Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 05

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Hồi bé Hồ Quân có một sở thích cổ quái, thích nhất nhìn mèo bắt chuột. Khi đó bà nội của anh vẫn còn sống, trong nhà có nuôi con mèo đốm, lông màu trắng xám, đôi mắt mèo sáng long lanh màu xanh dương nhạt, nhìn rất ngoan hiền, tiếng kêu cũng không to nhưng rất lợi hại.
Nếu nó nhìn thấy chuột, lập tức sẽ dựng ngược lông lên, từ từ đuổi theo, móng vuốt chộp tới gặm cắn ngay nhưng không cắn ૮ɦếƭ, mà chỉ ngặm trong miệng rồi dùng móng vuốt đùa giỡn.
Theo dõi con chuột kia giả ૮ɦếƭ, sau đó nhân lúc nó không chú ý mà chạy trốn. Nó cũng không để ý, chỉ chờ chuột chạy trốn, nó hưng phấn vọt lên vồ con chuột trở về. Cứ như thế mấy lần, cho đến khi con chuột không còn hơi sức để chạy, cũng làm hao mòn ý chí của con chuột, cuối cùng mới bắt đầu nhấm nháp từ từ.
Không phải hôm nào cũng có chuột cho con mèo đốm chơi đùa, Hồ Quân nhìn chưa đã nghiền, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình phải ra tay đi bắt chuột, đặt trước mặt con mèo đốm.
Vì thấy chuyện này nên mấy người Diệp Trì đều mắng anh biến thái, nhưng anh thấy thích thú.
Tây Tử là một con chuột nhỏ trong mắt anh, có điều anh vẫn chưa đến mức đối xử với cô như con mèo đốm giày vò con chuột. Anh chỉ điều cô đến bên cạnh mình. Ngay từ đầu Hồ Quân đã muốn xả giận, nhìn con bé mạnh miệng không chịu buông tha cho người khác ngày hôm đó, dưới mắt anh, vẻ thấp thỏm không yên, hoang mang sợ hãi chiếm trọn suốt cả ngày.
Gần đây, Hồ Quân rất muốn tìm thú vui tiêu khiển, quá nhàm chán, cho nên mới nói lúc đó Diệp Trì rất khôn ngoan. Thằng nhóc Hồ Quân này hơi biến thái, nhưng bây giờ anh vẫn chưa tìm ra được niềm vui từ sự biến thái đó, bởi vì Tây Tử hoàn toàn không cho anh cơ hội này.
Ngày đầu tiên sau khi Tây Tử làm thủ tục nhậm chức, đã đứng trước mặt Hồ Quân. Bây giờ cô là nhân viên ở văn phòng cục trưởng, cụ thể là phụ trách lịch trình trình công việc mỗi ngày của cục phó, đi xuống các cơ sở phía dưới, hoặc tổ chức hội nghị, cũng có thể xuống huyện khảo sát công việc….Nói tóm lại, chính là một bảo mẫu kiêm thư ký để Hồ Quân sai bảo.
Tây Tử không biết trước kia rốt cuộc đã từng có chức vụ này chưa, nhưng trưởng văn phòng đã giao phó như vậy, mà cô cũng không phải là người lạ, ngày đó từng gặp Tiểu Triệu trong đội giao thông một lần. Triệu Thụ Nam, tên rất mới mẻ, làm cho Tây Tử nghi ngờ không biết cậu ta có quan hệ gì với Triệu Thụ Lý, người chuyên viết đề tài nông thôn, khai sáng văn học "phái khoai tây" không. Dĩ nhiên chuyện này hoàn toàn vô lý, cách xa cả thời đại mà.
Tiểu Triệu là người rất tốt, nhiệt tình, lịch sự, lễ độ, nhưng Tây Tử vẫn có cảm giác trong ánh mắt của anh ta mang vẻ hưng phấn xem trò vui, cũng chính là vẻ hưng phấn thấy vở kịch hằng năm diễn ra ngay trước mắt mình.
"Tây Tử, bắt đầu từ ngày mai, cục phó Hồ và lãnh đạo ở Cục Quản lý Giao thông chuẩn bị xuống các đội giao thông ở cơ sở phía dưới để kiểm tra công tác quản lý giao thông của họ. Ngày mai kiểm tra đúng đội giao thông cô từng làm. Tôi sẽ không đi, cô đi theo đi, dẫn cô theo nửa tháng, chắc cô cũng rèn luyện khá khẩm rồi!"
Tiểu Triệu cười híp mắt, nói với Tây Tử.
Tây Tử vô cùng khinh thường. Kiểm tra gì chứ, chỉ xuống nói vài lời xã giao, sau đó tập hợp mọi người tại phòng họp, mở cuộc hội đàm, nói là báo cáo công việc nhưng đều là tốt khoe xấu che, có gì đó tốt đẹp nói cái đó, có cái gì tiến bộ thì khoe thật lực. Cục trưởng nói một câu, phía dưới vỗ tay đôm đốp, ra vẻ như nhìn thấy vị lãnh tụ vĩ đại - Chủ tịch Mao. Vô cùng nhàm chán.
Tây Tử thực sự cảm thấy công việc bây giờ còn chẳng đứng đường kiểm tra nồng độ cồn như lúc ở đội giao thông. Dù có phơi nắng phơi gió cả ngày nhưng vẫn thoải mái. Cho nên mới nói có những người không thích hợp để sống an nhàn, giống như Tây Tử.
Từ lúc được điều tới cục giao thông thành phố, cô không sao nâng tinh thần lên được. Từ đầu đã phải cảnh giác từng phút từng giây, đề phòng Hồ Quân gây sự với mình cứ như đề phòng chuột hoang. Nhưng trải qua vài ngày, cũng không thân cận gì mấy, Hồ Quân đối xử với cô chẳng khác gì một cảnh sát bình thường.
Từ từ, Tây Tử chẳng thèm phòng bị nữa, dù sao thì cùng lắm là về nhà. Châm ngôn của Tây Tử chính là vô dục mới bền, tôi không ham thì anh có thể gây khó dễ cho tôi thế nào.
Vì vậy, sau khi hai người bắt đầu đối đầu nhau, cũng không có sấm chớp đùng đùng như Tiểu Triệu nghĩ, mà lại vô cùng bình thản. Có thể giác quan thứ sáu của Tiểu Triệu linh nghiệm hơn thường, đã cảm thấy sự bất thường của hai người này, ít nhất không nên bình tĩnh như vậy.
Ngày hôm sau, Tây Tử đi theo Hồ Quân, quay trở lại đội giao thông lúc trước. Vừa xuống xe đã được hoan nghênh long trọng, chưa ai từng được hưởng quyền lợi này.
Ánh mắt của đội trưởng Phùng và vài lãnh đạo không tự chủ mà liếc nhìn Tây Tử. Hơn nữa đội trưởng Phùng chỉ muốn dụi mắt. Ban đầu cho rằng cô bé này đi nhất định sẽ không có chuyện tốt, dù sao cô cũng đắc tội với cục phó Hồ, nếu như cục phó Hồ muốn bỏ qua cho cô thì cứ hờ hững cho qua thôi. Vậy mà lại cố ý điều cô đến cục giao thông thành phố, nhất định vì muốn trừng trị cô, dạy dỗ cô đâu ra đấy.
Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Tây Tử, đội trưởng Phùng lại thấy hơi áy náy. Vì sự áy náy ít ỏi đột nhiền trào dâng, chợt biến thành nỗi buồn phiền của đội trưởng Phùng, xáo trộn ngày tháng khô khan của hắn.
Nhưng đội trưởng Phùngnằm mơ cũng không ngờ, nửa tháng sau, Tây Tử người ta đã đường đường chính chính theo cục phó Hồ xuống thị sát công việc. Nhìn gương mặt nhỏ non nớt, không phải phơi nắng phơi gió, mới nửa tháng đã trắng như sứ, cứ như trứng gà vừa bóc vỏ, dễ thương ngọt ngào như vậy, đứng nghiêm thẳng tắp sau lưng cục phó Hồ, dường như có cảm giác như ‘áo gấm về làng’.
Hồ Quân liếc nhìn đội trưởng Phùng, lại hơi quay về phía Tây Tử bên cạnh, khóe miệng mỉm cười.
"Hoan nghênh cục phó Hồ và các vị lãnh đạo Cục Quản lý Giao thông tới thị sát công việc. Hoan nghênh, hoan nghênh......"
Sau một hồi xã giao, mấy người theo các vị đại đội trưởng trung đội trưởng đi thăm quan cơ sở, sau đó trở lại phòng ăn, ăn bữa trưa đơn giản, buổi chiều tổ chức tọa đàm.
Tây Tử ngồi sau lưng Hồ Quân, trên đầu gối đặt quyển sổ nhỏ, tay nắm chặt 乃út, nghe mọi người bắt đầu dông dài, liên miên bất tận. Cô cảm thấy hơi mệt, cúi đầu làm bộ nhớ nội dung chủ yếu của hội nghị, thật ra thì nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật.
Hồ Quân khẽ nghiêng đầu, cô ngồi dựa vào cửa sổ, chỗ bên cạnh cô đặt một chậu cây xanh mướt to đùng, chiếc lá dang rộng như quạt ba tiêu, sức sống dào dạt. Thân thể của cô dường như ẩn sau lá xanh, liếc nhìn thấy cô vô cùng nghiêm túc, đầu không nhìn lên, nhưng Hồ Quân hiểu rõ cô đang ngủ gật, đây là mánh khóe mà cô thường sử dụng.
Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy mắt cô khẽ nheo lại, lông mi rất dài, thỉnh thoảng choàng mở mắt, nhắc nhở mình không thể ngủ quên.
Nhìn gần như vậy mới thấy da cô bé này thật sự rất đẹp, dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới da, sau tai có một chấm đỏ nhỏ......Anh đang muốn nhìn rõ hơn thì đúng lúc lão Phương của Cục Quản lý Giao thông vừa nói xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên một hồi, Tây Tử giật mình ngẩng đầu lên.
Tây Tử lắc lắc đầu, suýt nữa ngủ gật mất, nghiêng đầu nhìn Hồ Quân, Hồ Quân vẫn giữ vững tư thế lúc trước. So với các lãnh đạo nghiêm chỉnh kia, tư thế ngồi của anh có vẻ hơi tùy tiện, nhưng càng thể hiện sức uy Hi*p chỉ thuộc về các vị lãnh đạo cấp cao.
Hồ Quân khi làm việc hoàn toàn khác hẳn tên lưu manh đêm đó. Nếu bỏ qua được ấn tượng ban đầu, chỉ bằng ấn tượng sau này, Tây Tử sẽ cho rằng Hồ Quân là một vị lãnh đạo có năng lực làm người ta tin phục, mặc dù anh còn rất trẻ.
Dĩ nhiên, nhưng chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra. Tên này chỉ là một tên lưu manh không hơn không kém.
Từ đội giao thông quay về cục thành phố, Tây Tử bắt đầu sửa sang lại tư liệu hội nghị, để post lên trang web của Cục Quản lý Đối ngoại, đây là một phần công việc của Tây Tử. Ngày nay, phải công khai và công bằng chịu sự giám sát của nhân dân.
Sửa sang rất lâu, dù sao thì nhiều năm không động đến những việc chỉnh sửa câu chữ tỉ mỉ thế này, có chút không quen tay, làm mãi mới xong. Tây Tử đứng lên, quay đầu nhìn, phòng làm việc đã không còn ai. Lúc hơn năm rưỡi chiều, cả tòa nhà đã không còn một bóng người.
Tây Tử cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sáu rưỡi rồi, nhấc chân lên, gác lên bàn làm việc. Cô cảm thấy xương cốt toàn thân như thể gỉ sắt, co rút khó chịu.
Nhìn khắp nơi, cởi cúc tay áo sơ mi, xắn lên, cũng cởi chiếc cúc trên cô, nhanh nhẹn đẩy bàn làm việc sang một bên, dọn sạch một khoảng trống giữa phòng.
Cô đan tay vào nhau vươn vai, đi tới khoảng trống rồi vặn người, vào tư thế chuẩn bị ra đòn. Sau đó, tay đấm chân đá, động tác rất mạnh cũng rất liền mạch, sức lực và tư thế đều rất chuẩn.
Cô thực hiện lần lượt mười sáu thế võ của quân đội. Đánh thỏa thích rồi, Tây Tử thu thế đứng ngay ngắn, vừa ngước mắt vừa đúng lúc thấy Hồ Quân tựa mình trên cạnh cửa.
Còn phải nói, Hồ Quân đã bị cô bé này làm kinh ngạc một phen. Từng chiêu võ đều tri triển nhanh nhẹn, lưu loát tiêu chuẩn. Có câu nói người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Hồ Quân cũng đã đi lính, hiểu rõ nếu không khổ luyện, cô không thể thực hiện mấy chiêu võ đó đến mức độ như vậy.
Những động tác võ mạnh mẽ này khiến cô gái yểu điệu như cô toát ra hương vị không thể nói nên lời, dương cương, âm nhu, lực và mỹ kết hợp với nhau, anh không ngạc nhiên thì anh đúng là không bình thường.
Cô đã bỏ mũ xuống, tóc ngắn ngang tai, mồ hôi ướt đẫm dính vào sau gáy, mồ hôi làm làn da vốn sáng bóng trở nên óng ánh trong suốt, tựa như ngọc bích, toát nên sự dịu dàng khiến người ta yêu thích không buông tay.
Hồ Quân cũng không muốn liên hệ Tây Tử lúc này và lúc đó, nhưng đầu óc không chịu theo khống chế của anh, không tự chủ được mà nghĩ: Nếu ở trên giường, sau cao trào, cả người ướt đẫm mồ hôi.....Cô bé này hại nước hại dân đến mức nào......
Mắt Hồ Quân toát ra ánh xanh, đầu óc trở nên rối rắm vì vẻ hại nước hại dân này. Rối rắm không biết có nên phá vỡ nguyên tắc của mình, nuốt ngọn cỏ non cạnh hang này vào bụng không?
Khi Hồ Quân lóe sắc tâm, trong đầu vẫn còn đang rối rắm, rốt cuộc có nên ăn ngọn cỏ gần hang này không, lập tức bị Tây Tử trừng mắt nhìn chặn ngang họng. Ánh mắt kiểu gì thế kia!
Năng lực chịu đựng của Hồ Quân không thật sự mạnh, nói không chừng lại thật sự bị cô bé này đả kích, chán ghét, thậm chí căm thù đến tận xương tuỷ. Cô nhìn anh với vẻ khinh thường không hề giấu diếm, cứ như nhìn ngựa đực đang động dục. Hơn nữa, còn đứng theo tư thế phòng vệ theo bản năng. Hồ Quân dám cam đoan, chỉ cần anh nhào tới, nhất định sẽ bị cô đánh nát đầu dê.
Theo lí mà nói Hồ Quân cũng đã đánh lộn nhiều năm, lại trải qua hai năm quy củ trong quân doanh, nếu đánh cũng không thua cô bé này. Nhưng, đàn ông tốt không đánh phụ nữ, đánh thắng một cô bé, cũng không coi là anh hùng gì.
Hơn nữa, cũng không đáng. Vừa rồi thần trí anh còn mơ hồ nhưng bây giờ đã bị ánh mắt của cô bé làm cho tỉnh táo hoàn toàn. Quan sát đánh giá cẩn thận, cô bé này kém xa những cô em trong quá khứ của em. Bộ dáng hung hăng như cọp mẹ, tính tình cứng rắn lại như khúc gỗ, không thể mê nổi.
Hồ Quân vẫn còn đang tức giận bất bình suy nghĩ, nhóc con đối diện đã nhanh nhẹn trả đồ vật về vị trí cũ, đội mũ xách túi, chào qua loa ròi đi lướt qua anh.
Khỏi phải nói, Hồ Quân vô cùng bực bội. Từ nhỏ đến lớn, cô bé này là người đầu tiên không nể mặt anh. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là lãnh đạo của cô. Những người có chút hiểu biết về thế thái nhân tình đều biết, mặc dù không nịnh nọt, cũng không thể đối chọi với lãnh đạo, nếu vậy thì cô có thể yên bình sao? Cô bé này sao lại không hiểu chứ, cũng không biết có phải khờ thật hay giả bộ ngu nữa?
Chuông điện thoại di động vang lên vài tiếng, Hồ Quân mới gạt tóc, lấy điện thoại di động từ túi quần ra nghe:
"Mẹ, có chuyện vậy?”
Từ khi bà Hồ còn là con gái thì chưa từng phải lo lắng chuyện gì, kết hôn rồi sinh con đều diễn ra trôi chảy thuận lợi, công việc của chồng cũng thuận buồm xuôi gió. Sinh một đứa con trai, một con gái. Hai năm trước, bởi vì hôn sự của con gái mà buồn mấy ngày, về sau mọi chuyện lại không được tốt lắm.
Cũng chỉ vì đứa con trai Hồ Quân này thực sự khiến bà lo lắng. Mấy năm trước, có mấy vị phu nhân đến nhà chơi, cho dù đánh bài hay nói chuyện phiếm, khi nhắc tới mấy thằng nhóc lêu lổng đều chau mày lo lắng. Mấy năm trước bà Hồ thật sự không cảm thấy phải lo lắng cho Hồ Quân nhà bà.
Lại nói, Diệp Trì, Tả Hoành và cả Cẩm Thành, khi đó không ai bừa bãi như Hồ Quân nhà bà. Nhưng so với ba người kia, con trai bà vẫn còn vài điểm tốt trong cái xấu xa. Vài năm sau, tên Diệp Trì bỗng dưng kết hôn chớp nhoáng, lấy một cô dâu ngây thơ trong trắng về nhà, một năm sau đã bồng một bé trai mập mạp. Người ta nhìn thấy mỗi lần bà Diệp mừng rỡ, mở miệng một tiếng Hồng Kỳ cháu tôi thế này, hai tiếng Hồng Kỳ cháu tôi thế kia. Mà nghe nói lại mang bầu đứa nữa rồi.
Tả Hoành bên kia thì khỏi nói, cưới một cô vợ trẻ xinh đẹp, tài giỏi lại môn đăng hộ đối. Mạc gia nhà cao cửa rộng, dù sao cũng cho thằng nhóc Tả Hoành bước vào rồi. Còn có Cẩm Thành, haizzz!
Lòng của bà Hồ cứ như bị mèo cào, vô cùng khó chịu. Gọi điện bảo Hồ Quân về nhà, suy nghĩ lần này phải sắp xếp cho con trai đi xem mắt, không đi, lấy tư cách làm mẹ để ép buộc anh, cho dù thế nào đi nữa, năm nay bà phải nhìn thấy con dâu vào cửa, sang năm cũng phải có một đứa cháu trai.
Vì vậy Hồ Quân vừa mới bước chân vào nhà, ‘Thái hậu’ đã hạ \'tử lệnh\':
"Ba giờ chiều mai, xem mắt ở Starbucks bên cạnh Cẩm Giang. Nói chuyện một chút, buổi tối thì nhân dịp mời người ta về ăn bữa cơm, đi sâu tìm hiểu một chút."
"Mẹ, nếu mẹ thật sự không có việc gì làm thì cứ vào ban hội họa lão niên gì đó, học vẽ tranh, còn có thể bồi dưỡng trình độ nghệ thuật của mẹ, nuôi dưỡng tình cảm, tăng thêm cấp độ. Không thích vẽ tranh, mẹ có thể vào công viên luyện Thái Cực kiếm Hình Ý quyền gì đó, không cần trở thành cao thủ võ lâm như Trương Tam Phong, ít nhất có thể rèn luyện thân thể. Nếu hai thứ này đều không thích, mẹ có thể tìm người vài người bạn già đi mát-xa. Cả ngày mẹ cứ nhìn con chằm chằm làm cái gì, mẹ không thấy phiền hả?”
Bà Hồ bị con trai chọc giận:
"Mẹ cũng phiền lắm, nhưng con xem Diệp Trì đi, con trai có rồi, con gái cũng sắp có rồi. Tiểu Quyên nhà Tả Hoành cũng có đứa bé lanh lợi, đáng yêu hết mức. Cẩm Thành người ta cũng sắp có! Chỉ còn con, cho tới bây giờ vẫn cô đơn một mình, ngay cả bóng dáng của cô vợ cũng không nhìn thấy, con muốn sống cô đơn cả đời cũng được, nhưng sinh cháu cho mẹ trước đã!"
"Mẹ, tư tưởng của mẹ cũ rồi, chút nữa con phải bảo ba làm công tác tư tưởng cho mẹ, kế hoạch hoá gia đình, kết hôn và sinh con muộn là chính sách quốc gia cơ bản của nước ta. Dù sao con cũng là cán bộ lãnh đạo, mọi việc con không đi đầu, cũng không thể tụt lùi ở phía sau chứ?"
"Ít lý sự với mẹ đi, con cũng bôn ba khắp nơi, chẳng lẽ không phải kết hôn sinh con muộn! Kế hoạch hoá gia đình, cũng phải sinh trước một đứa rồi kế hoạch, không phải nói vậy dể đối phó với mẹ, ngày mai mẹ đi theo dõi, nếu con dám không đi, từ nay về sau cũng đừng nhận người mẹ này nữa."
Bà Hồ đã phải cất lời tàn ác, lần này Hồ Quân không thể không đi. Trong lòng buồn bực, cơm cũng không ăn mà đi luôn. Hồ Quân lái xe càng nghĩ càng giận, vì tên Diệp Trì mà mấy lần anh bị liên lụy rồi.
Đánh tay lái, quẹo qua khúc quanh đi đến nhà Diệp Trì, vừa vào cửa thì nhìn thấy Diệp Trì đang cho cô vợ nhỏ của anh ta ăn cơm. Thấy anh tới, cũng rất có lòng anh em:
"Quân tới, ngồi xuống đây, cùng ăn cơm, cùng ăn nào......"
Lời nói thì hay đấy, Hồ Quân liếc thấy mấy đĩa rau dưa xanh biếc trong suốt trên bàn, vui không còn gì vui bằng:
"Nhà các cậu cũng bảo vệ môi trường thật, ngay cả thức ăn mặn cũng không có, không sợ Hồng Kỳ nhà cậu bị suy dinh dưỡng sao......"
Quân Tử còn chưa dứt lời, thì thấy Thời Tiêu ngồi bên bàn che miệng nôn khan, tên Diệp Trì tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ cô vợ đi thẳng vào toilet, chỉ nghe thấy vài tiếng nôn, mãi sau mới ôm ra. Diệp Trì vô cùng đau lòng, gắp một miếng dưa chuột trộn đưa tới bên miệng vợ:
"Ăn miếng dưa chuột anh trộn, không có pha gia vị khác, chỉ cho một chút muối và một chút dầu vừng, không phải mẹ anh nói em có thể ăn cái này sao?"
Giọng nói dịu dàng phát ngấy, Hồ Quân thấy vậy thì hoảng hồn, nổi hết da gà, đứng lên đi ra ngoài, tới bên cửa thì nói một câu:
"Diệp Trì, nhà cậu cần phải thực hiện tốt kế hoạch hóa gia đình, chứ đừng sinh vô tội vạ từng đứa rồi lại từng đứa như vậy."
Đôi đũa trong tay Diệp Trì ném phăng ra ngoài:
"Tên kia, cậu mới là từng đứa từng đứa, đây là công chúa nhỏ nhà mình, cậu cút ngay!"
Hồ Quân cười hì hì rồi chạy. Lên xe nhớ tới dáng dấp vừa rồi của Diệp Trì, còn hơi giật mình, định đi tìm Cẩm Thành uống hai chén, cân nhắc một chút thì thấy bây giờ Cẩm Thành đã như vậy, anh cũng không đỡ nổi.
Đi bộ một vòng, ăn linh tinh một chút về cái ổ của mình ngủ ngon lành. Ngày mai là thứ bảy, buổi chiều anh có hẹn đánh golf với Tả Hoành tại hội quán ở ngoại ô, Thái hậu ở nhà đã điện thoại tới:
"Bây giờ đã hai rưỡi rồi, con đang ở đâu vậy?"
Lúc này Hồ Quân mới nhớ ra, hôm nay còn có buổi xem mắt. Bình thường anh chỉ chống chế thôi, nhưng hôm nay Thái hậu đích thân áp trận, anh không đi, về sau coi như xong.
Hồ Quân đưa quả bóng trong tay cho Tả Hoành:
"Mình có việc, phai đi trước đây, cậu đánh một mình đi!"
Tả Hoành hết sức tức giận, chính anh ta kêu mình ra ngoài, bây giờ lại chạy trước:
"Quân, con mẹ nó cậu tốt thế nhỉ? Đánh một mình thì đánh cái rắm."
Hồ Quân cười:
"Tốt? Tối thiểu, mình không để cậu mặc áo ngắn tay chờ đến nửa đêm trên đường cái."
Tả Hoành cười ha ha hai tiếng:
"Còn nhắc lại chuyện này mấy lần nữa, cậu còn nhỏ nhen hơn cả đàn bà."
Hồ Quân nghe lời này, ánh mắt chợt lóe lên, vỗ vai Tả Hoành:
"Hoành Tử, còn cậu thì thật rộng rãi. Tối hôm trước ăn cơm ở Cẩm Giang, mình lại thấy Tiểu Quyên nhà cậu ngồi cùng một người đàn ông. Chậc! Chậc! Này, thân thiết lắm đó......
Hồ Quân nhìn bộ mặt xanh lét của Tả Hoành nhanh chóng tối sầm lại, mới vui sướng cười hai tiếng rồi chạy. Đoạn đường này vui mừng cực kỳ, anh cũng không tung tin vịt. Người đàn ông mà Quyên Tử cùng ăn cơm đó cũng thật sự rất thân thiết, có điều anh quên nói cho Tả Hoành biết người đàn ông kia là anh vợ của anh ta, Mạc lão tam, ha ha!
Tâm trạng của Hồ Quân bỗng tốt hẳn lên, thậm chí còn không ghét xem mắt như vậy nữa. Trong tay cầm chìa khóa xe, vừa vào Starbucks đã nhìn thấy lão phật gia của Hồ gia đang ẩn nấp bên cạnh chậu cây xanh mơn mởn, cách đó không xa, một cô gái đang ngồi gần cửa sổ.
Cô ấy ngồi đưa lưng về phía anh. Trong muôn hoa hỗn độn, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra. Không biết khuôn mặt thế nào nhỉ? Ít nhất vóc người khá đẹp, từ góc độ Hồ Quân, có thể nhìn thấy thân hình cô từ phía bên.
Khi quan sát phụ nữ, Hồ Quân quen nhìn từ chân lên. Đập vào mắt chính là đôi bàn chân đi đôi giày màu bạc, gót nhọn bảy tấc, mu bàn chân cong xuống vô cùng tinh xảo và xinh xắn, để lộ ngón chân xinh xắn như châu ngọc, không sơn màu loè loẹt. Móng chân rất sạch sẽ, mang theo màu hồng tự nhiên, kết hợp với bàn chân trắng noãn. Chỉ xét đôi chân, Hồ Quân sẽ cho điểm cao nhất.
Đai mỏng màu bạc quấn quanh cổ chân mảnh khảnh, đôi chân quyến rũ hoàn hảo. Tiếp tục đi lên, chiếc váy voan màu trắng bao phủ bắp đùi rủ xuống đầu gối. Đi lên nữa, eo rất thon, mặc dù ngồi, ước chừng từ vòng eo có thể khẳng định ௱ôЛƓ cô không nhỏ. Trên thắt lưng to bản màu bạc là phần vai được may béo, là nổi bật bộ иgự¢ hoàn mỹ, đi lên nữa......
Đường cong xương quai xanh đẹp đẽ, không chút tỳ vết. Bả va hơi thô, nhưng đi với chiếc cổ nhỏ dài thẳng tắp của cô, thật sự cũng không khó coi. Hồ Quân chợt cảm thấy hăng hái hơn chút. Nếu như đây là đối tượng hẹn hò, anh cũng có thể tiêu chút thời gian, nếu như khuôn mặt của người đócũng được.
Hồ Quân nở một nụ cười lưu manh, đi tới. Cô gái ý thức được có người đi tới, cũng quay đầu lại. Khi hai người đối mặt, nụ cười của Hồ Quân cứng ngắc:
"Tây Tử, sao lại là cô?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc