Vốn dĩ Tây Tử cũng có ấn tượng khá tốt với Hồ Quân, nhưng sau khi nghe Thường Kiếm nói con cà con kê một tràng dài nên dường như cũng dần mất hết cảm tình. Cô đã nghĩ trước Hồ Quân cũng không phải là người tốt lành gì, khó khăn lắm mới có chút thiện cảm, giờ đã bắt đầu thay đổi.
Hồ Quân hận không thể đánh tên Thường Kiếm này, làm hỏng việc nhiều hơn cả thành công. Nhân lúc Thường Kiếm đi ra chuẩn bị các món ăn Hồ Quân theo đuôi ra ngoài, sau đó túm lấy cổ áo sau của Thường Kiếm xách vào một căn phòng trống bên cạnh, “Tên nhóc cậu cố tình phá hỏng đúng không? Nói linh tinh cái gì thế hả? Vợ mình nghe được tối về không đồng ý để mình lên giường thì cậu phải chịu trách nhiệm!”
Hồ Quân nói thật nhưng khi vào trong lỗ tai Thường Kiếm lại trở nên rối mù. Thường Kiếm biết lúc nãy mình nói mấy câu kia là phá hỏng chuyện, cười ha ha nhận tội: “NÊn trách mình, nên trách mình mình không được sao, yên tâm mình có chiêu này bảo đảm buổi tối có thể được chị dâu cho phép lên giường.”
“Chiêu gì? Mình nói cho cậu biết tên nhóc cậu không cần phải nói ra mấy chiêu vớ vẩn bẩn thỉu, trong kia không phải là phụ nữ chơi bời linh tinh mà là vợ mình.”
“Em biết, em biết, anh Quân cứ yên tâm!”
Hai người rất cố gắng đồng lòng nhưng ý kiến kia căn bản hoàn toàn trái ngược nhau. Sau khi Hồ Quân vào phòng không bao lâu thì Thường Kiếm cũng đi vào cầm theo hai bình rượu Mao Đài*, mở bình rượu ra, rót cho bố già tài phiệt trước. Bố già tài phiệt cũng là người trong nghề, vừa liếc mắt nhìn màu sắc, nhìn độ sánh của rượu, mùi vị đậm đà cũng biết là rượu được ủ hơn mười năm, rất khó tìm.
*Rượu Mao Đài: là một trong ba loại rượu nổi tiếng thế giới
Hồ Quân vừa định rót rượu cho vợ lại bị Thường Kiếm đưa tay cản lại: “Mình có một loại rượu cung đình được cất tự nhiên dành cho những nương nương trong hậu cung uống, cũng quý hiếm như Mao Đài, có công dụng chăm sóc sắc đẹp, rất thích hợp cho chị dâu uống…”
Vừa dứt lời nhân viên phục vụ đã mang một cái lò nhỏ bằng đất sét than hồng, bên trên đặt một chiếc mình men màu vàng rực rỡ, sau đó một lúc thì từng đợt mùi rượu thoang thoảng bay ra xộc vào mũi. Hồ Quân rót cho Tây Tử một chén, màu rượu xanh biếc trong suốt trông rất đẹp mắt.
Tây Tử nhấp một ngụm nhỏ, không có mùi gì là mùi rượu, rất giống một loại đồ uống, từng chén từng chén… Chờ ăn cơm xong thì bầu rượu này đã bị cô uống không còn thừa một giọt. Nhưng không biết loại rượu này có tác dụng chậm hay không, lúc ngồi không cảm thấy gì, vừa ra khỏi khách sạn, hớp phải ngụm gió Tây Tử đã có cảm giác đứng không vững, lắc lư vài cái. Hồ Quân vội vàng dìu cô, Tây Tử như người không xương, cả người mềm oặt ngã vào trong иgự¢ Hồ Quân.
“Con bé này đúng là không có tiền đồ, sao có thể như vậy?” Bố già tài phiệt hơi chua xót lầm bầm vài câu, nhìn hai người ngược lại còn yên tâm hơn, lại nhìn đồng hồ trên tay nói: “Ba về thẳng thành phố B, cũng không quấy rầy mấy đứa tụi con nữa.”
Thường Kiếm vội nói: “Để cháu bảo tài xế đưa bác về.”
Cha Tây Tử cũng không cự tuyệt ý tốt của anh, dù sao cũng không xa. Cha Tây Tử nghênh ngang rời đi, trực tiếp ném con gái bảo bối trong nhà mình vào miệng sói.”
Thường Kiếm mở cửa xe cho Hồ Quân, cũng không đưa bọn họ về khách sạn, nhất định cố gắng hết sức làm một người chủ nhà nhiệt tình, trực tiếp chở vợ chồng son đến căn biệt thự nhỏ của anh ở lưng chừng núi.
Đến cửa, ném chìa khóa biệt thự cho Hồ Quân, cười hì hì nói: “Mình cũng không cần vào, hai người các cậu cứ ở đây, không khí ở đây rất tốt, rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật, trưa ngày mai mình sẽ quay lại đưa hai người lên núi chơi.”
Nói xong lập tức lái xe đi, tại sao Hồ Quân cảm thấy mấy câu nói của tên nhóc Thường Kiếm dường như có ẩn ý gì khác. Anh cúi đầu nhìn cô vợ trong иgự¢, không thể không dí vào trán cô nói: “Không biết uống còn uống nhiều như vậy…”
Những năm trước đây Hồ Quân cũng ở nơi này, vì vậy khá quen thuộc. Sau khi ôm vợ vào phòng khách anh thường ở, bật đèn, đặt Tây Tử ở trên giường lớn. Tây Tử ậm ừ vài tiếng, lật người, nhắm hai mắt không hề hay biết gì ngủ thi*p đi. Thật sự là say! Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như hoa đào tháng ba, từng nét biểu cảm, cổ, lỗ tai…
Vậy mà Hồ Quân lại có phản ứng sinh lý, lập tức ném vợ xuống, vọt vào trong phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đã giảm rồi mới dám đi ra ngoài.
Lúc Hồ Quân ra ngoài liền há hốc mồm. Cô vợ nhỏ luôn luôn bảo thủ nhà anh nhân lúc anh đi tắm không biết trúng gió gì mà cởi hết quần áo thể thao trên người. Lúc anh đi ra cô vẫn còn mặc chiếc áo иgự¢, vèo… Hồ Quân có cảm giác trong lỗ mũi mình nóng lên, vội vàng dùng khăn lông che lại…
Cái gọi là ngày suy nghĩ đêm có mộng, chẳng lẽ tự mình nghĩ vợ cũng có những hành động điên rồ này nên mới sinh ra ảo giác! Hồ Quân nhắm hai mắt lại rồi lại mở ra, đúng lúc nhìn thấy vợ anh kéo dây áo иgự¢ xuống, hai khối thịt mềm mại trắng hồng trước иgự¢ đập thẳng vào trong mắt anh…
Vợ anh còn chưa thỏa mãn, hai ba lần tìm cách cởi chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ bên dưới, trơn bóng! Trần trụi…Vì cớ gì mà cô vợ nhỏ của anh…
Hồ Quân nhanh chóng xông tới kéo chăn, nghiêm túc đắp chăn cho cô vợ Tʀầռ tʀʊồռɢ, nói cũng trở nên lắp bắp: “Vợ…vợ…em đang làm gì vậy…”
Không phải Hồ Quân lập dị, chủ yếu là anh thực sự rất hiểu rõ vợ anh, không thể chỉ vì một bữa cơm ngon lành liền cởi mở như vậy. Hơn nữa ánh mắt kia nhìn thấy thế nào cũng không giống ngày thường…
Hôm nay Tây Tử khá mơ màng, rất giống như nằm mơ, không biết hiện tại ra sao, cô cảm thấy trong người rất nóng, hết sức khó chịu, khó chịu đến mức như muốn nổ tung. Khó khăn lắm cô mới cảm thấy mát mẻ, Hồ Quân lại lấy chăn đắp lại, sao cô có thể hài lòng…
Liều mạng giùng giằng, hai ba lần mới có thể vén chăn khỏi người, đúng lúc đó chạm phải cơ thể mát lạnh vừa tắm của Hồ Quân, cô cảm thấy hết sức thoải mái, lập tức liền ôm lấy Hồ Quân, nhắm mắt lại, ậm ừ vài tiếng…
Giọng điệu mềm mại chui vào trong tai Hồ Quân không khác gì liều thuốc kích tình cao cấp. Vốn dĩ Hồ Quân nhịn cũng rất khổ cực, cho dù Tây Tử không làm chuyện quyến rũ như vậy Hồ Quân cũng nhanh chóng hóa thành sói. Huống chi vào lúc này cô gái này rõ ràng dứt khoát cởi đồ chui vào trong lòng anh…
Ấm nóng mềm mại… trắng nõn mịn màng… một chút lí trí miễn cưỡng trong đầu Hồ Quân lập tức bay mất, trong mắt chỉ còn sót lại vài tia sáng trượt trượt xuống người cô vợ nhỏ… hàng chân mày… khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp như hoa đào… cái miệng nhỏ thỉnh thoảng lầm bầm, hít thở… bầu иgự¢… eo thon này…
Hồ Quân mở rộng miệng ngậm chặt lấy cái miệng nhỏ của vợ anh, cạy môi cô, trực tiếp xâm nhập… Hơi lạnh bên trong, hương thơm ngào ngạt còn vấn vương mùi rượu mơ màng. Hương vị này… Ngược lại tối nay cô gái này không hề tránh mà hết sức phối hợp, thấp đầu lưỡi xuống, trêu chọc cả người Hồ Quân đang bốc lửa…
Cô gái này là rất non nớt, đúng là tìm đường ૮ɦếƭ, lửa đốt trong người Hồ Quân nhanh chóng bốc lên, buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, dọc theo cổ… Gậm nuốt từng chút từng chút… lướt qua xiềng xích xinh đẹp của cô… ngậm hai đỉnh nhỏ màu anh đào nhạt… lẹp bẹp như đứa bé 乃ú sữa mẹ, tham lam không biết ngại ngùng…
Bàn tay cũng tuột xuống… nước xuân bên dưới đã chảy róc rách, bây giờ Hồ Quân cũng không còn tâm trạng để suy nghĩ phản ứng này của vợ anh có đúng là nhiệt tình hay không. Trong mắt anh giờ phút này chỉ còn đọng lại một việc, đó là hôm nay anh sẽ xử lý xong cô vợ của mình, bất chấp chuyện sau này…
Mò mẫm ngón tay, vợ anh ՐêՈ Րỉ khe khẽ, tiếng kia không nói ra là thoải mái hay là khổ sở… Cho đến khi ngón tay chạm đến màng mỏng kia, ngọn lửa Dụς ∀ọηg trong lòng Hồ Quân cũng biến thành thương tiếc…
Chợt anh cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía vợ mình. Đèn trong phòng rất sáng, Hồ Quân rướn người lên, nằm lên trên giường, anh dùng hai tay xoạc hai chân mềm mại của vợ ra, đi vào giữa Đào Hoa cốc tư mật kia… Không biết có phải người tình trong mắt anh là Tây Thi hay không, thế nào anh cũng thấy nơi này của vợ anh xinh đẹp như vậy… Chốn rừng rậm nhiệt đới um tùm bao trùm lấy vỏ ngọc trai màu mỡ tươi mới, màu sắc trắng nhạt cộng thêm nước xuân không ngừng chảy róc rách từ trong khe hở, thực sự rất nogn miệng… Hồ Quân ma xui quỷ khiến trực tiếp đưa đầu đến gần…
Tây Tử cũng không nghĩ đến đây là lần đầu tiên của mình lại biến thành như vậy, lúc đầu là uống phải rượu thuốc, bây giờ lại gặp phải cao thủ Hồ Quân đang chen lẫn trong bụi hoa chỉ giáo cô về chuyện này, cô phẩm hạnh bình thường căn bản là không đỡ được…
Lưỡi Hồ Quân như con rắn nhỏ chui qua chui lại trong hang động của rừng rậm nhiệt đới, tiếng phát ra từ trong miệng Tây Tử cũng trở nên khàn đi. Cũng không biết là mình đang ở trong mây, trong sương mù, trong lửa hay trong nước, cô cảm thấy không đủ, cảm thấy vô dụng. Mãi cho đến khi Hồ Quân thật sự xông tới, cơn đau tê dại cũng kéo thần trí Tây Tử về trong phút chốc.
Đáng tiếc chỉ là mấy giây lại bị cảm giác lũ lượt kéo đến bao phủ, cảm giác như ngập đầu đó không thể làm cho Tây Tử hồi phục lý trí mà hóa thành lửa khói đầy trời, biến thành con đường rực rỡ… Cô bằng lòng khuất phục cơ thể mình, nước chảy bèo trôi…
Cô gái này như đang muốn lấy tính mạng anh, dính chặt... mềm mại… uyển chuyển… vòng eo uốn éo, hai mắt mơ màng, da thịt màu hồng đào, nước xuân nhơm nhớp có thể Gi*t ૮ɦếƭ người… Người phụ nữ quyến rũ này có thể trở thành yêu tinh lấy mạng anh…
Hồ Quân như một tướng quân chinh chiến anh dũng Gi*t ૮ɦếƭ địch trên tiền tuyến, đầu óc chỉ vang vọng tiếng xung phong. Hơn nữa cả người cô gái này mềm mại không xương, anh loay hoay thế nào cũng… hương vị đó chính là mất hồn mất vía…
Không thể không nói, mặc dù lần này trời xui đất khiến dính chặt lấy nhau, nhưng sau này thực sự là Hồ Quân muốn kín đáo hỏi Thường Kiếm về loại rượu này. Đúng là quá tốt! Mà điều quan trọng nhất đó là loại rượu này không hề có hại, đúng là một loại thuốc bổ dưỡng sinh. Sau này nếu cô vợ nhỏ mà để cho Hồ Quân nuôi, sẽ phải gọi là xinh đẹp như nước. Hơn nữa, trên giường…
Dĩ nhiên chuyện này phải lén lút, trong một năm vẫn chỉ có thể làm một lần, sợ rằng nếu bị cô vợ nhỏ phát hiện, có lẽ phúc lợi sẽ vụt mất hoàn toàn…
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Yêu thích không buông tay! Đây là lần đầu tiên của Hồ Quân. Cảm giác yêu thích không buông tay đối với phụ nữ thật ra thì, nếu suy nghĩ kĩ thêm, từ lúc bắt đầu anh đã có suy nghĩ hiếm lạ như thế đối với cô gái này. Lúc nào cô gái này nhìn thấy anh cũng giống như nhìn thấy một loài sinh vật có hại nào đó, vẻ mặt căm ghét, luôn luôn phòng bị. Dường như anh không ૮ɦếƭ cũng bị nội thương, thật sự anh hơi không dám.
Vốn đang suy nghĩ, giống như Hồng Quân* chinh chiến ngày dài, leo lên ngọn núi tuyết, vượt qua rừng rậm, khổ sở trăm phương nghìn kế mới có thể thuận lợi ôm vợ anh vào trong иgự¢, đâu có nghĩ tới hình như đã đạt được mục đích. Nhưng mục đích này đến quá nhanh khiến cho Hồ Quân cảm thấy khá không chân thật.
*Hồng Quân: có thể là Hồng Quân công nông Trung Quốc hoặc là Hồng Quân Liên Xô – muốn biết thêm chi tiết mời đọc thêm ở google
Hơn nữa trong lòng anh cũng rất rõ ràng, gây chuyện là không tốt. Chắc chắn rằng trong rượu của tên Thường Kiếm kia có vấn đề, nếu không với suy nghĩ của vợ anh đối với anh thì cô không thể để anh thuận lợi ăn sạch sàng sanh như vậy.
Mặc dù vợ để cho anh gặm lên gặm xuống mấy lần, hận không được Lเế๓ láק tận trong xương tủy, còn tham lam hương vị kia, thật sự nghiện như nghiện thuốc phiện.
Cả người vợ anh da thịt mềm mại… cái đó trắng như tuyết… màu mỡ non nớt… hương thơm ngào ngạt… Mở đèn để nhìn, cả người không thể tìm ra được chút màu đỏ nào, duy nhất sau tai có một nốt ruồi màu đỏ, nhưng màu sắc đỏ tươi kia hòa quyện với viền tai trắng nõn của vợ anh lại là nơi Hồ Quân yêu thích và lưu luyến nhất, cũng không biết anh đã hôn biết bao lần.
Tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, ánh trăng ở lưng chừng núi chiếu vào cửa sổ, rọi lên mặt đất, phủ lên người vợ anh, giống hệt như một khối Dương Chi bạch ngọc*, trong suốt sáng ngời, yêu cầu đầu tóc dài hơn là được rồi…
*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
Hồ Quân sờ sờ mái tóc ngắn của vợ mình, cái miệng không nhịn được lại đến gần cái miệng nhỏ nhắn lải nhải suốt ngày của cô. Tóm lại trong đêm nay Tây Tử say rượu hoàn toàn mơ hồ, sau đó lại bị Hồ Quân chơi đùa, căn bản là mệt mỏi đến mức ngủ mê man, vẫn còn trực giác phản ứng theo bản năng sinh lý. Đêm nay Hồ Quân hết liếm lại hôn, hết gặm rồi cắn không ngừng nghỉ, mặc dù ngủ mê man nhưng dù sao Tây Tử cũng không phải là người ૮ɦếƭ.
Thật ra Hồ Quân cũng cố gắng đến mức mệt mỏi, dù sao đàn ông trải qua chuyện tốt như vậy được mấy lần, hao tổn khí lực, có thể khỏe hơn so với phụ nữ nhưng đã đến lúc phải bỏ. Trong lòng anh vẫn biết chờ sau khi cô gái này tỉnh lại không biết sẽ gây loạn với anh thế nào? Tiếp theo cũng không biết khi nào trở về?
Càng nghĩ như thế Hồ Quân càng cảm thấy lần này phải bù đủ vốn. Vì vậy lần đầu tiên của Tây Tử thật sự bị Hồ Quân giày vò không ít. Nhưng cho dù giày vò nhiều thế nào đi chăng nữa cũng đến lúc trời sáng.
Mặt trời chậm rãi đi lên từ lưng chừng núi, từ đầu đến cuối cơ thể con người đều như một cái đồng hồ sinh học, đồng chí Tây Tử của chúng ta tỉnh dậy, vừa nháy nháy mí mắt Hồ Quân lập tức buông cô, nhanh chóng nằm xê ra nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng ánh mắt không nhắm hết, chỉ hé mắt quan sát phản ứng của vợ anh, cũng hết sức cảnh giác.
Dù sao anh cũng hiểu rất rõ vợ anh, nếu như cô thật sự giận dữ mấy hết lý trí sẽ tấn công trực tiếp chỗ yếu thế của anh. Anh cũng không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ, anh phải suy nghĩ cho tương lai của hai người. Anh còn muốn lăn lộn trên giường với vợ, muốn sinh một tên nhóc mập mạp, cả nhà hòa thuận sống với nhau qua ngày, không thể để chuyện vừa mới kết hôn lập tức biến thành thái giám được.
Nhưng anh cũng không thể chạy ngay, rốt cuộc vợ anh sẽ có phản ứng thế nào Hồ Quân thật sự không đoán ra. Chủ yếu là do công dụng của rượu thuốc kia, anh còn chưa hiểu rõ nó đơn giản chỉ là chất tạo hứng hay còn có tác dụng khác…
Tối hôm qua mấy lần giày vò loay hoay, sau đó anh đặt cô vợ ngồi theo tư thế quỳ sấp, vợ anh cũng hết sức ngoan ngoãn phối hợp. Hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn của cô còn ư ử… Hồ Quân suýt chút nữa đã ૮ɦếƭ trên người vợ anh, luôn cảm thấy cô có cảm giác, bởi vì chuyện phối hợp ăn ý này không thể coi là mê man được!
Còn nữa, rượu thuốc kia chỉ có cô uống, lúc đó anh còn khuyên can, sợ rượu này có tác dụng chậm. Nhưng cô vợ vung cánh tay nhỏ bé lên, trừng mắt ý là không cần anh quan tâm. Cho nên mới nói, nếu bàn về trách nhiệm Hồ Quân cảm thấy mình còn là người bị hại. Dĩ nhiên anh cũng không phải là xử nam, nhưng chuyện này không thể lấy lần đầu tiên ra để bàn ai đúng ai sai, đặc biệt là được khoe mẽ tiện nghi.
Chẳng qua tên nhóc Hồ Quân này vô cùng gian trá, thật đúng là chó ngáp phải ruồi. Tây Tử mở mở mí mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa với đèn trần hình sao Ngưu, không cần động người cũng cảm thấy toàn thân đau nhức, hoàn toàn không giống là cơ thể của mình.
Trong đầu cô rất rõ ràng, lúc này cô không thể làm chuyện nào khác, chuyện tối hôm qua cô không nhớ đoạn sau, nhưng cô nhớ rất rõ chuyện trước.
Sao cô có cảm giác nóng bức, sao lại ૮ởเ φµầɳ áo, sao lại Tʀầռ tʀʊồռɢ, không phải là ôm Hồ Quân không buông tay… Còn nữa sao cô lại nhiệt tình dâm đãng… A… Tây Tử giơ tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, sau này sao có thể gặp người!
Vợ anh không động chân động tay như dự đoán, nhưng dáng vẻ đáng thương lẫn đáng yêu kia thực sự lọt vào trong trái tim Hồ Quân. Hồ Quân không thể giả vờ được nữa, lật người, lấy hai tay đang che trên khuôn mặt nhỏ bé của cô vợ. Nhưng sức lực cô quá lớn, không hề buông tay, vùi đầu trong tay, giọng khàn khàn: “Anh cút sang một bên, không cần phải để ý đến tôi.”
Đúng là cách nói kỳ cục, lời nói tuy không dễ nghe nhưng lọt vào trong tai Hồ Quân lại trở nên nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tuy anh không thể đoán rốt cuộc bây giờ vợ anh đang trong trạng thái tinh thần thế nào nhưng xem ra khẳng định là cô biết cô khiêu khích anh trước.
Hôm nay xem như Hồ Quân may mắn! May mắn là vợ anh là một cô gái hết sức đặc biệt, không tùy tiện đổ lỗi oan cho người tốt. Anh vừa nghĩ như vậy, cô vợ vèo một cái nhanh xuất chiêu nắm lấy cánh tay anh, lật người trực tiếp ấn anh ở trên giường, đầu gối còn chỉa ở trên eo anh, kéo hai tay anh đặt ở trên đầu.
“A, vợ, vợ, buông tay, em buông tay! Cánh tay sắp gãy rồi…”
Hai người đều Tʀầռ tʀʊồռɢ, nếu để người ngoài nhìn thấy khẳng định sẽ cho là hai người đang ân âи áι ái. Dù sao hôm nay đều có thể có đủ mọi thể loại thưởng thức âи áι, có thể có rút roi ra, đốt sáp nến, không biết rằng nếu thật sự đánh lộn cũng sẽ không mặc quần áo.
Tây Tử chỉa đầu gối lên eo anh, dùng tay Ϧóþ cổ anh: “Nói, tối hôm qua chắc chắn là rượu có vấn đề, không phải là anh làm chứ?”
Đến lúc này Hồ Quân quá rõ, vậy thì dù có đánh ૮ɦếƭ cũng không thể thừa nhận, nếu thừa nhận thì đời này không thể tiếp tục tiến tới, không thừa nhận thì không phải là chuyện của anh. Đã có một lần là tối qua thì nếu anh kiên trì rồi sẽ có lần hai. Còn nói chuyện tối qua thật sự không liên quan đến anh.
Nghĩ đến đó, Hồ Quân hít khí biện minh: “Vợ em phải xem xét dựa trên phán đoán của cảnh sát, không nên đổ oan cho anh. Tối hôm qua anh không ngừng khuyên em uống ít thôi, nhưng lúc đó em phản ứng thế nào em còn nhớ rõ không?”
Khuôn mặt Tây Tử đỏ bừng lên, uốn éo vặn vẹo cánh tay Hồ Quân trong tay: “Ai ôi… vợ, gãy tay, gãy tay mất…”
“Xem như tôi uống say thì thế nào, anh cũng không có ý chí nguyên tắc không đẩy tôi ra sao! Anh đúng là cán bộ quốc gia, cảnh sát nhân dân vô dụng…”
Hồ Quân cười vui vẻ, ai ôi… chẳng qua còn chưa mừng xong đã cảm thấy cánh tay vô cùng đau đớn: “Vợ, em buông anh ra đã, em đã biết là do em uống say còn đổ oan cho người tốt!”
Tây Tử hừ hừ buông tay, vừa buông lỏng Hồ Quân lập tức ngồi dậy đã bị Tây Tử hung hăng đạp xuống giường, “Nhanh mặc quần áo vào, ghê tởm ૮ɦếƭ mất…”
Hồ Quân than vãn, cái eo… may nhờ có chiếc thảm ở bên dưới, nếu không sau khi phấn đấu một đêm, chiếc eo lập công lớn đã có thể phải chịu tội.
Hồ Quân ai oán liếc nhìn vợ anh, vợ anh đã khoác ga trải giường xuống đất, chậm rãi bước từng bước đi vào trong phòng tắm. Dáng vẻ kia, tư thế kia khiến Hồ Quân cảm thấy khá áy náy, nói thế nào đi chăng nữa thì lần đầu tiên của vợ anh mà anh cũng không biết tiết chế.
Nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua cô vợ anh cũng hết sức hăng hái, Hồ Quân nhìn xuống, vội vàng che phần dưới thân mình, ăn cả đêm mà vẫn chưa no, người anh em nên tiết chế! Nếu không về sau sẽ không có mà ăn.
Lúc Tây Tử tắm mới phát hiện cả người mình từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều có dấu vết xanh hồng khắp nơi. Da của cô trắng lại nhạy cảm, khi đó ở quân đội mỗi lần tụ máu đều phải chờ nửa tháng sau mới khỏi, sau này tập luyện thành quen trên người luôn có dấu máu tụ, nhưng từ khi chuyển nghề thật sự là chưa từng có. Hôm nay vậy mà cả người cô còn có phần nhếch nhác hơn so với lần đầu tiên luyện tập đánh nhau trong quân đội.
Tên khốn Hồ Quân này không biết âи áι thế nào, còn cắn người ta, cả người cô đều không chừa lại chỗ nào. Tây Tử xả nước nóng mới cảm giác được máu trong người di chuyển thật nhanh, gột rửa được một chút.
Cô mặc áo choàng tắm mở cửa ra ngoài, Hồ Quân đang đứng thẳng ở trước cửa phòng tắm chờ cô khiến Tây Tử hoài nghi, tên khốn này không chột dạ.
Hiển nhiên anh cũng vừa tắm rửa qua, tóc còn hơi ướt xõa xuống dưới khiến anh trẻ trung hơn bình thường rất nhiều. Hơn nữa trên người đều mặc quần áo thể thao màu trắng, vừa liếc mắt nhìn qua cũng cảm thấy trẻ tuổi đẹp trai, ánh mắt sáng loáng trông không giống kiểu người lương thiện.
Tây Tử tức giận trắng mặt nhìn anh, đi tới bên kia ngồi ở trên giường lau tóc cho mình. Hồ Quân vốn đang nghĩ đi lên lấy lòng lập tức bị ánh mắt sắc bén của Tây Tử bắt đứng yên.
Cô bé này thật không đáng yêu, quả thật là một trời một vực với người tối qua. Tây Tử lau tóc sau đó quàng khăn tắm trừng mắt nhìn anh, bắt đầu tiếp tục tính sổ: “Tối hôm qua tôi uống say, anh không uông say, sao không đẩy tôi ra hả?! Anh là người ૮ɦếƭ!”
Câu nói này thật sự không dễ nghe, Hồ Quân chợt phát hiện anh không thể cứng rắn như vợ anh được, anh càng cứng rắn cô càng cứng rắn, rất giống Quyên Tử. Đột nhiên Hồ Quân nhớ lại người anh em tốt Tả Hoành của anh đã dùng chiến sách đối phó với Quyên Tử nhà cậu ta, hình như anh cũng có thể đem ra dùng. Căn bản anh đã quên lúc đầu anh đã hết sức khinh thường Tả Hoành nhà người ta như thế nào…
Hồ Quân vừa nghĩ lại, chợt như được khai sáng tâm hồn, dáng vẻ oan khuất nói: “Vợ, anh cũng muốn dùng sức thật lớn, không muốn quá phóng túng, nhưng sức lực của vợ quá bản lĩnh, thật sự anh không phải là đối thủ. Lại nói hôm qua em ôm anh…”
“Im miệng…”
Mặt Tây Tử đỏ như lá cờ đỏ sao vàng, hét lớn: “Không cho nói, chuyện tối qua là do tôi xui xẻo, dù sao anh cũng không thua thiệt gì, nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không có sau đó, có biết hay không? Cũng không cho nhắc lại…”
Tây Tử ngang ngược không được tự nhiên lọt vào trong mắt Hồ Quân, đột nhiên cảm thấy chiêu này của cô bé khiến người khác yêu thích.