“Chú nói sẽ không rời xa cháu, chú không thể nuối lời như vậy.” Tiểu nha đầu đôi mắt sưng đỏ vì khóc, hai gò má ửng hồng, cô thấp giọng: “Huống chi, chú rõ ràng còn…”
Chung Ý nhíu mày, “Rõ ràng cái gì?”
Cô nghiêng đầu không nói.
Anh trầm giọng, “Nói đi.”
Cô ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy quyết tâm, “Chú rõ ràng có cảm giác với cháu, đêm đó chú…”
“Đêm đó?” Anh nghiêm túc chặn ngang lời cô, nhưng lại hờ hững hỏi: “Chỉ cái lí do này mà cháu cho rằng tôi sẽ mắt nhắm mắt mở làm chuyện điên rồ cùng cháu?”
Cô ngơ ngác đứng sững tại chỗ.
“Tiểu Tịch, về cơ bản cháu không hiểu rõ đàn ông.”
Thân thể nóng bỏng của người đàn ông lại áp lên trêи, cánh môi vờn quanh vành tai trắng nõn của người con gái, phảng phất là tiếng cười nhưng từ ngữ nói ra khỏi miệng toàn là sự châm chọc.
“Trong tình huống đó, cho dù không phải là cháu, dù là bất kỳ người phụ nữ nào, tôi đều có thể nảy sinh phản ứng giống vậy.”
Anh ngậm lấy vành tai cô, dùng sức liền hài lòng cảm nhận được sự run rẩy của tiểu nha đầu.
“Huống chi, trong trạng thái có một người phụ nữ chủ động ôm ấp thì không có tên đàn ông nào có thể cự tuyệt.”
Sắc mặt Đậu Bao tái nhợt, máu chảy trong cơ thể dường như trong khoảnh khắc bị rút cạn, răng nhọn cắn chặt bạc môi, mạnh đến độ chảy ra máu tươi: “Cháu không tin.”
Cô nói: “Cháu không tin chú đối với cháu…”
Mày rậm của người đàn ông nhướng lên, mở miệng nói câu gì đó khiến người con gái đầy vẻ kinh ngạc, vội vã lau nước mắt trêи mặt, cố chấp đẩy thân thể anh ra, mở cửa chạy ra ngoài. Hơi thở của cô tản ra và rất nhanh liền tan biến trong không khí.
Người đàn ông chân mày rủ xuống, thân thể chậm rãi dựa vào tường, trong tim dâng lên sự buồn bực nồng đậm khó nói, sự khó chịu lan tràn mạnh mẽ trong cơ thể, cả người giống như bị bao phủ bởi sương mù.
Trước cửa xuất hiện một bóng người, sau khi đứng lặng một lát, cúi người nhặt lên thứ gì đó, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng.
“Náo loạn như này, không có giống cậu.”
Chung Ý cười khổ, “Vậy như thế nào mới giống tôi?”
Cố Khê Viễn đi tới, đưa cho anh nhìn kẹo dâu trong lòng bàn tay mình, cười hỏi: “Đây chính là nguyên nhân khiến ông chủ Chung không thích đồ ngọt lại điên cuồng ăn kẹo dâu sao?”
Chung Ý cúi đầu, tầm mắt nhìn thấy vỏ kẹo quen thuộc, vị đắng chát trong khóe miệng dần lan ra.
Kẹo kia là của cô. Vì Chung Ý dễ tụt huyết áp nên cô ấy mới cố ý làm kẹo cho anh, cô thích vị dâu tây, chua ngọt không ngán. Dù cho anh là người chán ghét đồ ngọt, ấy vậy mà lại sau mê vị ngọt ngào kẹo của cô, như là trúng độc anh túc, một khi đã thưởng thức liền không thể dừng lại được.
Chẳng hạn như đường. Cũng như người.
Chung Ý cười tự giễu. Đến tột cùng ai mới là người điên đây?
——
Tống Đĩnh Ngôn đem xe dừng ở tầng dưới nơi ở của Đậu Bao, vừa muốn cầm điện thoại gọi một cuộc, bất chợt màn hình lại sáng lên.
“Thầy.” Đầu bên kia thanh êm mềm mại, nhưng xen lẫn chút khàn khàn.
Anh vội vàng xuống xe, ngẩng đầu nhìn toàn nhà, hỏi cô, “Giọng em sao vậy?”
Phòng của Đậu Bao ở tầng bốn, nơi ban công bên ngoài một thân ảnh yểu điệu lọt vào tầm mắt anh, cô nhìn thấy động tác ngước lên của anh, liền giương tay vẫy vẫy.
“Không có việc gì.”
“Đậu Bao…” Cô vừa mở miệng, đầu mũi liền chua xót, “Em biết cô ấy lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô ấy khóc thương tâm như thế.”
——
Cô tìm thấy Đậu Bao ngồi khóc nức nở ở ven đường, cả người co ro một góc, vùi đầu giữa hai chân, thân thể không ngừng run rẩy.
“Đậu Bao.” Cô quay người, vỗ đầu vai đang run lên từng nhịp của cô bạn.
Tiểu cô nương chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt giàn giụa nước mắt khiến Tô Anh càng thêm lo lắng, cô ngồi xổm xuống, sờ lên đầu nhỏ của bạn, ôn nhu nói: “Cậu đừng khóc nữa.”
Đậu Bao liều mạng gạt xuống nước mắt, hô hấp khó chịu, quay người ôm lấy Tô Anh, chôn mặt ở cổ cô khóc càng lớn hơn.
Miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: “Tớ chán ghét chú nhỏ,… Tiểu Anh Đào… hu…hu…hu… tớ chán ghét chú ấy…”
Cô nói một câu không đầu không đuôi khiến Tô Anh không biết nên an ủi từ đâu, chỉ có thể liên tục vỗ vai trấn an bạn, mặc cô ấy tùy ý bộc lộ cảm xúc.
Một lúc sau, cô kéo cô nàng đã khóc kiệt sức lên taxi, đầu của Đậu Bao tựa vào vai cô, mí mắt mỏng manh sưng đỏ, dòng lệ vẫn không ngừng tuôn ra.
Từ khi cao trung (cấp 3) quen Đậu Bao đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Anh cảm thấy, hóa ra, người con gái này cũng có một mặt yếu ớt như vậy. Chính bởi tính tình của cô nàng luôn vui vẻ, nhiệt tình, rực rỡ như tia nắng, mỗi giờ mỗi phút đều giống như mặt trời tỏa sáng, lây nhiễm cảm xúc tích cực cho tất cả mọi người. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả cô.
——
“Cho tới nay, cô ấy đều luôn là bộ dáng trêu đùa chọc cho em vui, lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của em, vậy mà em cái gì cũng không để ý, còn luôn hung dữ với cô ấy nữa.”
Tô Anh quay người lại nhìn, trong tầm mắt cô là hình ảnh người con gái khóc mệt nằm trêи sofa nặng nề thϊế͙p͙ đi.
“Thầy.” Cô khẽ gọi.
“Ừm.”
“Cô ấy là một người vui vẻ và hay cười, kỳ thực cũng có thời điểm không vui như vậy.” Tô Anh gục đầu xuống, uể ỏa nói, “Luôn miệng nói Đậu Bao là bạn tri kỷ, vậy mà em lại vô tâm như vậy, có phải em không xứng với thân phận bạn thân này không?”
“Em lúc nào cũng hưởng thụ sự quan tâm của cô ấy, nhưng lại chưa bao giờ để ý đến sự khổ sở đau lòng của Đậu Bao.”
“Nếu như cô ấy một lòng muốn giấu diếm thì sẽ không để em biết đâu.” Âm thanh mát lạnh của người đàn ông truyền qua microphone, tựa như làn gió nhẹ man mát, từng chút cuốn đi sự bất an của cô.
“Anh Đào, trong lòng mỗi người đều có những việc khó mở miệng nói ra, nếu như nói rồi, sẽ không còn là bí mật nữa.”
Tô Anh thuận theo gật đầu, ngược lại hỏi: “Anh cũng có bí mật sao?”
“Có.” Ngữ khí anh chân thành tha thiết, “Nhưng nếu em muốn biết, anh cũng nguyện ý nói.”
Người con gái trêu ghẹo nói, “Em mới không muốn biết nha.”
Tống Đĩnh Ngôn cũng cười, bên đường ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống mơ hồ không thấy gương mặt anh, tuy vậy vẫn thấy rõ góc cạnh tinh tế cùng cặp mắt sáng rực, ấm áp, cuốn hút đối phương.
Không khí ấm áp bao trùm khắp không gian.
Cổ họng Tống Đĩnh Ngôn nâng lên hạ xuống, chuyển động rõ ràng khiến mặt người con gái đỏ lên.
“Em đã muốn xuống chưa?” Anh khàn giọng hỏi.
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Không muốn.”
“Hửm?”
“Xuống dưới rất nguy hiểm.” Thanh âm dịu dàng nũng nịu, “Nhất định sẽ bị ai đó ăn sạch sẽ không còn mảnh xương.”
Người đó cười: “Cục cưng nghĩ rằng em trốn được sao?”
Cô nhỏ giọng đáp lại, “Ừm… đêm nay em muốn ở chỗ này an ủi Đậu Bao.”
“Vậy anh làm sao bây giờ?”
Tô Anh kinh ngạc, trong lời nói của anh tràn đầy bất mãn, như một đứa trẻ cáu kỉnh đòi ăn.
“Ngày mai…” Nhẹ nhàng dụ dỗ, “Ngày mai em tới phòng làm việc tìm anh.”
Lại thẹn thùng cắn môi, “Tìm thầy học bù có được không?”
“Đương nhiên.” Người đàn ông cười một tiếng, “Anh chờ em.”