ, đôi mắt trông càng to hơn.
Mấy học sinh, trên người mặc đồng phục xanh trắng từ phía sau đi lướt qua Lâm Kỳ Nhạc. Bọn họ cầm tạp chí trên tay, nói chuyện cười đùa.
“Trước kia Tưởng Kiều Tây đã từng sống ở nông thôn thật sao?” Lúc trước tớ nghe nói cậu ấy học tiểu học ở Hồng Kông mà, làm thế nào lại thành ra nông thôn ——”
“Không phải nông thôn mà là một thị trấn nhỏ, tên Quần Sơn.”
“Giữa năm lớp một Tưởng Kiều Tây chuyển trường từ Hồng Kông về đây. Phí Lâm Cách lớp 7/1 là bạn học của cậu ấy hồi trước, các cậu hỏi cậu ấy chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao!”
“Phí Lâm Cách có biết chuyện của cái con nhỏ tên Lâm gì đó không?”
“Đương nhiên không biết!”
“Tưởng Kiều Tây đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ mà, đã phải theo ba mẹ về tận xứ khỉ ho cò gáy học, còn bị đứa con gái nông thôn bám lấy ——”
Lâm Kỳ Nhạc nhìn gương mặt mình trong tủ kính, trước иgự¢ đồng phục màu đỏ trắng của cô in dòng chữ ‘Trung học Nhất Trung Quần Sơn’.
Nhóm học sinh kia đi xa dần, đồng thời những người mới lại tới.
Xem ra trường trung học gần đó đã tan học.
“Rốt cuộc Tưởng Kiều Tây và Sầm Tiểu Mạn có cặp nhau không?”
“Tớ nghe nói Sầm Tiểu Mạn thích Tưởng Kiều Tây từ lâu rồi, nhưng Tưởng Kiều Tây không thích cô ấy.”
“Không thể nào, ngày nào tan học hai người bọn họ cũng ra về cùng nhau, trông có vẻ tốt lắm mà.”
“Dù sao tớ thấy Tưởng Kiều Tây chẳng bao giờ để mắt tới ai, đối với Sầm Tiểu Mạn cũng chẳng bao giờ nở nụ cười.”
“Cậu ấy có cười cũng sẽ không để cho cậu thấy ——”
Lâm Kỳ Nhạc len qua biển người hối hả ra về sau giờ tan học, đi theo những người bạn cùng tuổi này. Thỉnh thoảng có tiếng cười sượt qua bên tai cô.
Ở nông thôn. Quần Sơn. Tưởng Kiều Tây. Sầm Tiểu Mạn.
Đến lúc này Lâm Kỳ Nhạc mới loáng thoáng hiểu được, vì sao hôm qua khi gọi điện cho cô Tần Dã Vân lại kích động như vậy.
Dường như cô đã làm một việc vô cùng tệ hại.
“Thầy chủ nhiệm lớp 7/1 biết chuyện này lo lắng ૮ɦếƭ đi được, sáng nay đã đặc biệt gọi Tưởng Kiều Tây lên văn phòng ——”
“Tớ nghe nói giờ ra chơi Sầm Tiểu Mạn khóc trong nhà vệ sinh nữ, cả đám nữ sinh xúm lại an ủi cô ấy, không lẽ Tưởng Kiều Tây thực sự có con gái ở nông thôn sao trời?”
“Các cậu suy diễn quá nhiều rồi, lúc nãy tan học tớ mới vừa đi ngang qua cửa lớp 7/1, thấy Sầm Tiểu Mạn còn đang đợi Tưởng Kiều Tây thu dọn tập vở ra về đó ——”
…
Cổng trường Trung học Thực nghiệm Tỉnh Thành.
Lâm Kỳ Nhạc đi tới bên ngoài cổng trường, từng tốp học sinh tuôn ra như bầy ong vỡ tổ. Bọn họ có người nói cười đùa giỡn; có người liếc nhìn Lâm Kỳ Nhạc, nhìn bộ đồng phục trên người cô rồi hờ hững bước đi. Lâm Kỳ Nhạc dõi mắt vào bên trong sân trường, cô nhìn thấy một đường chạy thể dục lớn gần gấp đôi đường chạy của Nhất Trung Quần Sơn, phía ngoài đường chạy còn có buồng điện thoại công cộng —— “Dư Tiều! Đợi tớ với!”
Một nam sinh hớt hải chạy sượt qua Lâm Kỳ Nhạc.
Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy âm thanh này, bất giác sửng người đứng lặng sau đó cô quay phắt người lại nhìn cậu con trai đang cắm đầu cắm cổ chạy điên cuồng. Cái bóng dáng đó, mặc dù mặc đồng phục xa lạ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái Lâm Kỳ Nhạc đã lập tức nhận ra ngay.
Nhưng Đỗ Thượng không nhìn thấy Lâm Kỳ Nhạc, hắn nhắm mắt nhắm mũi chạy ra con đường phía ngoài cổng trường, hướng đến quầy bán báo.
Mười mấy nam sinh cao lớn đang bu quanh sạp báo, bọn họ người mua nước uống, người rạo rạo ăn kem đá, chỉ có một nam sinh đang gọi điện thoại công cộng.
Thấy Đỗ Thượng chạy tới, hắn rướn dài cánh tay ra ngoài, Đỗ Thượng đưa cho hắn một xấp tiền lẻ dày.
Lâm Kỳ Nhạc nhìn hắn.
Là Dư Tiều.
Có lẽ do xung quanh có quá nhiều người xa lạ, mà Dư Tiều và Đỗ Thượng, bọn họ mặc đồng phục giống hệt những người xa lạ kia. Lâm Kỳ Nhạc muốn chạy qua, nhưng hai chân cứ vô thức dán chặt tại chỗ.
“Tưởng Kiều Tây, thầy chủ nhiệm không nói gì với cậu sao?”
Giọng nói của một nam sinh từ trên trời giáng xuống ngay sát sau lưng Lâm Kỳ Nhạc.
“Ngày mốt là thi rồi, thời gian này thầy ấy không thể gây phiền hà cho cậu được.”
“Thầy Lưu không có gây phiền hà cho Tưởng Kiều Tây,” theo sau là giọng nói của con gái, nhỏ nhẹ dịu dàng, vô cùng dễ nghe: “Chỉ là hỏi chuyện lá thư.”
“Có gì hay mà hỏi.” Nam sinh trước đó nói: “Nữ sinh kia viết thư nói vớ nói vẩn, mắc mớ gì Tưởng Kiều Tây!”
Một nhóm người đi lướt qua Lâm Kỳ Nhạc, Lâm Kỳ Nhạc lặng lẽ ngẩng đầu nhìn theo.
Rất nhiều người vây quanh nam sinh kia, ai nấy đều đang nói chuyện, chỉ có nam sinh kia một mực im lặng đến lạ thường. Cậu mặc đồng phục màu xanh trắng như mọi người, vóc dáng cũng đã cao hơn, cao hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của Lâm Kỳ Nhạc, đến độ có phần xa lạ.
“Tưởng Kiều Tây…” Lâm Kỳ Nhạc vô thức bật thốt tên cậu