Anh Đào Hổ Phách - Chương 09

Tác giả: Vân Trụ

Lâm Kỳ Nhạc rất thích gọi ba chữ ‘Tưởng Kiều Tây’ này. Gọi từ sớm tinh mơ đến khi trời mờ tối, từ lúc đi học đến khi tan trường, từ khi mặt trời lên đến lúc mặt trăng lặn, từ đầu thu gọi đến sang đông. Chỉ trong chớp mắt, năm 1999 sắp sửa kết thúc, Tưởng Kiều Tây sải bước đi về hướng ngôi nhà có chậu vạn niên thanh xanh mơn mởn nằm đung đưa lá trên bệ cửa sổ quen thuộc. Cậu nghe thấy Lâm Kỳ Nhạc đánh Dư Tiều xong hì hục chạy đuổi theo đằng sau, gọi to ba chữ ‘Tưởng Kiều Tây’ này.
Thoạt đầu, Tưởng Kiều Tây không rõ, rốt cuộc ba chữ này có gì hay mà gọi?
Nhưng dường như Lâm Kỳ Nhạc rất thích.
Lúc chơi ở nhà, trong miệng cô thì thầm nói cái tên này với tiểu tinh linh Bobby. Lúc không có tiểu linh tinh, Lâm Kỳ Nhạc liền ở bên cạnh Tưởng Kiều Tây đọc cái tên này với không khí.
Ba Lâm và mấy chú dì xung quanh đều cười trêu Lâm Kỳ Nhạc nhưng Lâm Kỳ Nhạc không cảm thấy xấu hổ tẹo nào. Hễ gặp Tưởng Kiều Tây là cô lại gọi.
Có một lần Tưởng Kiều Tây tình cờ phát hiện, chữ ‘Tây’ này khi được thốt ra từ miệng của Lâm Kỳ Nhạc là một âm thanh tiếng cười giòn tan trong vắt, ngay cả khẩu hình miệng khi phát âm của Lâm Kỳ Nhạc cũng là dáng vẻ nụ cười.
Mỗi lần Lâm Kỳ Nhạc gọi cái tên này, đều khiến cho người ta cảm thấy cô đang cười. Gọi càng nhiều, cô càng cười đến rạng rỡ.
Tưởng Kiều Tây đẩy cửa lưới bước vào nhà chào thợ điện Lâm, cậu tựa hồ đã trở thành con trai của gia đình này. Thợ điện Lâm ngước đầu lên mỉm cười tươi rói, khen Tưởng Kiều Tây làm bài xuất sắc đạt được ‘Tứ quan vương’, sau đó hỏi cậu: “Ba con có nói kỳ nghỉ này sẽ trở về Tỉnh Thành không?”
Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng trả lời: “Dạ không ạ.” Lâm Kỳ Nhạc lẽo đẽo theo sau, vừa bước vào cửa nghe thấy mấy lời này, cô lập tức đứng sững lại nhìn bọn họ.
Tưởng Kiều Tây nói xong liền để cặp xuống đi ra sau vườn cho thỏ ăn. Cách cánh cửa lưới, cậu loáng thoáng nghe thấy từ trong nhà truyền ra tiếng khóc nức nở của Lâm Kỳ Nhạc.
“Kiều Tây nghỉ đông, trở về Tỉnh Thành đón năm mới. Khi nào các con đi học lại thì bạn ấy lại quay về đây mà.” Ba Lâm dịu dàng giải thích.
“Lần trước mọi người cũng nói như vậy…” Lâm Kỳ Nhạc vừa khóc vừa nấc nghẹn ngào, ngữ điệu hết mực tủi thân: “Trần Minh Hạo, anh Minh Hạo đi Tỉnh Thành… liền không quay lại nữa…”
“Anh Đào,” mẹ Lâm ở bên cạnh nhỏ nhẹ an ủi: “Con đừng khóc nữa, Kiều Tây bạn ấy sẽ nghe thấy đó. Chẳng phải còn có các bạn nhỏ khác ở công trường sao, chẳng phải vẫn còn mấy bạn Dư Tiều không có chuyển đi sao.”
Lâm Kỳ Nhạc càng khóc dữ dội hơn: “Dư Tiều, Dư Tiều cũng sẽ chuyển đi sao…”
Thợ điện Lâm dỗ dành: “Có bạn nhỏ chuyển đi, cũng sẽ có bạn nhỏ mới chuyển đến, đúng không nào, đừng khóc nữa.”
Không biết là do được câu nói vô cùng đơn giản đó an ủi hay là vì nguyên nhân gì khác, Lâm Kỳ Nhạc nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt không khóc nữa. Tưởng Kiều Tây giúp cô cho thỏ ăn xong, rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn cơm với cô.
Ăn cơm xong, Lâm Kỳ Nhạc leo lên chiếc giường nhỏ ngủ trưa. Tưởng Kiều Tây đi vào gian phòng nhỏ của cô, ngồi xuống chiếc chiếu tre trải dưới đất, cúi đầu tiếp tục giải các đề toán Olympic của mình.
Ở phía ngoài tủ quần áo lớn, vợ chồng thợ điện Lâm cũng ngủ trưa.
Buổi trưa này, trong phòng ngủ yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chỉ có âm thanh sột soạt phát ra từ ngòi 乃út chạy trên giấy không ngừng của Tưởng Kiều Tây. Chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng thi*p ngủ của Lâm Kỳ Nhạc sau khi khóc.
Nếu như lúc này Lâm Kỳ Nhạc thức dậy, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang cúi đầu hí hoáy viết bên cạnh, thể nào cô cũng cho rằng Tưởng Kiều Tây đang giải quyết một bài toán khó. Thế nhưng chỉ có Tưởng Kiều Tây biết, cậu chỉ đang viết những con số vô nghĩa.
Máy sưởi nóng hầm hập, Lâm Kỳ Nhạc giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, xỏ đôi dép bông hình con thỏ đi ra ngoài uống nước sau đó bưng một đĩa trái cây trở lại ngồi xuống bên cạnh Tưởng Kiều Tây.
“Cậu làm bài suốt cả buổi trưa luôn hả?” Lâm Kỳ Nhạc nhìn tờ giấy chi chít những con số của cậu, hỏi bằng giọng ngái ngủ.
“Kết quả thi vừa rồi cậu được bao nhiêu điểm?” Tưởng Kiều Tây không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đôi mắt của Lâm Kỳ Nhạc vốn rất to, sau khi khóc vành mắt đỏ hoe, càng khiến cho ánh mắt người ta vô thức dán chặt vào đó.
Lâm Kỳ Nhạc lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa lúc lắc trên vai. Nhìn là biết ngay thi không tốt.
“Vậy sao lúc tan học cậu còn hào hứng như vậy?” Tưởng Kiều Tây lại hỏi tiếp.
Lâm Kỳ Nhạc cúi đầu, lật mấy quả chuối tiêu trong đĩa lại, từ chuối ‘ngồi’ biến thành chuối ‘nằm úp sấp’.
“Cậu xem, như vậy chúng sẽ không bị đau ௱ôЛƓ.” Lâm Kỳ Nhạc nói với Tưởng Kiều Tây.
Nhưng Tưởng Kiều Tây vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Kỳ Nhạc.
Lần thứ nhất cố gắng đánh lạc hướng của Lâm Kỳ Nhạc đã thất bại.
“Đỗ Thượng nói tớ làm chậm trễ việc học của cậu.” Lâm Kỳ Nhạc đành phải thành thật khai báo. Lại ngó lơ chỗ khác hỏi tiếp: “Chiều nay chúng ta đi qua nhà Thái Phương Nguyên chơi ‘Tiên kiếm’ được không?”
(*Tiên kiếm: là một game nhập vai chơi trên PC.)
“Vậy lúc nãy trước khi ăn cơm sao cậu lại khóc?” Tưởng Kiều Tây vẫn không ngừng chất vấn.
Lần thứ hai cố gắng chuyển hướng đề tài của Lâm Kỳ Nhạc còn chưa kịp bắt đầu đã đứng trước nguy cơ thất bại.
Lâm Kỳ Nhạc ì ạch lôi từ dưới chiếc giường nhỏ của mình ra một cái hộp sắt rất lớn.
“Tưởng Kiều Tây, nếu cậu cũng sẽ chuyển đi,” Lâm Kỳ Nhạc mở nắp hộp lên, lấy những thứ ở bên trong ra cho Tưởng Kiều Tây xem, cô không khóc chỉ cụp mắt nói: “Cậu cũng tặng cho tớ một món giống thế này đi.”
Trong hộp không có gì khác ngoài những món đồ linh tinh nằm ngổn ngang lộn xộn, mấy tấm thẻ hình cũ vẹt mòn rách, nhìn giống như những thứ bị người ta vứt bỏ đi vì không cần nữa.
“Thẻ đánh dấu sách hình chuột Mickey này là của anh Trần Minh Hạo cho tớ,” Lâm Kỳ Nhạc cầm một chiếc thẻ đánh dấu sách bằng nhựa trong suốt có màu vàng đã phai nhạt đưa cho Tưởng Kiều Tây xem.
Cô lại thoăn thoắt tìm kiếm: “Kẹp tóc hoa tiên tử này là của chị Trịnh Hiểu Thần tặng cho tớ. Có thể cậu sẽ biết chị Trịnh Hiểu Thần, chị ấy cũng chuyển đến Tỉnh Thành đi học…”
(*Hoa tiên tử – Lulu,The Flower Angel là một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, tên gốc là Hana no Ko Lunlun.)
Từ nhỏ Lâm Kỳ Nhạc đã theo ba mẹ rày đây mai đó trên các công trường xây dựng dọc ngang đất nước theo từng nhà máy nhiệt điện lần lượt mọc lên trên khắp lãnh thổ Trung Quốc. Mỗi khi hoàn thành việc xây dựng một nhà máy điện mới, tất cả công nhân xây lắp sẽ cùng gia đình chuyển đến những vùng xa hơn nơi có bà con đang chờ điện.
Lâm Kỳ Nhạc đã quen với việc chuyển nhà, chuyển trường. Mỗi lần chuyển nhà luôn phải bỏ lại rất nhiều thứ, không chỉ là đồ chơi sách vở, mà còn có những người bạn nhỏ cùng nhau đọc sách đến trường, còn có các chú các dì hàng xóm thân thuộc… Cô và Tưởng Kiều Tây chỉ mới quen nhau nửa năm, nhưng đối với Lâm Kỳ Nhạc mà nói, chừng ấy thời gian kỳ thực cũng đã đủ dài. Lâm Kỳ Nhạc đã quen dùng tất cả lòng nhiệt thành của mình đi làm quen với từng người xa lạ.
“Cậu sẽ chuyển đi sao?” Cô hỏi.
Tưởng Kiều Tây gật đầu: “Ừ.”
Đôi mắt của Lâm Kỳ Nhạc mở to, có lẽ cô còn chưa hoàn toàn thật sự có thể đối mặt với điều đó: “Khi nào thì cậu đi?”
Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng đáp, giọng như gió thoảng: “Sau này lớn lên.”
Lâm Kỳ Nhạc thoáng sửng sốt: “Ý cậu là sao?”
Phòng ngủ của cô rất nhỏ, chưa tới mười mét vuông. Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau trên chiếc chiếu tre, Tưởng Kiều Tây nói chuyện, Lâm Kỳ Nhạc phảng phất có thể cảm giác thấy một làn không khí rất nhẹ cọ qua gương mặt mình.
Tưởng Kiều Tây dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chẳng phải lần trước cậu đã hỏi tớ, sau này muốn làm gì sao?”
Lâm Kỳ Nhạc gật đầu.
“Sau này tớ sẽ đến nước Mỹ,” Tưởng Kiều Tây ngồi ở nơi tù túng chật hẹp này dùng một ngữ điệu không phù hợp với lứa tuổi của cậu nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Và sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Nước Mỹ, Lâm Kỳ Nhạc bị cái từ này làm cho giật mình.
Vốn dĩ cô cho rằng, Tưởng Kiều Tây sẽ nói chuyển từ thị trấn nhỏ Quần Sơn này trở về Tỉnh Thành chứ.
“Nước Mỹ…” Cô nhất thời ngơ ngác: “Là… cái nước Mỹ… đã ném bom oanh tạc… cái gì… miền Nam nước ta sao?”
“Ừ.” Tưởng Kiều Tây gật đầu.
Lâm Kỳ Nhạc dùng cặp mắt to như quả anh đào kia của mình nhìn chằm chằm Tưởng Kiều Tây.
“Tớ nghe nói nước Mỹ đều là người xấu.” Lâm Kỳ Nhạc cắn môi.
Tưởng Kiều Tây nở nụ cười.
“Cậu cười gì thế?” Lâm Kỳ Nhạc thắc mắc.
“Có ai mà không xấu đâu chứ?” Tưởng Kiều Tây nói.
Lâm Kỳ Nhạc lại bị mấy lời này của Tưởng Kiều Tây làm cho giật nảy mình.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp sắt cũ kỹ Lâm Kỳ Nhạc đang ôm trong lòng một cách hết đỗi nâng niu trân trọng. Có một khoảnh khắc như thế, cậu cảm thấy Lâm Kỳ Nhạc quả thật chỉ là một cô nhóc lớn lên ở nông thôn, không có kiến thức gì.
Dĩ nhiên, cô rất đáng yêu, cô như con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, giọng nói của cô rất êm tai, hai cái bím tóc đuôi ngựa không ngừng lúc qua lắc lại, khiến người ta cứ muốn chọc cho cô tức giận. Lúc nào cũng có một đám nam sinh vây quanh cô, nhưng dường như bản thân cô cũng không biết, vì sao bọn họ lại thích chơi với cô.
“Cậu muốn gì,” Tưởng Kiều Tây cất giọng trịnh trọng, hứa với Lâm Kỳ Nhạc: “Sau này, trước khi đi, tớ nhất định sẽ tặng cho cậu.”
*
Sau khi ăn tối xong, người lớn và trẻ nhỏ trong khu nhà tập thể của công trường Quần Sơn đều đổ ra sân chơi đùa hóng mát. Tưởng Kiều Tây ngồi trên bậc thềm trước câu lạc bộ Công nhân nói chuyện với Dư Tiều và Thái Phương Nguyên.
Lâm Kỳ Nhạc bị Đỗ Thượng kéo ra bãi cỏ, đi làm đối tượng cho hắn ‘tỷ thí võ công’.
Lâm Kỳ Nhạc có nỗi niềm tâm sự, cô vừa lơ đễnh ứng phó với ‘Lục mạch thần kiếm’ của Đỗ Thượng, vừa nương theo ánh đèn đường trong công trường nhìn Tưởng Kiều Tây đang ngồi trên bậc thềm ở phía xa xa.
“Đỗ Thượng,” Lâm Kỳ Nhạc thình lình hỏi: “Cậu có biết nước Mỹ ở đâu không?”
Đỗ Thượng đang mím môi mím lợi trân mình đứng trung bình tấn, vận khí tập trung toàn bộ nội lực trong cơ thể, định một chiêu công phá ‘Song thủ hỗ bác’ của Lâm Kỳ Nhạc. Lâm Kỳ Nhạc lên tiếng hỏi hắn, hắn vừa mới xao lãng thoáng chốc, nội lực lập tức tiêu tan.
(*‘Song thủ hỗ bác’ là tuyệt chiêu của Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông – phân tâm để làm hai công việc cùng lúc, như tay trái vẽ vòng tròn, tay phải vẽ hình vuông.)
“Nước Mỹ?” Đỗ Thượng quẹt mũi: “Cậu hỏi cái này làm gì chứ.”
“Cậu có biết hay không?” Lâm Kỳ Nhạc hỏi lại.
Đỗ Thượng đi tới bên cạnh cô, vắt hết óc cố nhớ lại bản đồ thế giới đã từng xem qua ở trường: “Hình như là ở phía bên kia trái đất?”
“Dù sao cũng cách chúng ta rất xa!”
*
Thời điểm Tưởng Kiều Tây vừa mới chuyển trường đến, chỉ vừa nhìn qua đã thấy không giống với trẻ con bình thường. Lâm Kỳ Nhạc đã sớm nhận ra điều này, nhưng cô vẫn không ngờ những chuyện Tưởng Kiều Tây suy nghĩ thường ngày lại khác biệt hoàn toàn với bọn họ như vậy.
“Đi nước Mỹ cần phải giỏi toán Olympic lắm sao?” Lâm Kỳ Nhạc thắc mắc.
Tưởng Kiều Tây lắc đầu.
Lâm Kỳ Nhạc lại hỏi: “Vậy sao cậu còn phải cố gắng học chăm chỉ như vậy?”
Tưởng Kiều Tây tựa như có phần bất đắc dĩ, cậu nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Tớ không thể không học.”
Lâm Kỳ Nhạc ngồi thừ ra một lúc, lại hỏi tiếp: “Đi nước Mỹ cần rất nhiều tiền sao?”
Tưởng Kiều Tây nhẫn nại trả lời: “Nhà anh họ tớ sẽ lo chi phí.”
Lâm Kỳ Nhạc đăm chiêu: “Chú Tưởng không biết sao?”
Tưởng Kiều Tây ngước mắt nhìn cô: “Cậu đừng nói gì với ông.”
Đầu óc Lâm Kỳ Nhạc không xoay chuyển nhanh như vậy. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao có người lớn bỏ mặc không quan tâm con cái, rồi lại nhất mực khăng khăng không chịu để cho con cái rời khỏi mình.
Tưởng Kiều Tây vẫn ngồi trong gian phòng nhỏ của Lâm Kỳ Nhạc làm toán Olympic. Lâm Kỳ Nhạc vào bếp bưng chuối, coca rồi ôm tiểu tinh linh Bobby của mình ngồi xuống bên cạnh Tưởng Kiều Tây.
Vừa bấm vào nút công tắc, tiểu tinh linh Bobby lập tức thét chói tai: ‘Mẹ! Mẹ!’
Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy Lâm Kỳ Nhạc nhấn vào một cái nút khác, tiểu tinh linh Bobby liền hỏi Tưởng Kiều Tây? ‘Bạn tên gì?’
Lâm Kỳ Nhạc chờ đợi, nhưng không nghe thấy Tưởng Kiều Tây lên tiếng.
Lâm Kỳ Nhạc bèn trả lời thay cậu: “Tưởng Kiều Tây!”
Tiểu tinh linh Bobby ghi lại giọng nói của Lâm Kỳ Nhạc, reo ầm lên: ‘Tưởng Kiều Tây! Tưởng Kiều Tây!’
Lâm Kỳ Nhạc cười khanh khách không ngừng. Tưởng Kiều Tây thì cười ghét bỏ: “Thật khó nghe!”
Đúng lúc đó, ba Lâm đẩy cửa bước vào, thấy hai đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, ông nói: “Kiều Tây, ba con qua kìa, con mau ra xem có chuyện gì.”
Trên khuôn mặt Tưởng Kiều Tây vừa mới thoáng hiện nụ cười, lúc này lập tức vụt tắt. Lâm Kỳ Nhạc ngồi yên, ngẩng đầu nhìn Tưởng Kiều Tây đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.
Bà Lương Phi Hồng, mẹ của Tưởng Kiều Tây nói trong điện thoại, bà đã đăng ký xong lớp học thêm ở Tỉnh Thành cho Tưởng Kiều Tây. Tối nay bắt đầu xuất phát rời khỏi thị trấn Quần Sơn là sáng mai có thể vào kịp buổi học đầu tiên: “Ba mẹ đều không có ở Tỉnh Thành, con tự mình đến lớp học thêm không có việc gì chứ? Bạn học trước kia của con, cái cậu Phí Lâm Cách đã năn nỉ cho con đến ở nhà nó, cứ sắp xếp vậy đi.”
Lâm Kỳ Nhạc ôm tiểu tinh linh Bobby trong lòng, mắt thấy ba Lâm đột nhiên đi vào phòng ngủ, cúi xuống bên cạnh cô nhặt tờ giấy nháp Tưởng Kiều Tây đang viết dang dở và cả mấy quyển sách toán Olympic gửi từ Hồng Kông kia lên.
“Ba lấy làm gì vậy ạ?” Cô không hiểu.
Thợ điện Lâm nói: “Anh Đào, Kiều Tây phải đi ngay bây giờ, con giúp bạn ấy thu dọn sách vở đi, con xem, sách nào là của bạn ấy?”
Tưởng Kiều Tây về nhà trước. Cậu lấy quần áo của mình ra, dưới sự giúp đỡ của chú tài xế đóng gói hành lý lại. Đến lúc thu dọn xong đi ra, trời đã tối đen, chỉ có dăm tia sáng yếu ớt từ mái hiên hắt xuống. Tưởng Kiều Tây đeo trên lưng chiếc cặp vuông màu đen kia của mình, cậu nhìn thấy Lâm Kỳ Nhạc đứng ngay trước mặt cậu, trên tay vẫn còn đang ôm tiểu tinh linh Bobby.
Tưởng Kiều Tây nói với cô: “Tớ đi trước.” Cậu lướt qua Lâm Kỳ Nhạc, bước theo sau chú tài xế đi tới chiếc ô tô đang đậu ở ngã rẽ cuối dãy nhà gạch.
Giám sát Tưởng còn phải tiếp tục ở lại công trường Quần Sơn làm việc. Ông nhìn theo bóng lưng con trai mình rời đi, liếm liếm môi, không nói gì cũng không ra tiễn.
Vẫn là Lâm Kỳ Nhạc chạy đuổi theo: “Tưởng Kiều Tây!”
Tưởng Kiều Tây đi tới bên cạnh xe, tháo cặp xuống bỏ vào trong chỗ ngồi. Cậu đứng bên ngoài cửa, đứng ở nơi này dõi tầm mắt về hai phía có thể nhìn thấy người già, trẻ con đang tụ tập tán gẫu, chơi đùa trên con đường cái của công trường Quần Sơn, tất cả mọi người đều vui vẻ trải qua buổi tối này.
Tưởng Kiều Tây duỗi tay lấy con tiểu tinh linh Bobby trong lòng Lâm Kỳ Nhạc, cậu ấn nút công tắc.
‘Tưởng Kiều Tây! Tưởng Kiều Tây!’
Con tiểu tinh linh Bobby này mặc dù được gọi là ‘tiểu tinh linh’, nhưng nó chỉ có duy nhất một chức năng ghi phát âm thanh hết sức đơn giản. Nói một cách dễ hiểu, ba chữ ‘Tưởng Kiều Tây’ nó phát ra không phải do bản thân nó đang nói mà chỉ là thu lại giọng nói của Lâm Kỳ Nhạc vào thời điểm đó, và thực hiện một quy trình xử lý số hóa đơn giản.
“Tớ cầm nó đi!” Tưởng Kiều Tây cầm con tiểu tinh linh trong tay và nói.
Lâm Kỳ Nhạc ngẩn người: “Hở?”
Đến khi Lâm Kỳ Nhạc hoàn hồn lại, Tưởng Kiều Tây đã bước vào xe, cầm theo con tiểu tinh linh gọi Lâm Kỳ Nhạc là ‘mẹ’ kia, cứ như vậy rời khỏi công trường Quần Sơn.
Năm 2000 gõ cửa. Sau khi thức dậy, việc đầu tiên Lâm Kỳ Nhạc làm chính là dòm quanh phòng mình một hồi, rồi nhìn cái đệm nhỏ trống không nơi tiểu tinh linh thường ngồi ở đầu giường.
“Làm gì có ngày tận thế, Thái Phương Nguyên là tên lừa đảo.” Lâm Kỳ Nhạc đánh răng, oán giận nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc