Tên nhóc họ Phạm gây chuyện, trái lại người được lợi lại là Hồ Quân. Cô vợ nhà anh nghĩ thế nào anh không rõ lắm nhưng những ngày ăn chay mộc mạc, coi như chính thức kết thúc rồi! Cuộc sống sau này, bà xã kề cạnh, chỉ thiếu một đứa bé nữa thôi.
Hồ Quân chợt có mong muốn xây dựng một cuộc sống gia đình thoải mái dễ chịu thế này, tốt hơn nhiều với việc đùa bỡn trước đây. Hồ Quân càng nghĩ càng thích, vô cùng đắc ý trong lòng, lăn qua lăn lại một đêm cũng không thấy mệt mỏi, sáng sớm đã lấy bữa sáng cho vợ mình, không giấu diếm được vẻ mặt hả hê.
Diệp Trì vừa thấy liền vui vẻ: “Thế nào? Lọt vào tay rồi hả?”
Hồ Quân cười ha ha: “Gì mà lọt vào tay? Nói khó nghe vậy, bọn mình là hai vợ chồng, đây là hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng, cuộc sống hài hòa có hiểu không ? Mình không đùa với cậu nữa, vợ mình còn đang đói bụng ở nhà?” Không hề khách khí, vào phòng bếp bưng bữa ăn sáng đi xuống lầu.
Bày xong bữa ăn sáng mới bước vào nhà gọi Tây Tử, đẩy nhẹ hai cái, Tây Tử lẩm bẩm vài tiếng, nghiêng người uốn éo xoay hướng bên khác. Hồ Quân cười khẽ đi vòng qua, ngồi xổm trên mặt đất cuốn cuốn mấy lọn tóc của cô vợ: “Vợ, ăn sáng rồi ngủ tiếp, tối hôm qua không ăn, em không đói ư?”
Dịu dàng như mưa xuân tháng hai, Tây Tử hơi mở mí mắt, nhìn anh một cái lại nhắm mắt, vùi mặt vào gối nằm. Chiếc cổ mịn màng hồng nhạt lộ ra ngoài, Hồ Quân nhìn mà đáy lòng xôn xao, nhưng thật sự không thể lại dày vò và ép buộc nữa, nếu không thật sự sẽ khiến vợ mình khổ sở.
Không phải Tây Tử chưa thức, cô chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, bên ngoài thì ngại, cả người thì đau đớn như không còn của mình, chợt nhớ tới nửa phần sau của tối qua...... Nghĩ lại, Tây Tử cũng cảm thấy sa đọa..... ‘‘A...... Hồ Quân, anh làm gì, buông em ra, anh thả em xuống......”
Hồ Quân vừa thấy gọi không dậy, duỗi cánh tay luồn vào trong chăn, tách cô vợ từ trong chăn ra như tách trứng gà. Tây Tử không có thói quen ngủ trần, tối qua, cuối cùng vẫn mặc lại đồ, lúc ấy cô không nhúc nhích nổi một ngón tay, toàn bộ quá trình đều do Hồ Quân phục vụ.
Hồ Quân tắm cho cô, Hồ Quân lau mình cho cô, Hồ Quân giúp cô sấy tóc, Hồ Quân lấy áo ngủ cho cô, dĩ nhiên sẽ không chọn quần rằn ri. Trên thực tế, Hồ Quân căm thù quần rằn ri của Tây Tử đến tận xương tủy, hận không thể đốt hết cho xong.
Nhưng mở tủ treo quần áo của vợ mới phát hiện, nội y của cô vợ nhà anh rất tiêu chuẩn, thật không giống con gái. Ngoại trừ cảnh phục thì không có quần áo đẹp nào khác chứ đừng nói đến váy, chỉ có ít ỏi vài ba cái, áo ngủ khiêu gợi càng không có. Vợ anh nam tính không khác gì đàn ông, thật lãng phí cho dáng người đẹp như vậy.
Hồ Quân lật nửa ngày, lấy ra một chiếc áo sơ mi có đai đeo và quần sịp tứ giác của mình cho cô mặc. Tối hôm qua Hồ Quân mệt mỏi nên không phát hiện vợ mình mặc quần áo lộn xộn lại mang một sự gợi cảm khác. Hơn nữa, thân mật, kiểu thân mật như cá gặp nước của hai người, nhìn người vợ mình có thể thấy ra ngay.
Đai đeo nhỏ màu trắng, phía dưới chiếc quần tứ giác của mình, rất có phong cách bãi biển, với dáng người thon thả làn da mịn màng của vợ anh, nếu mặc vào bikini, mê người đến nhường nào......
Tây Tử đỏ mặt được anh ôm vào phòng vệ sinh, ngồi trước mặt bệ rửa tay, Hồ Quân vừa vặn vòi vừa nhìn cô, ánh mắt kia không biết nghĩ gì, lấp lóe sáng lên, nhưng anh nghĩ cái gì? Cũng không khó đoán......
Tay Tây Tử đưa vào trong bồn, đột nhiên vẩy tay lên, “ào” một tiếng, nước tung tóe đầy mặt và đầu Hồ Quân. Hồ Quân giật mình, hoàn hồn, Tây Tử không khỏi mím môi cười khanh khách, dáng vẻ này xinh đẹp không chịu được.
Con côn trùng đói khát của Hồ Quân lại được dẫn đến, nhấc tay lên, cho cô vợ nhà mình ngồi trên bồn rửa tay, đẩy cặp chân của cô vợ ra, chen thân vào, giữ chặt ót Tây Tử, đầu cúi thấp, ngậm chặt miệng Tây Tử, ngăn trở, dây dưa, vào sâu, chụt chụt vài tiếng......
Hồ Quân cảm thấy, miệng của nhóc vợ mình thật ngọt, ngọt đến hôn thế nào cũng không đủ, hôn hít nhau, phía dưới sẽ không thành thật, tay để xuống, xoa lên cặp ௱ôЛƓ tròn của cô vợ, để vào nửa người dưới của mình, ra sức áp sát vào, hơi thở có chút nặng nề không yên ......
Môi rơi xuống vành tai của Tây Tử, thầm thì: “Vợ, không thì anh đến lần nữa há! Cứ coi như em đang tập thể dục buổi sáng giống hồi nhập ngũ đó.”
Tây Tử giơ tay đẩy đầu anh ra, mặt đỏ bừng, làm gì có binh chủng nào luyện tập như vậy, mệt cho tên đàn ông này còn nghĩ được đến thế...... Tây Tử thật sự muốn cự tuyệt, bởi vì cả người đau đớn khổ sở, cái cơ thể đau đớn này cố tình lại nhạy cảm khác thường, hơn nữa đối với Hồ Quân, dường như chẳng còn sức chống cự nào, anh vừa trêu chọc liền động tình......
Tay Hồ Quân đã duỗi xuống dưới, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Vợ, trong này của em ướt, em gái nhỏ của chúng ta muốn gặp em trai rồi......”
Ngón tay chui vào, quen việc dễ làm như quay về nhà mình...... Tấn công cả trên lẫn dưới, xoa nắn cô vợ, chỉ chốc lát sau hai người một thân mồ hôi, mồ hôi nhơn nhớt, dính dính ......
Quần áo trên người đã sớm ném xuống đất, hai tay Tây Tử đặt phía trên bồn, ngẩng đầu thở gấp lúc nặng lúc nhẹ, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ mở, hô hấp tựa như con cá sắp hết hơi.
Cả người một tầng mồ hôi mịn màng, nhìn qua càng giống như món ăn tươi sống, hai chân mở thật to. Hồ Quân chen vào giữa, hai tay Ϧóþ lấy chân vợ mình, va chạm, dây dưa, cọ sát lẫn nhau, ra vào...... Động tác liên miên bất tận, tình cảm mãnh liệt khiến hai người đều không thể suy nghĩ......
Miệng Hồ Quân cũng không nhàn rỗi, vừa hôn vừa cắn, còn nói thao thao một vài câu thoại hạ lưu thân mật giữa vợ chồng, tác dụng chẳng khác gì thuốc kích tình. Hơn nữa Tây Tử là một cô bé không có kinh nghiệm, nghe vào tai, phối hợp với chuyện đang làm thật sự hết sức kích thích......
Tối hôm qua Hồ Quân định chơi đa dạng một chút, khi tắm cho vợ, lập tức muốn trận uyên ương nghịch nước, nhưng bị cô vợ không còn hơi sức trừng, đành tạm thời từ bỏ ý định, lúc này vừa đúng lúc......
Trên dưới của hai người còn kề nhau, anh nâng vợ mình lên, đi vài bước, cùng nhau bước vào bồn tắm. Động tác có độ khó rất cao, đi vài bước đã khẽ vấp. Tây Tử ՐêՈ Րỉ càng lớn, Hồ Quân cười khẽ, vặn vòi hoa sen phía trên, nước rơi thẳng xuống, nước ấm rất thoải mái, nhưng rơi vào trên người Tây Tử đang đình trệ trong sự kích tình, cô không nhịn được run run.
Cô khẽ run rẩy, phía dưới cũng rụt về, Hồ Quân kêu rên vài tiếng, lửa dục trực tiếp đốt lên, cũng không kịp tìm thêm tư thế gì, trực tiếp nâng ௱ôЛƓ cô vợ nhà mình, dựa người vào vách tường phía sau, tiến mạnh mãnh liệt ra vào mấy cái...... Nước ấm rơi xuống trên người cả hai, mang theo một sự kích thích mới mẻ...... .
Hơn nữa cô vợ nhà anh vì bị tóc dính vào mặt nên không thoải mái, thỉnh thoảng hất đầu, thỉnh thoảng ՐêՈ Րỉ. Cô nhóc học rất nhanh, hôm qua còn như trẻ vừa mới sinh, hôm nay đã mạnh dạn hơn hẳn. Một Tây Tử mạnh dạn, mang theo sự cuồng dã khác trước, hơn nữa còn xuất thân từ quân ngũ, thể lực tốt, sức bền dai, tối hôm qua ngất đi vốn là do chịu kích thích quá lớn khi lên đỉnh......
Trải qua một đêm tập huấn của Hồ Quân, dường như thấy được hiệu quả ban đầu rồi, tự nguyện mở chân vặn eo, không hề vờ vịt, muốn thoải mái thế nào thì làm thế ấy, cực kỳ phối hợp. Nét đẹp này khiến Hồ Quân lên mây mấy lần, lúc này để anh trực tiếp ૮ɦếƭ rồi, anh sẽ không phiền tí nào......
Tây Tử thật sự nếm hết mùi vị, tuy có chút đau đớn, nhưng vừa động lại thư thái đến không thể tả được. Hơn nữa, tên Hồ Quân này rất có kỹ xảo, kinh nghiệm phong phú…
Bữa cơm sáng này của hai người, tính đến trưa mới chính thức ăn được. Tây Tử ăn no rồi khoanh tay, nhìn chằm chằm Hồ Quân, cười híp mắt phun ra một câu: “Kinh nghiệm của anh rất phong phú! Làm qua bao nhiêu em rồi mới luyện được thế?”
Tây Tử vừa dứt lời , Hồ Quân thiếu chút nữa sặc cháo, ho khan hai tiếng, quệt quệt mồm, trên mặt dù không cảm xúc, trong lòng lại xoay chuyển mấy vòng. Từ trước đến nay lòng dạ của cô gái này không lớn, hơn nữa không chỉ thích lật nợ cũ còn thích tính toán nợ mới. Lúc này hai người đang bước vào giai đoạn tân hôn, đùa một câu, không chừng sau này sẽ bị nắm nhược điểm.
Nếu là người khác, Hồ Quân sẽ không lo lắng, nhược điểm không phải bởi vì mình quan tâm nên mới có ư. Nhưng bây giờ cô vợ này lại là người anh để ý nhất, khó khăn lắm mới dụ dỗ cô nghe theo, tiến dần từng bước, lên được giường rồi thì không muốn xuống nữa, những ngày kham khổ như thế thật không chịu nổi. Vì vậy, đừng nhìn hiện tại Tây Tử chỉ cười híp mắt hỏi đùa một câu, anh cũng phải cẩn thận trả lời a.
Nghĩ đến đây, Hồ Quân cười hắc hắc: “Vợ, có câu quân tử không tính chuyện cũ, anh cũng không hỏi chuyện của em và tên nhóc họ Phạm. Dù sao quá khứ đã là quá khứ, những ngày ấy đã qua rồi. Anh lấy danh nghĩa của ông cụ nhà anh mà bảo đảm, từ giờ về sau, thân này chỉ trung thành với mình vợ, núi không còn trời đất hợp lại, thế không cắt đứt với vợ.”
“Xì......”
Tây Tử bị câu nói dở dở ương ương của anh chọc cười, chốc lát lại hừ một tiếng: “Em và Phạm Lý vốn chẳng có gì, tình sử trước kia của anh thì vòng vèo phong phú, suýt chút nữa vượt qua cả Tây Môn Khánh, hai ta không thể so sánh được. Nhưng Hồ Quân, em cảnh báo anh trước, em vốn chỉ định cùng anh đốt lửa sống qua ngày, còn anh thì bao nhiêu âm mưu dương mưu đều làm cả, đây cũng không phải do em ép anh nhỉ?”
“Không phải, không phải......” Hồ Quân vội khoát tay: “Là anh vội vàng theo đuổi vợ, da mặt dày, nhất định cầu vợ lâm hạnh ......”
Tây Tử liếc anh một cái, mặt đỏ lên: “Dù sao nếu đã thành thực, chúng ta phải thi hành một chuẩn mực khác, đủ loại ong bướm như hôm qua đều ૮ɦếƭ hết. Từ hôm nay trở đi, nếu anh còn trồng bông trổ hoa nào nữa, tình cảm đốt lửa sống tạm của chúng ta cũng mất luôn......”
Hồ Quân không chịu thua thiệt nhân cơ hội ra điều kiện: “Vậy em và tên nhóc họ Phạm kia cũng không thể vương vấn tình cũ......”
Tây Tử đứng lên: “Từ một phút bọn em chia tay, em và anh ấy chẳng còn quan hệ gì nữa......”
Hai đứa nhỏ này không giống trước đây, hôm nay Hồ Quân và Tây Tử vừa vào cửa bà Hồ đã có thể nhận ra. Tuy bảo rằng sau tân hôn sẽ rất vui vẻ, nhưng cảm giác trước đây giữa hai người có hơi xa lạ không giống đôi vợ chồng son, ánh mắt Hồ Quân nhìn Tây Tử thế nào cũng trông rất nín nhịn, Tây Tử thì không thèm không để ý đến Hồ Quân.
Bà Hồ cũng hiểu, cuộc hôn nhân của cả hai hoàn toàn do người lớn hai bên cương quyết tác hợp, không giống với những vợ chồng tự do yêu đương, phải có thời gian thích ứng.
Bà Hồ còn rất tin tưởng, nhìn Hồ Quân như thế, cũng biết trong lòng con trai có Tây Tử. Con dâu Tây Tử này không có điểm để chê nhưng hơi lạnh lùng. Cô gái này, lạnh một ngày được, lạnh hai ngày thì thôi, lạnh lâu ngày sẽ thổi tắt lòng nhiệt tình của đàn ông, không nóng nổi nữa.
Bà Hồ vốn còn hơi lo, lúc này nhìn hai người dính vào nhau, Hồ Quân bình thường cũng rất nhiệt tình nhưng không hề giống bây giờ. Nhìn mà xem cứ ba lượt hết xát lại cọ, nói chuyện với mẹ mình mà tay cứ kéo tay nhỏ bé của vợ sờ qua sờ lại. Tây Tử hất tay ra, xích qua bên cạnh anh cũng vội vàng di chuyển theo giống như hận không thể ôm Tây Tử ngồi lên đùi mình.
Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vợ mình một cái, còn cười ngây ngô giống như mấy tháng qua nhìn thế nào cũng không đủ, mức độ say mê càng không phải bàn. Nhìn lại Tây Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, trông non nớt thật dễ chịu. Bà Hồ là người từng trải, nhìn tình huống này giữa hai người, trong lòng hiểu ngay.
Không trách được hôm nay bà gọi điện thúc giục, gần năm giờ, hai người mới tới đây, không khỏi nhếch miệng, lòng thầm nhủ ngày gặp cháu không còn xa, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên bụng Tây Tử: “Mẹ thấy Tây Tử của chúng ta có vẻ gầy đi, công việc dạo này có mệt không?”
Tổng tham mưu Hồ ngồi bên bỏ tờ báo trong tay xuống, cũng rất ân cần nhìn Tây Tử. Tây Tử lắc đầu: “Công việc rất dễ dàng, hiện giờ con đang ở tổ chống trộm ςướק, trước kia nhập ngũ có phối hợp hành động với chống trộm ςướק mấy lần nên cũng không xa lạ.”
“Chống trộm ςướק?” Hồ Quân nhíu nhíu mày: “Lưu Hán Bân bảo em vào tổ chống trộm ςướק đúng không? Anh đã bảo tiệc liên hoan của em làm sao toàn các ông lớn thế chứ?”
Tây Tử hất đầu nhìn anh chằm chằm: “Em thích công việc bây giờ, không cho phép anh quấy rối.”
“Vợ, tổ chống trộm ςướק vừa mệt vừa khổ, còn nguy hiểm nữa. Hiện nay, bọn trộm ςướק bình thường đều là những kẻ lưu manh, đến từ Tân Cương, băng đảng gây án. Nhìn em như vậy, không cần nghĩ, nhất định sẽ làm mồi để đám người kia để mắt tới, bao vây, rất nguy hiểm.”
Tây Tử liếc anh một cái: “Nói như anh, tổ chống trộm ςướק cũng đừng làm nữa. Bởi vì sợ ૮ɦếƭ, sợ bị thương, sợ chảy máu nên cứ để bọn tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tất cả cảnh sát chúng ta đều sợ, dân chúng phải làm sao đây? Đây là chức vụ công việc của chúng ta, ngày quyết định tham gia nhập ngũ, em không còn sợ chảy máu, cũng không sợ ૮ɦếƭ.”
“Em không sợ, anh sợ, thật khó lắm anh mới cưới được cô vợ vừa ý như vậy, quay đầu lại vì bắt trộm mà hy sinh. Vợ nghĩ chút đi, người đàn ông của em phải làm thế nào đây, em không chỉ một mình, em còn dắt theo cả gia đình đó.”
Tây Tử nhíu mi, giọng nói chợt có mấy phần nghiêm nghị: “Nhìn quốc huy trên mũ, nhìn quân hàm trên vai anh đi, dù gì thì anh cũng là một lãnh đạo, không có nguyên tắc.”
“Anh con mẹ nó mặc kệ mình có phải lãnh đạo hay không, vợ người khác ai chẳng an an ổn ổn giúp chồng dạy con, đến vợ anh lại phải xông pha làm anh hùng, em vui anh không vui.”
“Hồ Quân, Tây Tử nói rất đúng, con lấy tư cách gì? Bộ cảnh sát mặc trên người mấy năm qua đều vô dụng rồi, công việc gì đều cũng cần người kiên trì, nếu năm đó Giải Phóng Quân của chúng ta ai cũng như con, cả ngày vợ con đầu gối tay ấp, đừng nói giải phóng, nói không chừng sớm trở thành nô lệ mất nước rồi. Xã hội hài hòa ổn định là cần sự kiên trì của hàng ngàn hàng vạn những cảnh sát như Tây Tử”
Mặc dù Tổng tham mưu Hồ nghiêm mặt nhưng lời nói hết sức thành khẩn. Hồ Quân hừ một tiếng: “Ông già, người đừng có dạy con chính trị nữa, điều này con hiểu rõ. Để con xông pha, con sẽ không nhiều lời, mà cô vợ con da mịn thịt mềm, nếu như có gì sơ xuất, người không đau lòng, con đau.”
Tổng tham mưu Hồ bị anh chọc buồn cười, lắc đầu nói với Tây Tử: “Ba ủng hộ con, nhân lúc còn trẻ muốn làm gì thì hãy làm đi, nhưng Hồ Quân cũng có câu đúng. Dù lúc nào đi nữa con phải nhớ, bây giờ con không chỉ có một mình, con là vợ của Hồ Quân, chăm sóc sự nghiệp và gia đình này thế nào. Ba tin, với trí tuệ của con có thể xử lý rất tốt.”
“Dạ” Tây Tử nhanh nhẹn đồng ý. Ánh mắt mơ màng liếc Hồ Quân một cái, có chút ngây thơ hả hê. Hồ Quân ai oán nhìn Thái hậu nhà anh, Thái hậu nhà anh không khỏi cười khẽ hai tiếng: “Được, được, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, nói mấy chuyện này làm gì, ăn cơm, ăn cơm......”
Vợ chồng son bước ra từ nhà họ Hồ, lái xe ra khỏi khu nhà, Tây Tử không nhịn được cảm thán một câu: “Hồ Quân, anh thật sự kém xa ba mình.”
Hồ Quân phì cười: “Ba anh nói dễ nghe vậy thôi, mẹ anh mấy năm qua chẳng phải đều ở nhà giúp chồng dạy con ư. Năm đó Đình Đình không muốn nhập ngũ, chẳng phải trốn qua nước ngoài du học sao, ba anh là kẻ dối trá, chồng em mới là người thành thật.”
“Thôi đi, giả vờ, anh là ích kỷ.”
“Ích kỷ với chả không ích kỷ ! Vợ, vì anh, vì gia đình và đứa bé của chúng ta, em phải giữ mình thật tốt cho anh, toàn bộ phải vẹn toàn......”
Tây Tử mặt đỏ bừng: “Nói nhảm gì đấy, đứa bé đào đâu ra?”
Hồ Quân lái xe dừng lại bên đường, để tay trên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt, chồm người qua hôn lên môi cô một cái: “Người đàn ông của em cố gắng gieo giống như vậy, ở đây không chừng đã có một nhóc con rồi”
Tây Tử đẩy tay anh ra: “Chúng ta vừa mới kết hôn, giờ đã muốn em bé, có phải hơi sớm không......”
Giọng nói có chút do dự và mong đợi, rất mâu thuẫn. Tây Tử đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình từ khi gặp được Hồ Quân tựa như ngồi trên tàu vũ trụ đang bay thẳng về phía trước. Kết hôn sinh con, chuyện lớn như vậy, chỉ mấy tháng ngắn ngủn đã quyết định xong, kết hôn còn dễ nói, sinh con rồi cô sẽ phải thật sự cùng người đàn ông này sống cả đời. Thời gian quá ngắn, cô thực sự hiểu rõ người đàn ông này sao?
Nghĩ đến đây, Tây Tử không khỏi nghiêng đầu cẩn thận dò xét người bên cạnh, rất thân mật, quen thuộc và có chút xa lạ. Đối với Hồ Quân cô luôn ở thế bị động, người này trông rất lưu manh, rất vô lại, thực tế lại vô cùng bá đạo, anh muốn làm gì nhất định phải thành công. Tây Tử cảm thấy mình tựa như con mồi bị anh nhắm trúng, vô luận cô tránh né thế nào cuối cùng vẫn bị anh nắm trong tay.
Ánh mắt người đàn ông này lần đầu nhìn cô, chính là ánh mắt hận không thể nuốt ngay cô vào bụng. Rốt cuộc cũng được như ý nguyện, liệu anh có còn đối xử tốt và quan tâm cô như vậy nữa không. Hay là nói, sau khi hứng thú mới mẻ qua đi, anh sẽ không trở lại thành tên playboy phóng đãng trước kia chứ? Cô đoán không ra, một Phạm Lý cô đã không chịu nổi, liệu Hồ Quân cô có làm được?
Sự lạnh lùng thường ngày của vợ anh nay không sót lại chút gì, có chút mê man, thấp thỏm và hoài nghi, những cảm xúc cứ thay phiên trên người cô vợ anh; có chút mới mẻ, như một cô bé quá mức kiên cường, lại giống một người phụ nữ quyến rũ hơn.
Có phải phụ nữ hay không, Hồ Quân rõ ràng nhất, biểu hiện trên giường của cô vợ nhà anh hoàn toàn có thể trở thành báu vật. Nói trắng ra, nếu như anh là hoàng thường ở cổ đại, cũng tình nguyện vì cô bé này nghiêng nước nghiêng thành nghiêng giang sơn. Trên người vợ anh là một tổ hợp đầy mâu thuẫn hài hòa, ngoài cứng trong mềm, nhìn ngoài trông thật cứng rắn nhưng trong lòng lại rất mềm mại.
Không nhìn gì khác, chỉ nhìn cô không nỡ để ba thất vọng, quyết định dứt khoát gả cho mình là có thể nhìn ra, ban đầu cô phản cảm mình đến mức hận không thể làm ngơ. Còn có tên nhóc họ Phạm kia......
Nghĩ đến đây, Hồ Quân làm như vô tình hỏi: “Hôm qua em và thằng nhóc đấy đi bệnh viện làm gì vậy?”
Tây Tử hoàn hồn: “Em gái của anh ấy bị bệnh bạch cầu, giải phẫu ghép tủy xong lại xuất hiện hiện tượng bài xích.”
Hồ Quân hiểu, xuất hiện hiện tượng bài xích, tám chín phần mười sẽ không sống nổi, giống như tù nhân bị giam cầm trong ngục tù chờ xử chém. Trong lòng hết sức rối rắm, hỏi thử: “Lúc đầu sao em và tên nhóc kia lại chia tay?”
Tây Tử nghiêng đầu bình tĩnh nhìn anh một lát, đẩy cửa xe đi xuống, ánh mắt Hồ Quân chợt sắc bén, việc này thể hiện điều gì? Thể hiện chuyện này có vấn đề, thể hiện vợ còn chưa quên được, thể hiện trong lòng vợ còn tên kia.
Hồ Quân không thể không ghen, cũng đẩy cửa xe đi theo, một bên đường là vườn hoa nhỏ, vợ anh ngồi trên ghế cách hàng rào không xa, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Hồ Quân qua đấy ngồi.
Hồ Quân nhanh chân chạy tới ngồi xuống mới phát hiện, sao mình nghe lời đến thế, cô vợ bảo gì làm nấy. Tây Tử vươn tay lên, tay của cô rất đẹp, bàn tay thon dài, ngón tay mảnh khảnh, không nhìn vết chai trên bàn tay, mu bàn tay trông rất đẹp. Hồ Quân không hề nhìn bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của vợ, ánh mắt lại lạc đến ngón áp út của cô, trên ngón vô danh là chiếc nhẫn cưới lấp la lấp lánh dưới ánh đèn đường, rọi ra một vệt sáng chói.
Hồ Quân có chút giật mình, là chiếc nhẫn cưới do anh cố ý đặt , 1.16 carat, không phải vì kim cương, mà vì chất gỗ của nó. Hồ Quân rất truyền thống, bây giờ nghĩ lại, có lẽ vào một giây kết hôn kia, anh đã muốn biến nó thành thật, tất cả mọi chuyện đều kích động mà chuẩn bị.
Hoặc có lẽ sớm hơn nữa, vào buổi tối mà anh gặp mặt vợ anh, anh đã nghiêm túc muốn lấy cô bé xấu tính miệng điêu này về nhà. Nhưng chiếc nhẫn kim cương này vợ anh mang đúng hôm làm lễ, sau đó cũng không thấy cô mang nữa. Bây giờ cô đeo lên, có phải thể hiện cô cũng nghiêm túc muốn sống cùng anh hay không......
Tây Tử nghiêng đầu quét mắt nhìn anh một cái, không nói gì, chỉ mím môi, Hồ Quân khẽ thở dài, trông chờ vợ anh nói lời ngon tiếng ngọt thật không dễ dàng.
Hồ Quân vươn tay mình ra, cùng Tây Tử mười ngón đan xen:
“Tây Tử, có lẽ vào giây phút cưới em, anh đã quyết định nghiêm túc. Anh biết em chán ghét quá khứ của anh, nhưng lúc ấy anh vẫn chưa biết em, không biết em sẽ là người vợ đời này anh muốn cưới. Nếu anh biết anh bảo đảm sẽ giữ gìn thân xử nam đến bây giờ, ૮ɦếƭ nghẹn cũng không cho người khác. Thế nên, vợ à, em phải tin tưởng người đàn ông của mình, tin tưởng chúng ta có thể bên nhau cả đời như thế.”