Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 17

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

“A......”
Hồ Quân cho là hai ngày nay dục hỏa bốc lên đầu nên thính giác cũng bị ảnh hưởng. Vợ anh đang nói cái gì vậy? Lại hỏi lại một lần nữa: “Vợ em nói gì?”
Tây Tử ai oán tức giận! Miệng nhỏ không nói ra lời vì rất xấu hổ. Cô thật không nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ trở thành như thế này, trốn tránh mang thai. Nhưng mà cô bỗng nhiên cảm thấy cả người rất khó chịu, hơn nữa phía dưới, dịch lỏng tiết ra càng ngày càng nhiều. Hơn nữa hai ngày nay còn cảm thấy hơi ngưa ngứa .
Tổng kết lại, Tây Tử nghi ngờ mình mắc phải mấy loại bệnh trong truyền thuyết. Nhưng không phải loại bệnh này chỉ lây qua đường tình dục thôi sao? Tại sao lại xuất hiện trên người cô? Duy nhất chỉ có thể là Hồ Quân. Hơn nữa cuộc sống riêng tư trước đây của tên khốn này rất phóng túng, cô cảm thấy tỷ lệ dính phải mấy thứ không sạch sẽ là rất lớn nha.
Hồ Quân suy nghĩ vòng vo một hồi mới hiểu, cô vợ nhỏ nhà anh nghi ngờ anh có bệnh. Tây Tử tức giận Hồ Quân còn tức giận hơn, không chỉ tức giận mà còn oan ức. Anh lớn đến từng này tuổi đầu, Tây Tử chính là cô gái đầu tiên nghi ngờ anh có bệnh. Điều này đối với tôn nghiêm đàn ông của anh thật sự là một loại vũ nhục sâu sắc.
Cũng coi như hiểu mình ở trong lòng Tây Tử là một người đàn ông phóng đãng ra sao, nếu không cô vợ nhỏ nhà anh cũng sẽ không nghi ngờ anh. Không đúng, cô bé Tây Tử này tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ anh, nhất định là có nguyên nhân ......
Nghĩ đến vấn đề này, Hồ Quân chợt nghiêng người tiến tới bên tai Tây Tử hỏi: “Sao vậy? Thân thể có chỗ nào khó chịu sao?”
Tây Tử đẩy anh ra, nháy mắt mấy cái, nhìn như muốn khóc: “Hồ Quân, tên đàn ông thối này, anh có bệnh việc gì phải reo lên người tôi!”
Dáng vẻ nho nhỏ kia hiếm khi ủy khuất yếu ớt như vậy trong mắt Hồ Quân liền biến thành mềm yếu ngứa ngáy trong lòng. Hồ Quân đột nhiên giơ tay phải lên, nghiêm túc cẩn thận giống như tuyên thệ khi vào Đảng: “Đồng chí Tây Tử, tôi xin thề, tôi rất trong sạch. Tôi không hề có bất kỳ bệnh tật nào, cơ thể đặc biệt cao lớn, có thể phục vụ vợ tôi năm sáu chục năm cũng không thành vấn đề.”
“Xì......”
Tây Tử cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trầm xuống, rất rầu rĩ, cũng có chút hoài nghi nghiêng người liếc nhìn Hồ Quân: “Anh thật không có bệnh?” Hồ Quân kéo phanh, khởi động xe, xe nghênh ngang đi ra ngoài: “Em không tin, ngay bây giờ anh sẽ đi kiểm tra.”
Hồ Quân suy nghĩ hiểu, tính tính cô vợ nhỏ rất cứng đầu, không cho cô xem giấy trắng mực đen chắc chắn vẫn không tin tuởng anh. Cũng coi như đây là chuyện tốt, trước tiên phải kiểm tra chính mình trước đã mới có thể tập trung tinh thần hỏi bệnh của vợ.
Hồ Quân đoán rằng, chắc là vợ anh bị mắc bệnh phụ khoa gì đó vì vậy mới dẫn cô tới nơi này. Có lẽ chỉ là mấy bệnh phu khoa bình thường, ngồi lâu, hoặc cũng có thể là ăn phải thứ gì đó không tốt, hơn nữa thói quen ăn uống của vợ anh, là ăn cay như mạng, rất có thể là bị dị ứng.
Bất quá, đây coi như là chuyện riêng tư, Hồ Quân đột nhiên phát hiện, tuy nói gặp phải sự nghi ngờ của vợ, nhưng giữa hai người bây giờ vô cũng thân mật, đúng như một cặp vợ chồng thật sự, nghĩ như vậy, trong lòng chợt có gì đó hưng phấn không nói lên lời.
Tây Tử cắn môi, trên đường đi tới bệnh viện cô vẫn luôn nghĩ, nhìn ý tứ Hồ Quân rất chắc chắn, nguyên do không phải ở chỗ anh, vậy là chuyện gì xảy ra, Lúc trước sống hai mươi bảy năm cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Chẳng lẽ là di chứng do rách chỗ đó, hoặc là Hồ Quân thật có bệnh đường sinh dục, nên lừa gạt cô......
Tây Tử suy nghĩ lung tung! Cho đến khi báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hồ Quân ở trên tay cô, chỉ tiêu các mục đều trong phạm vi khỏe mạnh, Tây Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Quân cúi đầu nhìn vợ anh một chút, đặt ௱ôЛƓ ngồi bên cạnh vợ, tiến tới thấp giọng hỏi: “Bây giờ có thể nói với anh rồi chứ! Rốt cuộc là thế nào, nơi đó không thoải mái sao?”
Tây Tử thật nhanh quét mắt nhìn anh một cái, lại cúi đầu, hành lang bệnh viện không có người, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào trải dài trên hành lang, chiếu một chút vào người Tây Tử, vầng sáng ௱ôЛƓ lung, bay bổng.
Hồ Quân có thể thấy được, bên tai vợ dần dần trở nên đỏ ửng, sáng long lanh mê người, hơn nữa chút ngượng ngùng nho nhỏ ấy khiến Hồ Quân hận không thể ôm cô vào иgự¢ mặc sức âи áι. Nhưng anh không dám, cũng không dám đưa tay lên, còn nữa nhiệm vụ thiết yếu bây giờ là làm rõ rốt cuộc cơ thể vợ anh bị làm sao?
Tuy rằng cơ thể là của cô, nhưng suy nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau này anh phải hỏi cô cho rõ ràng.
“Vợ, giấu bệnh sợ thuốc là điều tối kỵ, bệnh nhỏ không chữa, rất có thể trở thành sát thủ ẩn hình......”
Hồ Quân có tài ăn nói, không hề nuốt nước bọt, bùm bùm nói một lèo, vừa có lý vừa có tình, vừa đấm vừa xoa, cả hù dọa lẫn lừa gạt. Cuối cùng Tây Tử bị lời nói dối của anh mà sợ, lắp ba lắp bắp xoay xoay vặn vặn lên tiếng.
“Đúng là, đúng là, có chút ngứa...... Ừ, nhột......”
“Lúc đi tiểu có đau hay không?”
Hồ Quân nhìn vợ rốt cục cũng nói với cho anh biết, vội vàng hỏi thêm một câu. Tây Tử liếc anh một cái, cúi đầu, thật lâu mới rầm rì nói một câu: “Không đau, nhưng hơi thường xuyên......”
Hồ Quân giống nhưđang suy nghĩ gìđó: “Chúng ta vào để bác sĩ xem một cái, kiểm tra một chút, xem rốt cuộc em bị làm sao?”
“Sao lại kiểm tra?” cả người Tây Tử rõ ràng cứng đờ. Trái lại Hồ Quân rất vui vẻ, đến cùng thì ra là vợ anh đang xấu hổ, nghiêng đầu kề sát vào bên tai cô nói vài câu, mặt Tây Tử đỏ lên, cắn môi lắc đầu, nhỏ giọng than thở một câu: “Không kiểm tra có được không ?”
Hồ Quân xuy một tiếng nở nụ cười: “Sợ xấu cái gì? Anh tìm cho em một bác sĩ lớn tuổi, chủ nhiệm uy tín có kinh nghiệm nhất của khoa phụ khoa, là nữ ......”
Nói xong, bỗng nhiên hai mắt Hồ Quân sáng lên, có vài phần mong đợi nói: “Nếu không, anh giúp em kiểm tra được không, dù sao chỗ nào anh cũng đã nhìn rồi mà......”
Hồ Quân chưa nói xong, bị Tây Tử trừng mắt lập tức im miệng, trong lòng nói, không những từng nhìn thấy, anh còn nếm qua rồi...... Nói thật, chỗ nào đó của vợ anh thực sự rất đẹp, hồng hồng xinh đẹp, hai vỏ trai phì nộn non mềm, ách......
Vừa nghĩ đến vấn đề này Hồ Quân liền cảm thấy huyết dịch toàn thân anh rỉ ra nơi đũng quần, không khỏi lắc đầu cười khổ, mùi tanh mặn đặc trưng bốc lên. Lần sau không biết là đến lúc nào, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, thậm chí đã nhẫn nhịn thành thép rồi haizz......
Tây Tử xấu hổ, Hồ Quân kỳ thật còn keo kiệt hơn cả vợ anh. Địa phương đó anh nhìn qua còn chưa đến hai lần, có thể để cho người khác tùy tiện soi mói sao, tư vị đó cực kì khó chịu. Đàn ông thì khỏi cần bàn, không có cửa đâu, may mà chủ nhiệm khoa phụ sản anh cũng có quen biết một chút, Trưởng khoa Tôn năm nay khoảng năm mươi tuổi, đứng đầu khoa phụ khoa, là người cực kỳ hiền lành, có danh tiếng.
Vừa thấy mặt, Tây Tử liền rất có hảo cảm, vì thế tuy không được tự nhiên cho lắm nhưng vẫn để bà kiểm tra… Trưởng khoa Tôn lật đi lật lại kết quả xét nghiệm trên tay, nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mặt đang lộ vẻ lo lắng, vừa nhìn đã biết là mới kết hôn.
“Không có việc gì, chỉ bị dị ứng một chút khiến cho â๓ đạ๏ sưng lên thôi?” Trưởng khoa Tôn vừa nói xong, Hồ Quân liền vội hỏi: “Nguyên nhân là gì ạ?”
“Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng ......” Trưởng khoaTôn cười cười nhìn về phía Tây Tử: “Cô bé này rửa quá nhiều lần đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Tử hồng nhuận, hơi hơi gật đầu: “Bình thường khi tắm, cháu sẽ rửa lại một lần nữa, cảm thấy có chút không thoải mái.”
Trưởng khoa Tôn buồn cười liếc mắt nhìn Hồ Quân một cái: “Hai người kết hôn bao lâu rồi” Tây Tử ngại ngùng nửa ngày: “Hơn một tháng.” Trưởng khoa Tôn nở nụ cười: “Uh`m, thói quen của phụ nữ sau khi sinh hoạt tình dục lần đầu, cảm thấy không thoải mái sẽ rửa ráy quá nhiều lần, không biết làm như vậy lại phá hủy sự cân bằng, khiến vi khuẩn càng dễ phát triển hơn. Rửa ráy hợp lý sẽ không sao, tôi sẽ đưa cho cháu dung dịch tẩy rửa, nhớ mặc nội y thoáng mát một chút, còn nữa, sinh hoạt tình dục không cần quá siêng năng......”
Sau khi Tây Tử ra khỏi bệnh viện, lúc lên xe mặt vẫn còn hồng hồng. Hồ Quân cảm thấy chính mình thực oan uổng, còn oan hơn cả Đậu Nga. Ánh mắt trưởng khoa Tôn nhìn anh rõ ràng muốn nói, người trẻ tuổi không biết tiết chế, cũng không biết thương vợ. Anh thực sự là oan đến ૮ɦếƭ…
Hai người gọi điện thoại về nhà chính, nói không thể về ăn cơm được, sẽ ăn ngoài thứ gì đó rồi mới trở về nhà. Hồ Quân níu người Tây Tử lại dặn dò:
“Vợ, ở nhà em cũng đừng đề phòng anh như đề phòng lang sói vậy. Anh là chồng của em, cũng không phải là sắc lang, em không cần phải ăn mặc kín mít như vậy khi ở nhà được không! Mặc dù tất cả đều làm bằng vải bông nhưng cũng không thoải mái, độ thông thoáng quá kém. Anh trịnh trọng xin thề, chỉ cần vợ một ngày chưa gật đầu, anh đảm bảo sẽ không làm xằng làm bậy. Đương nhiên, nếu như vợ có nhu cầu thì dù có ૮ɦếƭ anh cũng không chối từ. Còn nữa, em cũng đã nghe bác sĩ nói rồi đó, không thể tắm rửa quá nhiều, biết chưa?”
Tây Tử liếc anh một cái, đoạt lấy túi li non thuốc trên tay anh, đi vào nhà. Hồ Quân rất muốn đi vào nhìn vợ một cái, muốn chính tay anh rửa cho vợ, thì anh sẽ vui đến phát điên. Đáng tiếc vợ anh không cho anh cơ hội này.
Tóm lại, Tây Tử cảm thấy, chia sẻ chuyện riêng tư với Hồ Quân như thế, nói không nên lời cảm giác lúc này, ngoài kỳ cục còn là gì. Tuy nói trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đối với anh luôn có chút không giống nhau, hơn nữa, người đàn ông này thực ra rất biết chăm sóc cho người khác.
Ngày hôm sau sau khi tan tầm, cô vừa bước lên xe đã nhìn thấy ở phía sau có một cái hộp lớn nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng lại có chút buồn bực? Khi về đến nhà, Hồ Quân trực tiếp đem chiếc hộp đó nhét vào trong иgự¢ cô: “Cái này cho em” lại vẫn đặc biệt dặn dò một câu: “Đừng nhắc đến chuyện tiền bạc với anh, nếu không anh sẽ giận thật đó.”
Tây Tử bĩu môi, ôm vào phòng của mình, đặt ở trên giường mở ra, mới phát hiện trong hộp có rất nhiều nội y, là nhãn hiệu quốc tế rất nổi tiếng, chất lượng cùng mẫu mã đều rất tuyệt vời, nhưng giá cả cũng rất đắt.
Con gái, kể cả là Tây Tử, đều rất thích nội y đẹp, nhãn hiệu nội y này trước kia cô cũng có một hai cái. Vì quá đốt tiền bạc nên về sau cũng không dám mua nữa.
Bàn tay vuốt ve hoa văn tinh xảo thêu trên nội y, không biết vì sao, trong lòng Tây Tử bỗng nhiên nổi lên cảm giác ngọt ngào, rất nhạt, rất ngắn, nhưng thật sự rất ngọt. Có lẽ người đàn ông này bề ngoài cũng không quá hư hỏng, ít nhất không xấu xa như cô suy nghĩ.
Những ngày sau của Hồ Quân trôi qua cũng rất tốt, tuy rằng vẫn chưa trở thành hiện thực nhưng ngoài cái này, nói thật, trong lòng anh coi như cũng được như ý. Không biết có phải lương tâm của cô bé Tây Tử này bỗng nhiên trỗi dậy hay không, cảm thấy thật ra anh cũng không phải người xấu, vẫn còn cãi nhau về chuyện phụ khoa, nhưng dù sao cũng không kén chọn như trước kia, không còn lém lỉnh nữa.
Anh đối xử tốt với cô, hoặc mua gì đó cho cô, vừa nhìn thấy sẽ nhận chứ không phân rõ ràng minh bạch với anh như trước. Nói như vậy, cô bé này hình như cũng động lòng với tấm lòng của anh! Ít nhất không giống như trước kia nhìn thấy anh như nhìn thấy con gián lập tức cau mày lại.
Đương nhiên Hồ Quân tuyệt đối không thoả mãn với tình hình hiện tại. Cuộc sống hiện tại còn cách quá xa so với tưởng tượng của anh về mục tiêu cuộc sống vợ chồng tốt đẹp, hài hòa. Cho dù vậy anh cũng không sốt ruột, đối với người vợ bướng bỉnh thì anh phải từ từ tấn công như tằm ăn, áp dụng sách lược từng bước ăn mòn, từng bước một đưa cô vào trong vòng tay của anh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không được ham muốn. Nói thật, mặc dù trước kia phải đối mặt với tên Phạm Lý đột nhiên xuất hiện kia anh khá khó chịu nhưng cũng không quan trọng. Thiết nghĩ, mặc dù hai người đó thật sự có gì cũng đã là chuyện quá khứ. Bây giờ nam cưới vợ nữ lấy chồng còn có thể thế nào. Tất cả mọi chuyện đều đã qua, có muốn làm gì cũng đều quá muộn.
Bởi vậy tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng thật không để ý lắm, chủ yếu là anh cảm thấy tính tình cô vợ nhỏ nhà anh thật sự không sôi nổi đến mức có thể làm khổ bản thân, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Nhắc mới nhớ, cuối tuần nghỉ lễ, anh muốn tan tầm sớm rồi qua đón vợ, không cần về nhà lớn ăn cơm mà ăn ở nơi nào đó có không khí lãng mạn. Đến lúc đó có khi vợ sẽ vui vẻ, hai người sẽ gần gũi hơn, không nhất thiết phải “ăn” vào miệng, nhưng có khi cũng có thể nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Trong lòng nghĩ thật tốt, đến trước những nửa tiếng, vừa mới tắt máy vợ anh đã gọi điện đến nói buổi tối có việc nên không về nhà ăn cơm được. Cô cũng nói cô đã gọi điện về nhà lớn, không kịp để anh hỏi thêm điều gì đã vội vàng tắt máy.
Hồ Quân nhiệt huyết tràn đầy lại bị vợ dội cho một gáo nước lạnh, càng nghĩ càng bực tức, cô thì có thể có chuyện gì? Ở thành phố B này ngoài em họ cô là Kỳ Kỳ ra thì không thấy cô có bạn bè thân thích gì khác. Lần nào có xã giao cơ quan đơn vị gì đó đều trực tiếp nói với anh, lần này mờ mờ ám ám khiến Hồ Quân rất nghi ngờ.
Hồ Quân càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, định ở lại đây chờ xem rốt cuộc vợ anh muốn đi gặp ai. Thật không nghĩ tới! Vậy mà để anh chờ lại là con rể nhà họ Mộ, hình như tên là Phạm Lý, mở cửa xe Jeep quân dụng, ngang nhiên đậu trước cửa đội 17, sau khi xuống xe liền đứng ở đó chờ.
Vợ anh 6 giờ mới xuất hiện, bước ra chưa nói câu gì đã lên thẳng xe Jeep nghênh ngang rời đi. Chẳng những thế vợ anh còn không hề liếc mắt nhìn về phía anh một lần.
Hồ Quân tức đến mức hộc máu, muốn nổ tung phổi, mắt nhìn xe Jeep biến mất, khí độc xả vù vù.Đôi Gian Phu Dâm Phụ này liều lĩnh lừa dối anh làm gì. Cũng là anh ngu ngốc, nâng niu bảo vệ vợ như kẻ dở hơi. Yêu cô, chiều cô, thà rằng làm mình bị thương cũng không dám động đến một sợi tóc của cô, vậy mà cô dám ngoại tình.
Nếu như cô thực sự dám làm ra loại chuyện đó cũng đừng trách anh trở mặt. Chuyện khác lão gia đây đều có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu là bị cắm sừng thì hoàn toàn không thể được. Đúng là quá mất mặt, quá bất lực. Hơn nữa đó là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, người vợ ghi rõ rành rành trên hộ khẩu, Hồ Quân anh không thể chấp nhận được chuyện này.
Hồ Quân càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt vằn lên một tia hung dữ. Nhưng Hồ Quân cũng không phải là một kẻ bạo lực khốn kiếp. Tuy rằng nói là nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc đó là sự thực, chủ yếu là trong lòng Hồ Quân vẫn rất hiểu và tin tưởng vợ, vợ anh không phải là kiểu người như vậy.
Nếu thật sự có chuyện gì khác, cô có thể trực tiếp nói với anh, che giấu không phải là phong cách của vợ. Hồ Quân kéo cần gạt nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo không xa liền thấy xe jeep phía trước, vẻ mặt không vui, cố gắng bình tĩnh, từ từ theo sau. Hồ Quân đi theo cách xe Jeep không xa, tới cùng anh muốn nhìn xem hai người này muốn đi đâu? Làm gì?
Trong lòng Tây Tử nghĩ, cô và Phạm Lý cả đời này không nên gặp lại nhau là tốt nhất, miễn cho hai người đều không được tự nhiên. Cô không bao giờ tin vào chuyện không thể làm người yêu thì có thể làm bạn, toàn những lời lẽ xằng bậy. Hai người đã từng thề non hẹn biển như thế, yêu đương thân mật, sau khi chia tay có thể trở thành bạn tốt chính là muốn lừa mình dối người. Chẳng qua là trong lòng vẫn luôn hy vọng xa vời, còn lưu luyến.
Điểm này Tây Tử hiểu rất rõ, chia tay là chia tay, bất kể lúc ấy có đau khổ đến thế nào thì tốt nhất là không gặp lại nhau. Gặp mặt không bằng hoài niệm, hoài niệm không bằng quên đi, đây là nguyên tắc của Tây Tử. Mặc dù làm vậy rất khó nhưng ngay từ đầu đến bây giờ cô vẫn luôn cố gắng thử, hơn nữa, cô cảm thấy bản thân còn rất thành công.
Sống chung với Hồ Quân, đầy đủ, bình thản, cũng rất liên miên bất tận không khác gì với đôi vợ chồng nhà khác. Mặc dù xuất thân của Hồ Quân rất tốt, bối cảnh cũng tốt, tiếp xúc lâu ngày thật sự cũng không phát hiện ra tật xấu gì quá lớn. Không những thế người này rất lắm mồm, trái một truyện cười, phải một tiết mục ngắn, sống cùng anh rất ít khi cảm thấy buồn chán. Anh có thể cho cô bầu không khí hết sức vui vẻ, khiến cho cô không còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác, đây chính là sự quyến rũ của Hồ Quân.
Tây Tử chợt phát hiện trước kia người này rất đào hoa nhưng cũng rất có nguyên tắc. Thử nghĩ xem người ta muốn gì có nấy, hiện nay có rất nhiều đàn ông đẹp trai giàu có còn chịu tốn tâm tư suy nghĩ lừa gạt người khác, hoàn toàn không thay đổi. Đừng nói là người khác, ngay cả Tây Tử tính tình lạnh lùng sống chung với anh mỗi khi bị anh dắt đi cũng sẽ không tự chủ được theo nhịp điệu hoặc vui hoặc cười của anh.
Kỳ thật khi nghĩ lại, người này cũng rất bá đạo, khả năng khống chế Dụς ∀ọηg rất cao. Anh có thới quen muốn người khác phải làm mọi việc theo ý anh, cho dù bạn không nhiệt tình hưởng ứng, anh cũng có cách khiến cho bạn không ý thức làm theo anh. Người đàn ông này, Tây Tử cũng không biết phải hình dung như thế nào....
“Tây Tử, em vẫn còn hận anh sao......”
Từ lúc Phạm Lý lên xe vẫn không ý thức được mình đang quan sát cô. Hai người ở bên nhau bảy năm, Phạm Lý rất hiểu rõ từng biểu cảm từng cử chỉ của Tây Tử. Tây Tử của bây giờ căn bản không còn đặt suy nghĩ trên người anh nữa rồi, những thân mật mà hai người đã từng cùng nhau trải qua bây giờ biến mất không sót lại chút gì. Thậm chí còn có thêm một bức tường ngăn cách, giống như bụi gai trên hoang mạc không ai chăm sóc nhưng vô tình sinh trưởng tốt hơn rất nhiều. Ngăn cách bởi thời gian, không gian, khoảng cách khiến giờ đây họ xa cách không thể chạm tới.
Phạm Lý phát hiện đáy lòng của mình không khống chế được nảy sinh cảm giác ghen tị lẫn không cam lòng. Tây Tử sống rất tốt, hai người chia tay, sau đó cô kết hôn. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, từ đầu đến cuối cô vẫn sống cuộc sống ung dung tự tại như vậy. Hơn nữa hiện tại từ chân mày đến khóe mắt không hề nhìn thấy chút buồn bã nào, có thể nói, cô rất hạnh phúc.
Phạm Lý không nghĩ tới cuối cùng cô lại gả cho một người đàn ông như vậy, gia đình hiển hách như vậy. Trong quân đội nhà họ Hồ tương đối nổi tiếng, Hồ Tổng Tố cũng là một thủ trưởng cao cao tại thượng, mà Hồ Quân chồng của cô cũng không ít tiếng xấu ăn chơi trác táng. Trước kia Phạm Lý không biết những thứ này, nhưng sau khi kết hôn, không tình nguyện đâm đầu vào trong vòng luẩn quẩn này mới biết được chồng của Tây Tử thực ra là loại đàn ông như vậy.
Phạm Lý quả thực rất lo lắng, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh vài tia hy vọng. Thành thực một chút anh thừa nhận anh không hy vọng Tây Tử sống quá tốt, quá hạnh phúc. Anh luôn nghĩ, hi vọng tương lai hai người có thể đến với nhau, dù sao thì bọn họ chia tay cũng là do ông trời trêu cợt.
Anh không được tốt, trên thực tế, ngay từ đầu khi kết hôn với Mộ Thanh đã dựa trên điều kiện. Bởi vậy, kết hôn xong là hoàn thành nhiệm vụ, đêm động phòng mỗi người một nơi không liên quan tới nhau. Huống chi về sau hôn nhân của hai người chỉ còn là trên giấy tờ mà thôi. Anh không thích Mộ Thanh, thậm chí còn hơi oán hận cô ấy.
Phạm Lý không thể nào hiểu nổi Mộ Thanh, với điều kiện của cô ấy thì người mốn quỳ dưới váy cô nhiều như nước sông Trường Giang, tại sao lại chỉ để mắt đến anh, không gả cho anh thì không được, tình nguyện sống trong cuộc hôn nhân có tiếng nhưng không thật, rốt cuộc là có ý gì.
Bởi vậy những lời này của Phạm Lý vừa là để thăm dò ý tứ của Tây Tử, vừa có chút hèn nhát không thể tin được. Tây tử quay đầu quét mắt nhìn anh một cái, nhíu mi, lắc đầu: “Em chưa bao giờ hối hận về chuyện này, cũng chưa từng oán hận anh. Còn nữa, Phạm Lý, chúng ta chia tay cũng đã chia tay rồi, lựa chọn trước kia của anh là hoàn toàn chính xác. Nếu đổi lại là em thì em cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, giữa anh và em không thể nói tới có hận hay không.”
Lòng Phạm Lý rầm một cái chợt lạnh, bỗng nhiên gạt vô lăng xe dừng lại ở ven đường. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng căm phẫn: “Tây Tử, em chưa từng yêu anh, nếu yêu anh, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy. Nếu yêu anh, lúc trước anh nói ra lời chia tay sao em lại vui vẻ đáp ứng như vậy. Nếu yêu anh, lúc này mới qua chưa bao lâu, em lại có thể ung dung đối mặt với anh.’’
Tây Tử bình tĩnh nhìn anh, nhìn rất lâu mới nói: “Vậy anh hi vọng em như thế nào? Hi vọng lúc trước khi anh nói lời chia tay em phải quấn quít làm phiền anh sao, thỏa mãn sĩ diện đàn ông của anh sao. Hay là anh hi vọng mỗi lần em nhìn thấy anh đều phải khổ sở, hối hận không chịu nổi. Hay là nói anh kết hôn rồi, em vẫn phải cô đơn ở vậy cả đời, vĩnh viễn ở nơi nào đó chờ anh. Hoặc dứt khoát hơn nữa, khi Mộ Thanh sinh con cho anh......”
“Không, không, Tây Tử, ý của anh không phải như vậy......”
“Không phải ý này sao?” Tây Tử bỗng nhiên nở nụ cười: “Phạm Lý, nhiều năm như vậy rồi, anh còn chưa hiểu rõ em là người như thế nào sao? Ban đầu lúc anh nói lời chia tay nên nghĩ đến hiện tại. Em chính là người phụ nữ như vậy đó. Em là người cực kỳ ích kỷ, anh đối xử tốt với em, em sẽ đối xử tốt với anh, anh bất nhân với em thì em cũng bất nghĩa với anh, ân oán rõ ràng. Về phần yêu hay không yêu, em không cho là như vậy. Hiện giờ chúng ta đã không còn tư cách nói ra chữ này rồi, lái xe đi! Không phải anh nói em gái anh muốn gặp tôi sao......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc