Anh dám yêu em không - Chương 18

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Sau khi gởi đi lá thư cầu cứu Diệp bạn thân mà tôi đã viết trong một tâm trạng rất hoảng loạn, hoang mang, không lâu sau tôi liền nhận được một phong thư rất dài của Diệp Hướng Lăng bạn thân gởi đến.
Bạn thân Hòa Mãn:
Thư đến cũng như nhìn thấy người!
Nhận được thư của em mấy ngày vừa qua, tôi đoán biết em hiện giờ chắc chắn là đang trong tâm trạng rất bối rối. Không cần biết đó là vì mối quan hệ giữa những bạn học trong ký túc xá hay là quan hệ giữa em và vị Tần sư huynh kia cũng vậy.
Trước tiên chúng ta hãy nói về mối quan hệ giữa em và những bạn cùng phòng trong ký túc xá. Hòa đồng sống với bạn bè cùng phòng trong ký túc xá không phải là chuyện xấu, nhưng cũng không nên tán đồng, ủng hộ, ngây thơ cho rằng tất cả những gì bạn thân của mình nghĩ và hành động đều hoàn toàn đúng cả. Những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hàng ngày, nếu em thích ra tay giúp đỡ bọn họ thì hiển nhiên điều đó chẳng có gì là sai quấy, nhưng về mặt tình cảm thì không nên. Tôi tin tưởng em hoàn toàn có năng lực có thể đem những vấn đề làm người ta nhức đầu, những chuyện khó giải quyết nhất mà xử lý rất tốt, nhưng về đời sống tình cảm riêng tư của người khác tôi khuyên em không cần phải can dự, đi sâu quá mức. Vì với loại người tốt bụng kiểu này, tôi tuyệt đối luôn kiên trì thái độ duy nhất chính là…vô cùng khinh bỉ.
Đã xong việc thứ nhất, vấn đề thứ hai chính là tôi muốn phân tích một chút về ý đồ và hành động của vị Tần sư huynh kia. Theo tôi, hắn bản chất chính là loại con trai có tính chinh phục cộng quấy rối tình dục rất cao đối với nữ sinh. Và nếu theo như những gì em đã kể trong thư, hắn ta hẳn là một người có đời sống tình cảm phi thường phong phú, trong mắt nữ sinh hắn luôn là một kẻ cao cao tại thượng, là người có thói quen ỷ vào mình có bộ dáng phong lưu, khuôn mặt tuấn mĩ làm người ta nhìn vào liền điên đảo, mê muội. Cho nên đối với sự bài xích mạnh mẽ của em, tâm tình hắn hiển nhiên vô cùng suy sụp, lại còn một lần bị em trước mặt mọi người làm mất hết sĩ diện (PS: có lẽ hắn không phải chỉ bị em sỉ nhục mỗi một lần mà thôi, tôi hoàn toàn tin tưởng bạn thân Hòa Mãn chắc đã cho hắn nếm phải không ít đau khổ đi!). Chắc chắn sau này hắn sẽ có thể làm ra rất nhiều chuyện khác, mục đích chính là muốn dụ dỗ, mê hoặc em nhưng chỉ cần em ý chí vững vàng, kiên định một chút, và phải luôn nhất định ghi nhớ một điều chính là: hắn vĩnh viễn không bao giờ thật lòng, nghiêm túc với em cả, là được. Nếu em cứ dùng góc độ như vậy để mà nhìn hắn thì em có thể an toàn mà không bị sao cả!
Nhân đây tôi cũng muốn lặp lại câu nói trước kia mình đã từng nói với em: viên đạn bọc đường thì mãi mãi vẫn là một viên đạn pháo! Mong rằng bạn thân Hòa Mãn có thể bảo vệ chính mình cho tốt, phải luôn cố gắng giữ vững vị trí dẫn đầu trong trận chiến này.
Nếu còn vấn đề gì mập mờ, chưa hiểu rõ, có thể tùy thời tìm đến hỏi tôi.
Chúc em vui vẻ!
Bạn thân: Diệp Hướng Lăng
Ngày X tháng X năm 200X
PS: Hy vọng sau này em gởi thư cho tôi sẽ không kèm theo những thứ rác rưởi, quảng cáo linh tinh này nọ, cám ơn!
Taycầm lá thư, tôi biết rõ Sài Cần vẫn còn đang kiên nhẫn đứng phía sau đợi tôi đưa nó cho cô ấy đọc. Nhưng tôi thật sự một chút cũng không muốn nha, cho nên nhất quyết duy trì tư thế hiện giờ, vờ như không thấy cô ta đứng chờ sau lưng…
Tôi đứng đó một hồi lâu mới quay đầu lại, liền bất ngờ phát hiện sắc mặt Sài Cần giờ đã không còn vẻ tươi cười ngày trước, đôi mắt hung tợn đang trừng thẳng về phía tôi.
“Tiểu Mãn, trong lá thư trước em thật ra đã nói những gì với Diệp Hướng Lăng?” Sắc mặt cô ta quả thật rất khó coi, đang trừng nhìn tôi, bộ dạng vô cùng tức giận:”Tại sao thư của chị và Tiểu Phượng lại trở thành “rác rưởi” vậy chứ?”
Tôi kinh ngạc, “A” một tiếng rồi mới hỏi lại cô ấy:” Thì ra cái chỗ PS (tái 乃út) kia chẳng lẽ là đang nói lá thư của hai người sao?”
Phốc… Quế Lượng đang đứng cạnh giường uống nước, nó thật không biết đang làm cái gì mà cả ngụm nước trong miệng mới uống vào đều bị phun ra hết. Đồng thời khi nó phát hiện ánh mắt giờ Sài Cần đang trừng sang bên đó, nó liền lấy tay bụp miệng cố nén nhịn xuống.
Tôi cảm thấy có chút áy náy, nghĩ rằng khả năng cô ta chắc chắn là đang hiểu lầm gì đây mà, liền vươn móng vuốt của mình ra, rất chân thành nắm chặt tay cô ta mà an ủi:” Không phải, Sài Cần, chị suy nghĩ quá nhiều rồi!”
Ha ha… Tiểu Nhụy nghe xong nhất thời không thể tiếp tục khống chế được nữa bèn bật cười thành tiếng. Sau đó cũng không đợi Sài Cần nhìn qua, nó đã nhanh chóng lấy quyển sách tiếng Anh dán lên trên mặt.
Sắc mặt Sài Cần giờ đây đen thui, cơn giận giống như bốc lên tới tận đỉnh đầu. Tiểu Phượng lúc này có lẽ hiểu được mà thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, nó tiến đến tốt bụng giúp tôi giải thích:”Sài Cần, Tiểu Mãn nó trước giờ không phải là người thích nói vòng vo, chị đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Sài Cần cười lạnh một tiếng, sau đó duỗi tay cầm lấy túi xách chính mình, rất nhanh mà xông thẳng ra ngoài.
Tôi há hốc miệng, cảm thấy bản thân mình thật vô tội, quay sang nhìn Tiểu Phượng:” Diệp Hướng Lăng chắc không phải là nói cô ta chứ?”
Vẻ mặt Tiểu Phượng áy náy, còn giống như rất có lỗi nhìn tôi. Nó cúi thấp đầu xuống, bộ dạng rất thương tâm, sau đó yên lặng từ trong túi áo lấy ra lá thư lần trước đưa cho tôi xem:” Mày hãy tự coi đi, hắn là nói ai?”
Tôi bán tín bán nghi nhận lấy lá thư, chậm rãi mở ra. Lá thư này quả thật là siêu ngắn, bên trên chỉ viết một hàng chữ: Bạn học Nhuế Tiểu Phượng, những loại rác rưởi như vậy sau này không cần gởi tới nữa! Cám ơn!
Kia nét chữ như rồng bay phượng múa, lực đạo quả thật không nhỏ, tựa hồ trong đó còn đang ẫn nhẫn lửa giận. Giọng điệu trong đó thì khỏi nói, đó là lạnh như băng, so với lần đầu tiên tôi cùng với hắn nói chuyện quả thật là chỉ có hơn chứ không kém.
Tôi ngây dại, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phượng:”Thì ra không phải nói Sài Cần, là nói mày nha!” Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, tôi lền cảm thấy hình như có cái gì đó không ổn thì phải.
Quả nhiên nước mắt Nhuế Tiểu Phương lập tức như hồng thủy vỡ đê, nó cúi đầu xuống, khóc nức nở, rồi vội vàng chạy nhanh ra bên ngoài. Tôi hiện giờ cảm thấy vô cùng áy náy, muốn đuổi theo nó, nhưng bị Quế Lượng giữ lại:”Tiểu Mãn, mày mà ra nói thêm một hai câu nữa thì không chừng tối nó sẽ không đi học nổi luôn đấy!”
A? Tôi khổ sở, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Lòng tôi thấy rất khó chịu, lại không biết nói cái gì để an ủi Tiểu Phượng. Tôi ngồi ở một góc kia, yên lặng suy nghĩ một hồi, rồi giở hai phong thư của Diệp Hướng Lăng ra đối chiếu, so sánh một chút.
Đột nhiên tôi cảm thấy lòng mình dâng lên cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Hắn không có dùng lời lẽ như vậy đối với tôi, ngược lại thái độ còn rất quan tâm, chăm sóc, giúp tôi đưa ra chủ ý. Tuy rằng tôi biết cảm giác ấm áp này là được tạo thành trên sự thống khổ của Tiểu Phượng, nhưng lại không thể nào gạt bỏ nó sang một bên.
Tôi vừa đau khổ…. đương nhiên cũng rất vui vẻ.
Lúc đi học tự học, Tiểu Phượng lựa một chỗ trống bên cạnh tôi ngồi. Nó ngồi xuống, nhìn tôi mỉm cười cũng rất miễn cưỡng:” Tiểu Mãn, chuyện hồi chiều, mày đừng để trong lòng, về sau chúng ta không cần phải đem những chuyện có liên quan đến Diệp Hướng Lăng mà kéo vào, được không?”
Nó giống như đang hạ quyết tâm rất lớn.
Tôi ôn nhu nắm lấy tay nó, cảm thấy tay nó hơi lạnh, liền ϲởí áօ khoát trên người mình đang mặc xuống, phủ lên cho nó:”Tiểu Phượng, mày khoát cái này lên đi!”
Nó ngoan ngoãn làm theo, sau đó rút vào một góc, chăm chú mà ngồi đọc sách, cả người trông qua có vẻ tái nhợt, yếu ớt vô cùng. Trời vào thu nên tiết trời hơi lành lạnh, vì vậy nó dù đã khoát thêm áo của tôi nhưng dừơng như cũng không sưởi ấm thêm được bao nhiêu, cả người đang co ro cuộn mình lại một khối, run rẩy…
Tôi nghĩ nghĩ liền đứng dậy, muốn đi rót cho nó một ly nước ấm.
Chỗ lấy nước uống nằm tại căn phòng ở cuối hành lang, gần chỗ cầu thang lên xuống, tôi đem cái ly không chạy đến, nhìn thấy nơi này mọi người giờ cũng đang xếp thành một hàng dài chờ đợi, lại nhìn đến cây kim chỉ nhiệt độ, thấy nước này chỉ mới nóng đến mức 80 độ C thôi.
Tôi thấy mình có hơi khát nước, ngẫm đi ngẫm lại 80 độ cũng không tệ nên tiến đến, mở công tắc vòi, hứng lấy một ly rồi ngửa cổ uống cạn. Uống xong, tôi vừa quay đầu lại nhìn, không hiểu sao ánh mắt mọi người giờ đang trừng trừng dán lên người tôi.
Tôi nhất thời chấn động, tay chân có hơi gấp gáp, loạn choạng, không ngờ vô tình ᴆụng phải bình thủy làm cây kim đo nhiệt thoáng hơi dao động, liền bị rơi xuống chỉ đến mức còn có 60 độ.
Tôi nhìn nhìn cái ly trống không trong tay mình, lại nghĩ thấy 60 độ cũng uống được không sao cả, nên tiến tới mở công tắc vòi, hứng thêm một ly khác, rồi tiếp tục đứng uống, sau đó lại tiếp tục im lặng mà chờ nước nóng.
Đám người đang đứng thoáng cái liền trở nên sôi động hẳn lên. Hình như tôi nghe được phía trước còn có tiếng một nữ sinh đang lải nhải nói:” Là loại người gì vậy trời? Nước chỉ mới đun nóng có 60 độ cũng uống, 80 mươi độ cũng uống, chả lẽ bây giờ vẫn còn định đứng đợi tới 100 độ sao?”
Đột nhiên mọi người nhốn nháo, chuyển mắt nhìn về phía sau. Tôi thấy vậy cũng tò mò, bắt chước quay đầu nhìn theo.
Ở vị trí cuối cùng kia liền xuất hiện một tên nam sinh, vẻ mặt phi thường “vô tội”. Khi tôi quay đầu nhìn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, bất ngờ hoảng sợ đến nỗi thiếu chút nữa cái ly nước trên tay cũng muốn rơi xuống đất a.
“A, Hòa Mãn, mấy người đó là đang nói em à?”
Á! Tôi nhìn thấy Tần Ngũ cũng cầm một cái ly trong tay, đang từ một góc tối thong thả bước ra. Hắn dường như đã đứng từ trong cái góc âm u kia một hồi rất lâu thì phải, ánh mắt giờ nhìn tôi cười thật là chói mắt,”Ôi, hay em cứ đưa cái ly đó cho anh, chờ đến khi nào có nước nóng anh sẽ kêu bạn học lấy giúp rồi mang qua đó cho em, chịu không?”
Tôi nhìn hắn, trong đầu nhớ tới những lời mà Hướng Lăng đã dặn trong thư lần trước, lập tức tăng cường đề phòng.
Trừng mắt nhìn hắn một hồi, tôi nhận ra mình và tên đó chẳng khác nào như đang tỷ thí xem coi kẻ nào có da mặt dày hơn không bằng, cảm thấy quả thật là mình thật thất sách mà, vì thế cũng không thèm xoay người, chỉ là hướng ánh mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn vờ như không thấy hắn.
Bộ dạng Tần Ngũ dường như đang bị đả kích, có hơi nhụt chí, nhìn xem tôi trong chốc lát rồi hắn thở dài một hơi hướng tới mấy người chung quanh nhún nhún vai, ý nói hắn bỏ cuộc. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn phá lệ không muốn tiếp tục dây dưa, quấy rầy tôi nha.
Một tên trong đám là bạn học của Tần Ngũ thấy này một cảnh, ý vị thâm thường liền nhếch môi, giễu cợt chúng tôi nói:”Ai yu, con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga a!”
Mọi người đang đứng đây xếp hàng nghe vậy, đều phá lên mà cười một trận.
Tần Ngũ cười đến phi thường vô hại, vươn tay che đi nửa bên miệng, ánh mắt còn mang theo oán giận nhìn tôi.
Tôi rốt cục không thể cứ đứng ngốc đây nữa, cầm lấy ly nước trừng mắt liếc hắn một cái, rồi hướng chỗ phòng học chạy đi.
Khi trở lại phòng học, tôi phát hiện không biết Tiểu Phượng đã bỏ đi đâu mất tiêu, chỗ ngồi trống lóc, dường như nó trước khi rời đi đã giúp tôi đem thư xếp lại ngay ngắn, còn đặt một quyển sách tiếng anh lên trên. Trên bìa mặt quyển sách, nó còn để lại một mẫu tin nhắn được viết nắn nót bằng 乃út mực màu đỏ, hình như là muốn chú thích gì đó.
Trên đó ghi rằng: đây là đề thi cấp 4 lúc trước, có thể dùng nó cẩn thận ôn tập.
Tôi cầm chặt mẫu giấy, lòng cảm thấy vô cùng cảm động. Nhớ tới bộ mặt ảm đạm không vui của nó khi nãy, tôi quyết định trở về ký túc xá để an ủi nó một phen. Tôi rất nhanh đứng dậy, thu thập mọi thứ cẩn thận, muốn trở về ký túc xá để tìm Tiểu Phượng.
Thời gian không còn sớm nên ngoài trời bắt đầu lạnh hơn. Tôi vừa bước ra khỏi phòng học liền bị một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, lạnh cóng. Hôm nay trên người tôi chỉ mặc một cái áo ngắn tay, da thịt đều lộ hết ra ngoài, bị gió thổi tới nên cả người đều nổi da gà cả lên, tôi nhịn không được mà đánh một cái rùng mình.
“Mặc vào!” Từ phòng học bên cạnh, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một cánh tay đang cầm cái áo khoác của một kẻ nào đó. Tôi ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên là khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Ngũ. Hắn giờ trên mặt đầy ý cười, cử chỉ rất dịu dàng đem áo khoát chính mình phủ lên người tôi.
Tôi có hơi chần chờ do dự.
Tần Ngũ chỉ đơn giản là đem áo khoát phủ lên người tôi, chiếc áo kia vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn làm tôi bất thình lình cảm thấy thật rất ấm áp.
Tôi một bên khoác áo của hắn, một bên cũng không quên phóng ra khí thế cưỡng hãn, rõ ràng muốn dùng ánh mắt để.…áp đảo hắn.
“Không cần lúc nào cũng cự tuyệt ý tốt của người khác, ok?” Hắn hướng tôi cười tủm tỉm, thuận tay còn véo lên má của tôi một cái. Sau đó không đợi cho tôi lên tiếng, hắn liền chủ động xoay người quay sang hướng khác bỏ đi, vẫy vẫy tay lại phía sau:”Anh đi đây, thật sự là sợ em mà, đừng có đứng ở đó mà trừng trừng nhìn anh nữa!”
“…” tôi mặc dù cho rằng hắn rất hèn mọn đi nữa, nhưng cũng không thể nhìn thấy người ta đã biết tự giác rút lui mà còn muốn lấn áp tiếp tục chứ.
Bởi vì không có cơ hội để phát tiết, trong lòng tôi càng thêm buồn bực không vui, tựa như đang có một cỗ lửa giận ép lại rất chặt trong иgự¢ ấy.
Trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên tôi làm đó chính là lấy giấy viết thư cho Diệp bạn thân. Tâm tình vừa buồn bực lại vừa hoảng sợ viết xuống:”Bạn thân Diệp Hướng Lăng, gió đã bắt đầu đổi hướng, kẻ địch đã thay đổi sách lược, giờ bắt đầu chuyển sang tấn công bằng chính sách dụ dỗ…..”
= =, tôi đột nhiên cảm thấy viên đạn bọc đường này quả thật vô cùng đáng sợ mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc