Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 11

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Tây Tử bước ba bước lại quay đầu lại, lão ba giàu có nhìn mà nước mắt ràn rụa, không nỡ, thật sự không nỡ rời xa cục cưng bảo bối này, nhưng cũng không thể tiếp tục. Con gái lớn cũng phải lấy chồng, không thể nuôi ở nhà cả đời, đạo lý này, trong lòng lão ba giàu có hiểu rất rõ.
Mắt nhìn thấy con gái và con rể sắp đến gần cửa, lão ba giàu có chầm chậm đứng lên, tiến lên vài bước, tay nắm vai Hồ Quân, giọng tha thiết:
“Con rể à! Tính tình con bé nhà ta ngang bướng, nếu có điều gì không tốt, con hãy nể mặt ba, nhường nhịn nó nhiều một chút! Đặc biệt tích cực cùng nó.....”
“Ba........”
Tây Tử gọi tiếng ba này, khó khăn lắm mới kìm nén cơn khóc lại bắt đầu thút tha thút thít nghẹn ngào, Hồ Quân rất nghiêm túc gật đầu: “Ba, ba yên tâm, con sẽ nhường nhịn cô ấy, con sẽ đối tốt với cô ấy, cô ấy là vợ con, con không thương thì ai thương.....” Mấy câu nói đó thật sự rất hay, lão ba giàu có yên tâm.
Đoàn xe sang trọng đều là xe của một hãng nổi tiếng, thật đúng là không phải làm người ta ngưỡng mộ, mà Diệp Trì cùng với đám người Hồ Tử lái xe, ngay cả một người bình thường yên bình, cũng đến xem góp vui, phía trước lôi kéo phía sau, trông thật náo nhiệt.
Lễ kết hôn của Tây Tử được tính là náo nhiệt nhất. Trong tất cả các hôn lễ của bốn anh em Hồ Quân, tính đến Hồ Quân là làm lớn nhất. Lúc đó Diệp Trì trực tiếp đi đăng kí là xong, Cẩm Thành cũng khiêm tốn, rốt cuộc, Tả Hoành khi đó còn hơi phô trương, nhưng cũng không tổ chức lớn như thế này.
Hồ Quân lấy vợ nửa thật nửa giả, so với ai cũng náo nhiệt hơn, ngay cả người ngồi trên xe, thân là chú rể cô dâu mới, Hồ Quân và Tây Tử đều là người trong cuộc, nhất thời ảo giác. Có thể là ảo giác biến thành chuyện có thật cũng không biết chừng, cho nên mới nói người này không thể quá nghiêm túc, quá nghiêm túc, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.
Xa xa vừa nhìn thấy cổng chính rực rỡ, mà pháo đã bắt đầu nổ, pháo đốt phát sáng, nổ đùng đùng gần nửa giờ, đợi đến lúc Hồ Quân dắt Tây Tử đến, trên bậc thang khách sạn không còn yên tĩnh nữa. Tây Tử chưa kịp phản ứng đã bị Hồ Quân kéo tới ấn vào иgự¢, ôm chặt, cô vừa định giãy dụa, bên tai đã nghe thấy tiếng Hồ Quân: “Nghiêm túc…”
Chợt nghe thấy mấy tiếng bốp bốp trên đầu, hoa và dải lụa rơi xuống ào ào. Diệp Trì nhìn thấy vậy cũng ngầm hiểu không nhịn được nở nụ cười, Tả Hoành thấp giọng nói: “Mình không có nhìn nhầm chứ! Không phải Quân nói hắn cưới vợ là giả sao, mình nhìn như thế nào thấy hắn thật lòng thật dạ nhỉ, miệng hắn toe toét tới tận lỗ tai phía sau, không cảm thấy chính hắn như thế nào, trong lòng vui vẻ như nở hoa rồi!”
Diệp Trì xuy một tiếng nở nụ cười, nhìn chăm chú Cẩm Thành bên kia sắc mặt hơi đen tối: “Cho nên nói đàn ông chúng ta, không thể miệng lưỡi quá cứng rắn, nên dịu dàng thì phải dịu dàng, dù sao cũng là vợ mình, thiệt thòi một chút cũng không mất mát, có phải hay không Cẩm Thành?”
Cẩm Thành nhếch miệng cười, nếu làm lại một lần nữa, anh cũng rất muốn làm như vậy - náo nhiệt vui vẻ, thuận lợi cưới vợ anh vào cửa, nhưng hôm nay...
Phong Cẩm Thành khẽ cắn môi, trước tiên phải tìm được người phụ nữ kia, một mình ký vào đơn ly hôn, sau đó không thấy bóng dáng. Có giỏi thì trốn tránh anh thật tốt, đời này cũng đừng có xuất hiện. Nếu để cho anh nhìn thấy, cô cũng đừng mong được sống dễ dàng, đánh gãy chân, bẻ cánh tay chặt đứt, tìm sợi dây xích khóa ở trong nhà, để xem còn chạy được không, gan lớn lắm rồi.
Tả Hoành ha ha cười xấu xa: “Đúng lắm, mình còn nhớ Hồ Quân này mạnh miệng, nhưng mà buổi tối hôm nay anh em ta giúp đỡ cậu ta vài thứ trước. Cậu ta cưới vợ giả, đêm động phòng chúng ta làm cho thành sự thật, để cho tên nhóc Quân này nếm mùi ngon ngọt trước, có chúng ta ở đây, có lẽ vợ cậu ta sẽ hết sức xấu hổ.......”
Tây Tử và Hồ Quân đứng song song ở cửa ra vào tầng hai Bách Hợp đón khách, đại đa số người đến đều mặc quân trang, cũng không thiếu mặc đồng phục cảnh sát. Xa xa Tây Tử đã nhìn thấy đội trưởng Phùng đi tới, miệng mở rộng thiếu chút nữa không khép lại được.
Đội trưởng Phùng không nghĩ đến, tuy rằng nhìn ý tứ về sau, dáng vẻ cục phó Hồ không giống như báo thù riêng, hai người có thể hợp thành một đôi, bỗng chốc khiến cho đội trưởng Phùng thật là kinh ngạc. Càng kinh hãi hơn là, cục phó Hồ lại tự mình đưa thi*p mời cho hắn, nói muốn cảm ơn ông mai là hắn.
Đội trưởng Phùng thật là được yêu thương mà lo lắng, cục phó Hồ là người nào? Không nói đến hắn, ngay cả cấp bậc của ông cụ nhà hắn, hắn là một đại đội trưởng đội giao thông nho nhỏ, nhất định phải luồn cúi, không thì phải nịnh bợ nha!
Bởi vậy người đến, đồng thời cảm thấy vinh hạnh, cũng hơi nơm nớp lo sợ, Vừa rồi ở bãi đỗ xe, gặp được vài vị lãnh đạo cấp cao của Thành phố.
Ngược lại Hồ Quân rất thân thiện. Đội trưởng Phùng vừa đến trước mặt, anh đã tiến tới nghênh đón chào hỏi khiến đội trưởng Phùng chân tay luống cuống, đưa đội trưởng Phùng vào. Tây Tử trợn mắt nhìn anh, hỏi: “Anh có ý gì?”
Hồ Quân nhíu mày nở nụ cười: “Bà xã, hai ta được như vậy nhờ có bà mai này! Anh càng nghĩ, ông mai này vẫn là hắn, nếu không phải em nửa đêm hôm đó đi kiểm tra nồng độ cồn, làm sao anh có nhìn em vừa mắt, có đúng không?”
Tây Tử nhỏ giọng cảnh báo anh: “Đội trưởng Phùng là người tốt, có thể leo lên vị trí này lại càng không dễ dàng, anh đừng làm mấy chuyện xấu?”
Hồ Quân xuy một tiếng vui vẻ: “Trong lòng bà xã, anh hư hỏng vậy sao, yên tâm đi! Hôm nay anh mời hắn đến đây, sau này tiền đồ của hắn nhất định sẽ tươi sáng. Chẳng qua, bà xã, bên kia là người tình cũ của em! Ngày đó không nhìn rõ lai lịch, hôm nay nhìn thấy, thật đẹp trai, thì ra cũng là người trong quân đội, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cấp bậc Trung úy ............”
Tây Tử căn bản không nghe thấy, trong lời nói của Hồ Quân có vị chua hết sức rõ ràng, ánh mắt của cô rơi vào trên người Phạm Lý, có phần mất hồn.
Ngày đó tại cục dân chính, anh ấy mặc y phục thường ngày, so sánh, thật sự nhìn qua không anh tuấn như hôm nay. Từ trước đến nay lưng anh đều rất thẳng, cho dù trọng trách trên vai có nặng nề như thế, cũng chưa từng bị uốn cong. Trước kia khi anh vào quân đội, mặc quân trang vào trông vẫn mang nét dịu dàng nho nhã như cũ, cực kỳ xuất sắc.
Nếu không xuất sắc, có lẽ Mộ Thanh cũng sẽ không đau khổ lưu luyến yêu anh nhiều năm như vậy. Chỉ là vật đổi sao dời, anh lựa chọn buông tha, cô cũng không oán không hận, giờ phút này, trong mắt anh rất rõ ràng phức tạp cùng với oán hận không thôi, nhưng lại không giải thích nổi.
Ánh mắt của anh và Tây Tử vừa giao nhau, Mộ Thanh cắn chặt môi, vẫn nỡ nụ cười khách khí trên mặt, cũng nhanh chóng không chịu nổi. Trước mặt bọn họ là ba của Mộ Thanh, Sư trưởng lực lượng trú phòng Bắc Kinh - Mộ Phong, cũng là Phó đoàn trưởng của mấy người Hồ Quân tham gia quân ngũ năm đó, tính ra cũng là thủ trưởng trực thuộc.
Hồ Quân hiển nhiên không chậm trễ, tới nghênh đón chào hỏi, Mộ Phong đã lăn lộn nửa đời người trong quân đội, nhìn Tổng tham mưu Hồ, ông cũng không dám sơ ý, miễn cưỡng xưng một tiếng chú, liếc nhìn Tây Tử cười híp mắt nói:
“Nên kết hôn từ lâu rồi, chú chúc vợ chồng cháu trăm năm hạnh phúc. Đến đây, đây là con rể và con gái chú, mấy hôm nữa cùng tổ chực tiệc cưới ở nơi đây. Chú nghe Tiểu Thanh nói, ngày đó đi đăng kí vừa hay gặp các cháu, lại là bạn học của con bé. Đúng là có duyên, chú liền dẫn bọn nó đến, về sau người trẻ các cháu thân càng thêm thân......”
Ý tứ này rất rõ ràng, ai cũng có thể lý giải, dẫn con rể theo, gặp mặt những lãnh đạo cao cấp trong quân khu. Con trai nhà họ Hồ lấy vợ, hễ là quân khu cấp cao thành phố B, không ai không đến tham gia náo nhiệt. Ông Mộ tính thật khôn khéo, theo góc độ giải thích khác, ông thật sự coi trọng người con rể này.
Tiền đồ như gấm, một khi có phụ nữ là sẽ có đàn ông, bỗng nhiên Tây Tử cảm thấy buồn cười. Vốn dĩ lúc chia tay, tính cả đời không qua lại với nhau, nhưng đi dạo một vòng lại luẩn quẩn không dứt. Cô gả cho Hồ Quân, Phạm Lý cưới Mộ Thanh, mặc dù có duyên, không biết đây có tính là nghiệt duyên không.
Diệp Trì, Tả Hoành và Cẩm Thành cũng đến, vây quanh Mộ Phong cười cười nói nói đi vào. Mộ Thanh và Phạm Lý bị bỏ lại phía sau, trong lòng Mộ Thanh có cảm giác rất phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, trời sinh cô tính tình kiêu ngạo, dáng người xinh đẹp, gia cảnh tốt, thành tích cao, đi đến đâu đều có đàn ông vây quanh, duy nhất chỉ có Phạm Lý là không như vậy.
Cô rất rõ trái tim người đàn ông Phạm Lý, đời này cô đều thua kém Tây Tử. Cô không phục, mấy năm nay cũng không chịu thua, hiện tại bắt đầu trở thành thói quen.
Bởi vì yêu, cho nên trời sinh kiêu ngạo như cô cũng trở nên hèn mọn. Đúng là Tây Tử và Phạm Lý có tình cảm bảy năm, nói tách ra là tách ra, thậm chí cô còn không nhìn thấy, cô ấy khổ sở thế nào, không hề chớp mắt, trực tiếp chuyển nghề.
Mộ Thanh rất hiểu rõ chính mình làm thế nào giành được Phạm Lý. Không yêu. Lúc trước Phạm Lý nói rõ ràng với cô: “Đời này, tôi sẽ không yêu cô, tôi chỉ yêu Tây Tử, cuộc đời này không thay đổi.”
Những lời Phạm Lý nói cho cô nghe, Mộ Thanh căn bản không có cách nào kiềm chế nỗi ghen tị ở trong lòng, dáng vẻ của người phụ nữ Tây Tử trước mặt này không phải là dáng vẻ hấp dẫn. Cô thua thật thảm hại, có thể không cần tự tin, chẳng qua người đàn ông Phạm Lý này, nếu cô đã nắm ở trong tay, thì sẽ không bao giờ buông tay.
Cô thương anh, yêu anh nhiều năm như vậy, từ lúc anh chưa biết Tây Tử, cô đã thương anh rồi. Ghen tị trong lòng không có cách nào phát tiết, cô liền lén lút gây phiền toái cho Tây Tử. Biết cô ấy chuyển nghề vào cục Công An, cô nhờ vả cấp dưới cũ của ba, điều cô ấy tới đội giao thông. Vậy mà Tây Tử lại gặp Hồ Quân, lại còn gả cho anh ta.
Hiện tại Mộ Thanh khó nói, trong lòng vừa mừng vừa lo, ngày đó gặp Tây Tử và Hồ Quân tại chỗ đăng kí của cục dân chính, trong ba ngày tìm khắp nơi không thấy Phạm Lý, không biết anh đi đâu, điện thoại không nhận, cũng không có ở đơn vị, trong nhà không có ai. Ba ngày sau anh xuất hiện, dáng vẻ tiều tụy khổ sở, Mộ Thanh không biết nên thương hại anh, hay nên thương hại chính mình.
Trong tim còn nhớ, là bóng ma cản trở, đời này Tây Tử là bóng ma của Phạm Lý. Nhưng mà Phạm Lý cũng không biết, đời này anh cũng là bóng ma trong đời cô, không bỏ được, vứt không ra, bóng ma chém không đứt.
Mà lúc này, thậm chí cô không cần nhìn anh, cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn Tây tử sâu sắc lưu luyến ra sao, loại ánh mắt này cả đời cô mong muốn mà không có được.
Phạm Lý không nói được một lời, chỉ là nhìn Tây Tử như vậy, gần như không biết chán. Cô ấy rất đẹp, chính là hình dáng trong vô số giấc mơ của anh, hoa hồng rơi xuống, nét mặt cô ấy cười tươi như hoa, rốt cuộc cũng không thuộc về anh.
Trong lòng Phạm Lý đã từng nó chút hy vọng hèn mọn mà xa vời, hôm nay biến thành tuyệt vọng thực sự, tuyệt vọng đem lòng anh nháy mắt hóa thành cát… Cô gả cho người đàn ông khác, nhanh chóng dứt khoát như vậy, cắt đứt tất cả ý nghĩ của anh, anh còn có cái gì? Ngoại trừ kí ức, anh còn lại gì? Chính anh cũng không biết nữa.....
Phạm Lý bị Mộ Thanh kéo đi vào mà hồn cứ trôi lơ lửng nơi đâu. Hồ Quân hơi nghiêng đầu đến bên lỗ tai Tây Tử nói: “Thế nào? Thật sự là người tình cũ! Một người hung dữ như cô, không nghĩ tới thực sự có người muốn?”
“Không cần bới móc, có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không có thời gian pha trò với anh.”
Đột nhiên Tây Tử liếc hai mắt đến anh đang ở bên cạnh: “Không phải là anh đang ghen chứ?”
“Ai? Ai ghen? Ghen vì cô sao, cắt, cô nghĩ cô đẹp, cô cũng không soi gương đi, người như cô, trên đướng vẫy tay một cái, có thể gọi đến một xe.”
Hồ Quân nói mấy câu đó rất nhanh, càng có vẻ ngây thơ chột dạ, có điều may mà Tây Tử không thèm để ý, cũng không muốn để ý tới.
Hồ Quân bỗng nhiên cảm thấy bản thân sao lại bực tức. Ở trước mặt cô gái này bất kể miệng lưỡi có bản lĩnh như thế nào vẫn không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cho dù nói như thế nào, tiệc cưới có kinh động không nguy hiểm, hỗn loạn đã qua. Đến tối, trong tân phòng chỉ còn lại vợ chồng son và mấy người Diệp Trì, mấy người Hồ Tử, còn một vài tên nhóc xấu xa, coi như mấy tên nhóc xấu xa ở trong đại viện đều đến đông đủ, đâu lường trước được.
Mấy người Diệp Trì biết Hồ Quân cưới vợ là giả, nhưng mấy anh em Hồ Tử lại không biết! Tiết mục dâm dục ngắn này, từng người từng người một, phát kẹo, thắp hương, ăn táo… Sai bảo mấy người lúc trước ra ngoài, Tây Tử miễn cưỡng đối phó cho qua, nhưng cô cảm thấy mấy người kia cực kỳ phiền phức.
Đặc biệt là Tả Hoành, trong lòng còn nhớ nửa đêm hôm đó Hồ Quân chạy tới nhà anh, quẳng ra những lời nói cay độc, bây giờ để cho Hồ Quân thoải mái vượt qua mới là lạ. Nháy mắt ra hiệu với nhóc Hồ, Hồ Tử hiểu ý, ra ngoài không đến một phút, không biết xách ở đâu nửa thùng nước đá đi vào, cười ha ha: “Hôm nay chúc mừng anh Quân, dù thế nào chúng ta cũng phải như cá gặp nước!”
Hồ Quân cũng tốt hơn so với mấy người này không được bao nhiêu, trước kia đã từng chỉnh không ít người mới. Vừa thấy cảnh này, còn có gì không rõ, khóe miệng nhỏ không thể phát hiện được gì, trong lòng thật là có vài phần chờ mong.
Miệng của cô bé kia, tối hôm đó anh chạm phải một cái, không ngờ trong lúc anh say mèm nhưng mùi vị thơm mát mềm mại đến hôm nay vẫn chưa tan.
Ba anh em Tả Hoành, Diệp Trì và Phong Cẩm Thành vừa nhìn thấy anh như thế, cũng không nhịn được cười thầm, tâm tư này của Hồ Quân, mắt nhìn đã không giấu được, nước miếng đã chảy dài ba mét rồi.
Tây Tử nhìn Hồ Tử, cô cũng không hiểu, làm sao một nhóm người ăn chơi trác táng lại có nhiều trò như vậy, cả ngày không có chuyện gì làm, mà trong đầu chỉ nghĩ đến những thứ này thôi!
Cô vừa nhíu mày, Hồ Tử liền cợt nhả nói: “Chị dâu, hôm nay là ngày vui lớn của anh Quân, nhíu mày không vui là điềm xấu.”
Kỳ thật Hồ Tử cũng khá lo sợ. Người khác không biết nhưng hắn biết, cô vợ này của anh Quân không phải dễ trêu chọc, lúc tức giận cho dù người khác có cố gắng đến mức phát bực cũng không còn cách nào. Vì vậy, phải nói lời ngon ngọt với cô trước, thế nào cô cũng thật thà làm theo.
Tây Tử liếc mắt nhìn nước đá, âm thầm hít ngụm khí, ngồi ở trên giường, dáng vẻ như tráng sĩ nắm cổ tay thật mạnh không đếm xỉa đến dùng bao nhiêu sức lực, trực tiếp hỏi: “Thế nào là như cá gặp nước?”
Hồ Tử cười ha ha: “Đơn giản, đơn giản thôi, chị dâu ngậm cục đá này trong miệng, sau đó hôn miệng với anh Quân, đợi cho băng trong miệng tan thành nước không phải như cá gặp nước rồi.”
Tây Tử hít một ngụm khí lạnh, mấy người trước mặt miễn cưỡng cho qua, cô cũng không bị thiệt thòi gì, như cá gặp nước cái này không phải cho cô hôn môi với Hồ Quân sao, còn không phải giống như loại ᴆụng chạm môi kia sao.......
Cô không nhịn nổi liếc mắt nhìn Hồ Quân ở bên kia. Không biết có phải Tây Tử ảo giác hay không, cô có cảm giác, trong mắt Hồ Quân tỏa ra ánh sáng vùn vụt, lóe sáng.
Cô không thể không trừng mắt nhìn anh, ý này là, anh em của anh, anh đến mà xử lý. Hồ Quân đương nhiên biết ý cô trừng mắt với anh là gì, cũng thật biết điều nói một câu tình cảm: “ Được rồi, được rồi, cũng bình thường thôi! Da mặt vợ tôi rất mỏng, nếu không thì bỏ qua tiết mục này...”
“Anh Quân, anh còn chưa vào động phòng, mới bắt đầu được một nửa đã mềm lòng rồi, này làm sao được! Em sẽ không dùng đến những trò trêu chọc gây hại, chỉ là hôn môi, không phải đến tận bây giờ ngay cả miệng nhỏ của chị dâu anh Quân cũng chưa từng hôn.......”
Lừa gạt… Mấy thằng nhóc cười ha hả, sắc mặt Hồ Quân có phần ửng đỏ, không biết là nôn nóng hay là tức giận, đưa tay cầm lấy cục nước đá nhét vào miệng, Tây Tử chưa kịp phản ứng, đã bị anh giữ gáy, có thứ gì đó mềm mại trên môi........Á.......
Tây Tử ngạc nhiên chớp mắt, đã bị Hồ Quân mạnh mẽ cạy mở răng môi, mùi rượu pha trộn lạnh giá, xông vào trong khoang miệng........ Cô theo bản năng giơ tay đẩy anh, lại bị Hồ Quân nhanh tay lẹ mắt bắt được, cơ thể áp sát, trực tiếp đè Tây Tử lên giường, hai người lăn lộn ở trên giường........
Anh đặc biệt dự tính trước kìm hai chân cô gây rắc rối, tay giữ gáy nhanh chóng trượt xuống, nắm lấy cánh tay cô, lưỡi cuốn lấy lưỡi, quấy động, dây dưa......
Thật ngọt! Cục đá lạnh dần dần hóa thành nước, trong miệng cô vị rượu nho nhàn nhạt, khiến Hồ Quân gần như hận không thể say trong nụ hôn này........
Nếu Tây Tử thật sự phán kháng, cũng sẽ không thua Hồ Quân, nhưng cô rất rõ ràng trường hợp hiện tại, nếu ngay buổi tối đầu tiên đã trình diễn toàn bộ vai người vợ vũ phu, chuyện cô và Hồ Quân kết hôn giả sẽ bị đưa ra ánh sáng, cô không thể để cho lão ba giàu có phải lo lắng cho cô.
Với lại, lúc này Tây Tử đột nhiên phát hiện, có lẽ Hồ Quân cũng không vô dụng như cô nghĩ. Bản lĩnh của người đàn ông này khẳng định không kém, tốc độ, phản ứng, kết hợp với việc anh nằm ở trên thân mình, bắp thịt cường tráng đàn hồi. Rõ ràng anh không phải kẻ vô tích sự. Có lẽ người đàn ông này không dễ trêu chọc giống như cô nghĩ trước đây…
Nụ hôn và con người của anh hoàn toàn trái ngược, ngang ngược, bá đạo, không cho phép cự tuyệt, tiến quân thần tốc, căn bản không sẽ không qua loa rồi ngừng lại. Mà kỹ xảo quá tốt, ít nhất người ngây ngô như Tây Tử rất nhanh hơi không theo kịp, môi lưỡi quấn quýt, dường như dính vào một chỗ, ướƭ áƭ, mất hồn…
Nhiệt độ lên cao, viên đá tan ra, tên cũng giống nghĩa ‘như cá gặp nước’... Lúc Hồ Quân buông Tây Tử ra, khóe miệng còn đọng lại chút nước, anh vẫn còn chưa thỏa mãn liếm liếm, dáng vẻ này có vẻ vẫn chưa vừa ý, căn bản chỉ làm được một con mèo ăn nửa con cá.
Diệp Trì không nhịn được nở nụ cười, mấy thằng nhóc Hồ Tử coi như cũng được mở rộng tầm mắt. Ánh mắt nhìn Hồ Quân đã có cả thích thú lẫn sùng bái. Nụ hôn vừa rồi của anh Quân thật sự là băng lửa dung hòa! Một đám bọn họ đứng bên cạnh nhìn đều cảm thấy được máu nóng sôi trào, huống chi là hai người trong cuộc.
Tây Tử bị Hồ Quân kéo dậy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không thể nói rõ là đen, là hồng hay vẫn là xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồ Quân, không hề chớp một lần.
Phong Cẩm Thành thấy tình huống không tốt, vội vàng đứng lên hòa giải: “Được rồi, được rồi, đã không còn sớm, chúng ta không thể làm chậm trễ chính sự của Quân. Rút lui! Mau rút lui! Hôm nay tôi làm chủ, mời mấy anh em đi đến hội quán vui vẻ, đi thôi, đi thôi......”
Phong Cẩm Thành lên tiếng, mấy người Hồ Tử cũng không đáp lại, phút chốc đã tản đi hết, trong phòng tân hôn chỉ còn lại hai vợ chồng son bốn mắt nhìn nhau: “Hồ Quân, anh nói thật cho tôi, vừa rồi có phải là anh cố ý không?”
“Cố ý cái gì?” Đến lúc này, Hồ Quân cũng chỉ có thể trợn trắng mắt nói láo, biết rõ còn cố hỏi. Tây Tử cắn cắn môi, gương mặt không tự chủ được lại đỏ lên, bắt cô phải trực tiếp hỏi ra như vậy, cô thật không mở miệng được.
Tây Tử liếc anh một cái, đứng lên đi về phía cửa, Hồ Quân vội vàng kêu to: “Cô đi đâu?”
Tây Tử đứng ở cửa xoay người lườm anh: “Cục phó Hồ, nếu anh thật sự cảm thấy đêm xuân vắng vẻ, tự mình đi tìm một tiết mục giải trí không phải là được sao, tôi nhìn thấy, vừa rồi thú tính của anh đã bộc phát!”
Cạch... Cửa phòng tân hôn đóng sập lại, bản thân Hồ Quân cũng không nhịn được lắc đầu nở nụ cười. Đúng vậy, chẳng lẽ anh lại trông đợi vào cô bé Tây Tử sẽ cùng chung đêm xuân với anh thật sao, những mà mùi vị của cô bé kia cũng khá tốt.......
Hồ Quân duỗi eo, trực tiếp ngã xuống giường, miệng lẩm bẩm, cô bé kia trẻ trung non nớt, vừa rồi lúc anh hôn cô, rõ ràng là bị kích động, vừa nhìn đã biết là không hề có kinh nghiệm và kỹ xảo. Kết luận này khiến khóe miệng Hồ Quân cong lên, cong lên, xoay người lại, ôm chầm lấy chiếc gối lớn ôm vào trong иgự¢, coi như đó là vợ!
Tây Tử bước vào phòng sát vách, trực tiếp nhảy vào phòng tắm đánh răng, soàn soạt vài lần, súc miệng bằng nước súc miệng vẫn cảm thấy trong miệng không được thoải mái, hình như vẫn còn mùi vị của tên Hồ Quân vô lại.
Tây Tử vô tình nhớ tới Phạm Lý, trước kia khi học đại học còn có thời gian ở chung một chỗ, về sau vào bộ đội, thời gian gặp ngày càng ít đi. Doanh trại quân đội của hai người cũng không ở cùng một nơi, muốn gặp mặt cũng phải vào lúc hai người đều có thời gian nghỉ ngơi, mỗi lần gặp mặt đều vội vàng. Khi nhận nhiệm vụ huấn luyện, dài hơn một tháng, thậm chí mấy tháng không gặp nhau là chuyện bình thường.
Trong lòng cô Phạm Lý vĩnh viễn là người khiêm tốn, nụ hôn đầu tiên của hai người là lúc còn học đại học, ở dưới ký túc xá khẽ chạm môi nhẹ nhàng rồi lập tức rời đi. Lúc ấy trái tim cô nhảy loạn, giống như có mười người đánh trống ở trong lòng, rốt cuộc nụ hôn đó có mùi vị gì cô cũng không nhớ.
Về sau, Phạm Lý luôn luôn cẩn thận hôn cô, giống như cô là 乃úp bê thủy tinh dễ vỡ, hoàn toàn không giống với Hồ Quân, nụ hôn của anh ngang bướng không cho phép từ chối, còn nữa, kỹ thuật.......
Tây Tử vỗ hai má bốp bốp.......Không nể nang vỗ vào khuôn mặt của chính mình vài cái: “Tây Tử, mày suy nghĩ linh tinh gì chứ, đấy là tên đàn ông xấu xa, không biết đầu lưỡi thối nát hôn qua bao nhiêu phụ nữ. Nếu không, làm sao có thể luyện được kỹ thuật hôn tốt như vậy. Ghê tởm ૮ɦếƭ đi.” Tây Tử nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy hết sức chán ghét, Ϧóþ kém đánh răng, lại bắt đầu đánh răng.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc