Vào giờ nghỉ trưa, hành lang ồn ào náo nhiệt cũng vắng lặng, bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng thì thầm to nhỏ của đám học sinh.
Trong văn phòng hai thân thể nóng bỏng không ngừng chập trùng, người con gái bị người đàn ông che miệng, mạnh mẽ ép dưới thân, từng tiếng rêи rỉ kiều mị vỡ vụn qua kẽ ngón tay, cảm giác cấm kị càng kϊƈɦ thích dồn dập.
Trán anh ướt đẫm, mồ hôi từng giọt chảy xuống rơi trêи tấm lưng xinh đẹp của người con gái, thuận theo vòng eo của cô hòa vào vùng đất giao thoa bên dưới, không thể nghi ngờ đây càng là đổ thêm dầu vào lửa.
“Ngoan, đừng kẹp chặt như vậy.” Anh cúi người, hung hăng cắn phần gáy thịt mềm của cô, thưởng thức tiếng kêu đau nghẹn ngào mới hài lòng buông ra.
“Thoải mái sao? Hửm?”
Mái tóc dài của Tô Anh buông lơi ở đầu vai, rơi cả vào mặt bàn làm việc cứng rắn lạnh lẽo.
Bị anh yêu thương ở tư thế ngượng ngùng như vậy hồi lâu, xung quanh không khí loãng dần, cô khó chịu lắc đầu, trong nháy mắt anh buông tay, người con gái than nhẹ: “Không muốn… không muốn đột nhiên sâu như vậy…”
Bầu иgự¢ gợi cảm bị anh ấp trong lòng bàn tay ngang ngược xoa Ϧóþ, phía bên dưới ƈôи ȶɦịt đỏ tía điên cuồng luận động trong mật huyệt ngập nước của cô, khi thì lộ ra toàn bộ thân gậy, khi thì ẩn lấp trong vùng bí ẩn phía dưới, đôi lúc cắm vào thật sâu, chọc ghẹo điểm G mẫn cảm của cô.
“Hừm… nhỏ giọng một chút…” Anh ôm eo cô, Tô Anh thuận thế bám vào Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng, tiếng nói như thứ rượu ngon say mê lòng người, “Anh không đóng cửa, em muốn để người cũng nghe thấy sao?”
Cô nhỏ giọng phàn nàn, “Ưm… đều tại anh đó… a…a…”
Bạc môi mỏng dán lên tai cô khẽ cười, “Trách anh, là anh không nhịn được.”
Tiếng nói đồng thời vang lên, động tác phía dưới càng hung ác đâm sâu, kɧօáϊ cảm tràn đến tầng tầng lớp lớp, hạ thân tê dại khó chịu, tiểu cô nương uốn éo người muốn tránh.
“Ưm… thật sâu… đừng…”
“Không muốn?” Tống Đĩnh Ngôn ung dung hỏi, bàn tay đang trêи eo cô làm bộ muốn rời khỏi, cô vội vàng trở tay giữ chặt tay anh, gương mặt ửng hồng quay đầu nhìn, đôi mắt ẩm ướt sáng rực.
Người đàn ông bỗng nhiên rời khỏi, đem nửa thân thể trần của cô quay lại ôm đặt lên bàn làm việc, đống văn kiện sách vở chồng chất phía trêи đã sớm bị anh quét sạch rơi đầy trêи mặt đất.
Người con gái nhíu mày, “Lạnh.”
Anh ôm lấy eo cô, một tay đặt xuống chân cô dẫn dắt vòng qua eo anh, quy đầu cứng rắn dính một lớp nước trơn bóng, nhẹ nhàng chậm rãi cọ qua hoa tâm mấy lần, kϊƈɦ thích một lượng ɖâʍ dịch chảy ra.
“Thật sự không muốn?” Anh cười hỏi, xấu xa dùng sức ma sát, khó khăn áp gần một chút lại nhanh chóng rời khỏi, ý muốn trêu chọc để người nào đó chủ động mở miệng khẩn cầu.
Khôi phục lại tư thế mặt đối mặt, ngược lại Tô Anh không còn e lệ như ban nãy, tay nhỏ thoan thoắt cởi bỏ nút áo của người đàn ông, thỉnh thoảng thở gấp hai tiếng, ánh mắt chớp chớp tán tỉnh, mị khí mười phần, khiến người đàn ông nào có chịu nổi cám dỗ như vậy.
Quả nhiên đáy mắt Tống Đĩnh Ngôn càng trầm ᴆục, khao khát mạnh mẽ hiện sâu trong đôi mắt thanh lãnh ngày thường, có thể cảm nhận rõ ràng sự ẩn nhẫn của anh đã đến cực hạn, bàn tay to lớn dùng sức Ϧóþ chặt eo nhỏ, người con gái bị đau “hừ” một tiếng, hờn dỗi ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông phối hợp cúi đầu hôn lên môi của cô, ôn nhu lại kiên nhẫn trằn trọc cánh môi, tầm mắt của Tô Anh đã dần tan rã, kìm lòng không được đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Anh buông ra, điểm nhẹ lên môi cô, bất đắc dĩ nói: “Anh thua.”
Một giây sau, cửa huyệt bên dưới bị cây gậy ¢ươиg ¢ứиg của Tống Đĩnh Ngôn xuyên qua, mật dịch theo đó ồ ạt chảy ra ngoài, cô vô thức bám chặt vào vai anh, khớp ngón tay hãm sâu vào tấm lưng của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong иgự¢ anh, tiếng rêи rỉ trầm thấp tràn ra.
Người đàn ông hơi híp mắt, cảm thụ sự chặt chẽ bao bọc của huyệt thịt với người anh em của anh, mỗi tấc đều mềm mại không tưởng nổi, lại còn mạnh mẽ bao chặt thân gậy khiến anh không thể động đậy, nhưng vẫn không kìm chế được hung hăng ra vào bên trong. Sự ᴆụng chạm khăng khít đem đến kɧօáϊ cảm mãnh liệt, làm đầu óc anh tê dại lại thoải mái.
Tô Anh mềm mềm dựa vào иgự¢ anh, nghe tiếng tim dồn dập, bụng dưới ê ẩm sưng trướng, trêи da thịt trắng nõn không nơi nào không có ấn kí xanh đỏ nặng nhẹ của người đàn ông để lại.
Cô bị anh “yêu” đến mất đi ý thức, dần dần lạc lối trong cơn sóng tình ɖu͙ƈ nhấp nhô.
——
Một giờ trước, vì không muốn thành chủ đề bản tán của mọi người trong trường học, cô cố ý chọn thời gian nghỉ trưa đến tìm anh. Sau đó gõ nhẹ cửa hai lần.
“Mời vào.”
Người con gái chỉnh lại tà váy ngắn lấy từ tủ quần áo của Đậu Bao, đẩy cửa ra, bước nhỏ đi vào.
Văn phòng không lớn nhưng lại cực kì sạch sẽ gọn gàng, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, không khí trong lành dễ chịu, cựa kì giống với mùi hương trêи cơ thể người đàn ông.
Tô Anh ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, thấy cô đi vào cũng không vội vã đi đến, thân thể thảnh thơi dựa vào thành ghế, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô chăm chú.
“Thầy.” Cô nho nhỏ gọi.
Tống Đĩnh Ngôn buông lỏng cây 乃út trêи tay, cẩn thận đánh giá người nào đó vừa mới vào này. Gương mặt nhỏ nhắn với ngũ quan tinh tế được trang điểm nhẹ, môi hồng răng trắng, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười nhẹ của người con gái đều lộ ra sự quyết rũ kiều mị.
Thời tiết đã dần dần chuyển lạnh nhưng cô vẫn mặc một chiếc váy ngắn trắng tinh làm tôn lên nước da trắng hồng, bờ vai nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, còn có rãnh sâu ẩn hiện trước иgự¢ làm đối phương mơ màng.
Giọng anh trầm xuống, “Tới đây.”
Tô Anh nghe lời, tay nhỏ vắt chéo sau lưng, uyển chuyển bước đến, nhưng chưa kịp đứng vững đã bị anh dùng sức, đem cô tiến vào trong иgự¢ anh.
Người đàn ông này nhìn thành thực trầm ổn, ngược lại Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp lúc nào cũng có thể hòa tan nhiệt độ trêи người cô, Tô Anh ngồi trêи đùi anh, quay đầu liền mặt đối mặt với anh.
Lòng bàn tay Tống Đĩnh Ngôn đặt ở thắt lưng cô vừa chu du vừa khẽ vuốt, hôn lên cần cổ thơm ngát, hô hấp nóng bỏng, “Mặc ít như vậy?”
Tô Anh bị vây hãm trong hơi thở của anh, toàn thân không còn sức lực, âm thanh nũng nịu, “Thuận tiện cho anh cởi ra nha.”
“Thật nghe lời.” Anh thấp giọng, “Muốn học bù thế nào đây?”
Tiểu cô nương môi đỏ khẽ nhếch, lời còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông phút chốc ôm lấy cô, cúi người gạt đi mọi vật cản trêи bàn, trói ngược tay cô đè vào mặt bàn, tiếng phản kháng còn dừng ở cuống họng, anh dùng sức xoay đầu cô lại, hung hăng ngăn chặn miệng nhỏ ngọt ngào, cô “ưm ưm” hai tiếng, trong giây lát thân thể liền mềm xuống.
Người nào đó đã nghẹn vài ngày, lại được dịp thấy cô ăn mặc gợi cảm như vậy, lúc này rõ ràng đã mất kiên nhẫn, kéo chiếc lưỡi thơm tho của cô ra ngoài, vừa ʍút̼ vừa ɭϊếʍ, khoang miệng ẩm ướt của người đàn ông cuốn lấy môi lưỡi của cô khuynh đảo toàn bộ.
Chiếc váy được Tống Đĩnh Ngôn kéo xuống tận hông, một bàn tay phía sau đã chạm lên khóa cài áo иgự¢, anh dùng sức giật mạnh khiến người dưới thân cau mày, chật vật nuốt xuống nước miếng ngon ngọt của cả hai, người đàn ông buông môi cô ra, người con gái hô hấp bất ổn, há miệng thở dốc.
Bàn tay to vội vàng âu yếm lấy ภђũ ђ๏ค mềm mại nhào nặn, bồng đào đầy đặn tinh tế mềm mại như kẹo bông tràn ra giữa các ngón tay anh, tạo nên nhiều hình dáng mập mờ.
Vành tai nhỏ xinh được anh ngậm vào trong miệng, ở giữa hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, đè nén kɧօáϊ cảm gọi cô, “Anh Đào…. Cục cưng…”
Cô nhướng lông mày, tầm mắt vừa vặn đưa tới phía cửa. Trái tim run lên, cửa còn chưa có khóa trái.
Trong lúc Tô Anh suy tư, người nào đó đã đem “người anh em” phóng thích ra ngoài, cách lớp vải mỏng chạm vào vùng đất ẩm ướt bên dưới.
Cô bị hù dọa, trầm thấp nhắc nhở anh, “Cửa còn chưa khóa trái.”
“Đừng lo, không ai dám vào đâu.” Âm thanh anh nhàn nhạt, một tay vén lên mép váy cô, chiếc qυầи ɭót mỏng bị anh xé rách, ƈôи ȶɦịt nóng hổi cọ hai lần vào ʍôиɠ cô, quy đầu trực tiếp hướng xuống, không nhanh không chậm ma sát lên cửa hoa tâm đang chảy nước.
Cảm giác ngứa ngáy xông lên tận đỉnh đầu làm tê liệt mọi lý trí của cô, “Thầy, em muốn…”
“Anh biết.”
Tống Đĩnh Ngôn đỡ phần đầu cô, khống chế lực một chút liền đẩy vào, đầu nấm vừa tiến vào một nửa, ngoài cửa liền truyền đến những tiếng bước chân nhỏ vụn khiến người trong lòng kinh hãi toàn thân căng cứng, theo đó huyệt nội cũng siết chặt.
Trêи trán người đàn ông đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, anh khó chịu cắn chặt răng, thúc eo một nhịp đem ƈôи ȶɦịt hoàn toàn xâm nhập, lấp đầy toàn bộ ɦσα ɦµყệƭ mẫn cảm.
“A.” Cảm giác sưng trướng đột ngột làm cô không biết khó tiếp nhận, tóc dài bay trong không trung tạo thành đường cong mê người.
Đáy mắt anh rực lửa, bàn tay chạm vào phần hòa hợp chặt chẽ, ɖâʍ dịch chảy ướt tay anh.
“Ẩm ướt thành như vậy…” Thân thể của anh áp xuống, âm thanh sắc tình khuếch tán bên tai cô, “Tiểu Anh Đào cũng muốn phải không?”
“Em… ưm…ưm…”
Không cho cái miệng thơm ngọt mở ra, người đàn ông liền nhanh chóng hôn lấy, một đợt tấn công mạnh mẽ ập tới, quy đầu cọ xát vách thịt mềm mại, xuyên qua một đường ướƭ áƭ lầy lội, xuyên tới điểm G mẫn cảm tận sâu bên trong.
“Học bù như thế này…” Người nào đó xấy xa cắn lấy vành tai cô, “Thích không?”
“A…ưm…” Người con gái bị xâm nhập đến ánh mắt mê ly, nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Ánh mắt anh ᴆục ngầu, nghe tiếng kêu ẩn nhẫn của cô liền đổi góc độ đâm tới, bàn tay to lớn dùng sức nhào nắn nơi mềm mại trước иgự¢ cô, thưởng thức bộ dạng người con gái uốn éo vòng eo nhỏ cố gắng dung hợp thân gậy to lớn.
Không biết qua bao lâu, dù đã cao trào hai lần, lại lần nữa được đưa đến tận cùng kɧօáϊ cảm, toàn thân kϊƈɦ thích run rẩy như có dòng điện lướt qua, cô nâng lên bộ иgự¢ sữa hướng vào trong miệng người đàn ông, Tống Đĩnh Ngôn cười nhẹ, đầu lưỡi tại điểm đỏ thắm khẽ khàng quét qua nhưng không có theo ý nguyện mà ngậm vào ɭϊếʍ láp, cố ý thả chậm tốc độ ra vào bên dưới, bắt đầu tiến vào chín nông một sâu.
Tần suất ra vào lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ như vũ bão khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu, tiểu cô nương ôm lấy cổ anh, mềm mại lại yêu kiều khẩn cầu anh, lời nói nếu là trong trạng thái ngày thường chỉ nghĩ đến thôi cũng sẽ mặt đỏ tới mang tai.
“Ưm… thầy ơi…. Cầu thầy “yêu” em…”
“Làm hỏng em… cũng được… ưm…”
Thanh âm cô vốn đã dễ nghe, thời khắc này giọng nói từ cổ họng phát ra càng muốn mạng người, Tống Đĩnh Ngôn nghe được cô thủ thỉ, bàn tay nâng lên ʍôиɠ của cô, chống đỡ tại điểm mẫn cảm, nhưng chỉ vào một nửa thì dần chậm lại.
Tô Anh bị cọ sát rất nhanh liền khóc lên, hiện tại bị anh cho vào một nửa, chỉ cần ra sức thâm nhập thêm mấy lần nữa liền khiến toàn thân cô thoải mái, mọi lỗ chân lông trêи cơ thể cô run rẩy theo.
“Thầy…ô…ô…a…a…”
Người đàn ông cúi đầu ɭϊếʍ vành tai cô, “Gọi anh là cái gì, hửm?”
Trong khi nói chuyện anh lại cố ý mạnh mẽ đâm vào rồi lại thần tốc rút ra, người con gái vui vẻ cực hạn như lạc vào không trung, hai bên tóc mai ướt đẫm, đôi mắt long lanh ngấn lệ, lúc này bảo cô nói cái gì cô cũng sẽ tự nguyện nói ra.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt chứa ý cười, “Gọi đúng liền cho em.”
Tiểu cô nương hai tay quấn chặt eo của anh, miệng nhỏ đỏ hồng lúc khép lúc mở, “Anh họ, xin anh…”
“Xin anh cho Anh Đào…”
“Ngoan.” Tống Đĩnh Ngôn được như ý, cảm xúc tăng vọt, một tay giữ chặt eo của cô, tàn nhẫn tiến vào chỗ mềm mại sâu thẳm, “Tất cả đều cho em.”
Người đàn ông đâᗰ ᗰạᑎᕼ mấy chục cái, cô chắn chặt cánh môi, ngẩng đầu đón nhận từng cơn sóng co rút mãnh liệt, sau đó xụi lơ trêи người anh, hô hấp khó khăn, miệng nhỏ mở ra thở từng hồi.
Tống Đĩnh Ngôn được tiểu huyệt hút chặt phát trướng, anh ôm lấy người con gái mềm nhũn, thay đổi tư thế thuận tiện cho lần ra vào nước rút cuối cùng.
ƈôи ȶɦịt vừa mới rút ra, ở bên cửa liền thình lình vang lên tiếng gõ cửa.
“Cốc…cốc…cốc…”
Tiếp đó là một giọng nữ ngọt ngào, “Tống Đĩnh Ngôn, anh có trong đó không?”
Hai người trong phòng đồng thời sửng sốt, người con gái cúi đầu liếc nhìn bản thân quần áo không chỉnh tề liền theo phản xạ nắm chặt cánh tay người đàn ông, hoảng hốt không biết làm thế nào. Ngón tay trỏ của đối phương chặn bên môi cô, ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Sau khi vang lên một hồi gõ cửa, bên ngoài mơ hồ nghe được tiếng người nói chuyện.
“Tần Mặc, hình như anh ấy không có ở đây rồi.”
Giọng đàn ông lạnh nhạt, “Cửa không khóa.”
“Nhưng đi vào như vậy thì không được lịch sự cho lắm.”
“Vậy trở về thôi.” Người đàn ông mang bộ dáng không kiên nhẫn, “Nhưng lần sau anh không có thời gian cùng đến với em nữa đâu.”
“Em có thể tự mình tới mà.”
“Không được phép!”
“Anh…”
Sau khi im lặng một lúc, người con gái bên ngoài mở miệng thăm dò, “Vậy em tiến vào nhé.”
Khóa cửa bị cô ấy xoay nửa vòng, hé mở ra một khoảng không gian nhỏ bên trong.
Gương mặt Lâm Tư Uyển tươi cười ghé vào trong nhìn, liền bắt gặp người nào đó đang nghiêm túc ngồi trêи bàn làm việc, vẫy tay, cất tiếng chào: “Ơ, hóa ra là anh ở trong này.”
Cô gái quay đầu nói với Tần Mặc, “Trước hết anh đừng vào.”
Gương mặt anh ta tối sầm, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”
Không đợi Lâm Tư Uyển mở miệng lần nữa, anh ta liền đẩy cửa ra, cơ thể cao lớn thẳng tắp tiến vào.
Sau đó cúi đầu nhìn cô, khó chịu nói: “Anh nhất định phải vào.”