Sâu trong nội tâm mỗi người, bắt đầu trí nhớ chính là tồn tại một nơi tối tăm, hỗn độn, ẩm ướt, chính ở nơi này người đó sẽ giãy giụa hoạt động, rồi an phận, thoải mái ăn, ngủ, an tâm hưởng thụ trước khi đi tới thế giới bên ngoài này. Nơi đó gọi là țử çɥñğ, bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng được hưởng thụ qua nhưng tất cả những đứa trẻ này cũng sẽ đều lãng quên ký ức nơi này.
Vì vậy tại sao giữa nam và nữ lại dùng một phương thức như vậy để duy trì đời sau? Có phải hay không do trong quá trình phát triển con người luôn phải nhắc nhở chính mình sau khi trưởng thành sẽ không quên nơi mình thuộc về trước khi sinh ra – nơi mang đến cảm giác có bóng tối ướƭ áƭ.
Trong bóng tối, nơi buồng xe chật hẹp, động tác của Mạnh Tư Thành vẫn như cũ cuồng dã, mãnh liệt.
Anh cảm giác được dù mình dùng sức xông về phía trước, cũng không thể thoát khỏi chiếc Ⱡồ₦g này, đó là chiếc Ⱡồ₦g giam giữ anh, là chiếc Ⱡồ₦g ẩm ướt trơn tượt.
Anh dùng lực rất lớn ᴆụng mạnh về phía trước, chẳng những khiến thân thể cô gái dưới thân lay động như sóng biển, run rẩy, xốc xếch, mà ngay cả chiếc ghế ngồi chắc chắn cùng với chiếc xe có nhiều tính năng đều bị lay động.
Nhưng mặc cho anh cuồng mãnh thế nào, anh đều ở đây thuộc về nơi ẩm ướt của cô, hưởng thụ cảm giác được nơi ấm áp của cô bao lấy.
Làm sao anh có thể cam tâm? Cả một buổi tối anh tích luỹ phẫn hận và ghen tỵ, vào giờ khắc này bạo phát ra, cô gái này nên bị trừng phạt, vì vậy anh càng thêm tăng tốc ở trong cơ thể cô luật động, biến đổi góc độ ᴆụng chạm, đẩy vào dũng đạo chật hẹp của cô.
Mỗi lần anh ᴆụng chạm đều rất dùng sức, gần như khiến cô không chấp nhận nổi, vì vậy cô chỉ có thể bất lực giãy giụa eo, mái tóc dài rối loạn, ở nơi này không gian thu hẹp mà bên trong xốc xếch đến không nhìn nổi.
Mạnh Tư Thành trong cơn hoảng hốt cúi đầu, lại thấy trên gò má cô ửng hồng có một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt khẽ nheo lại, trong con ngươi loé ra ánh sáng, hình ảnh này rõ là chọc người trìu mến.
Anh thở gấp hỏi: “Thế nào, đau không?” Tiếng của anh đã cực kỳ đè nén, trầm thấp, thật ra thì anh muốn hô to ra tiếng, nhưng không thể, vì đang ở trong xe. Xe đang dừng ở bãi đậu xe, mà bên bãi đậu xe còn có người lui tới.
Tô Hồng Tụ cắn thật chặt môi dưới, chau mày lại cố gắng không để mình tràn ra tiếng, nghe được Mạnh Tư Thành hỏi ra như vậy, mang theo tiếng khóc nói: “Đừng đến nữa, thực sự không được. . . . . . .” Lời của cô còn chưa nói xong, Mạnh Tư Thành đột nhiên tiến đi vào bên trong, chạm tới chỗ sâu nhất của cô, cô cảm thấy đau nhói, vì vậy kêu lên “A” một tiếng.
Thắt lưng Mạnh Tư Thành dùng sức đẩy nàng dính trên ghế ngồi, nhỏ giọng ép hỏi: “Tô Hồng Tụ, hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy là để cho ai nhìn?”
Tô Hồng Tụ không trả lời, đây là câu hỏi cực kỳ ác liệt, cô không cần thiết phải trả lời.
Nhưng Mạnh Tư Thành cũng không bỏ qua cho cô, mặc dù Mạnh Tư Thành đã khó có thể ức chế, ở trong lòng kêu gào muốn được lên đỉnh, nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn, có chút hứng thú xấu xa dùng phân thân phía dưới trêu chọc cô, sau đó ở trong cơ thể cô nhẹ nhàng ma sát: “Nói a, em là mặc cho người nào nhìn?”
Tô Hồng Tụ vô dụng nắm chặt cánh tay của anh, rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Mạnh Tư Thành, nếu anh không muốn làm thì mau xuống, không cần bộ dáng như vậy!”Anh tại sao có thể như vậy! Đây chính là Mạnh Tư Thành trước đây mình từng biết sao?
Trong bóng tối, mặt mũi Mạnh Tư Thành có chút đen tối không nhìn rõ, anh khàn khàn tiếp tục ép hỏi: “Em vô duyên vô cớ cách xa anh lâu như vậy, em có biết mấy ngày nay anh trải qua như thế nào không?”
Tô Hồng Tụ nghe anh nói như thế, trong lòng cảm thấy đuối lý: “Mạnh Tư Thành. . . . .” Cô nhỏ giọng cầu khẩn, hi vọng anh đừng nói tiếp nữa.
Mạnh Tư Thành lại càng muốn nói: “Anh thiên tư vạn khổ mong đợi, kết quả em xuất hiện! Em xuất hiện hoàn toàn thay đổi, làm bộ như không biết anh, ngay ở trước mặt anh cùng người đàn ông khác tình chàng ý thi*p, diễu võ dương oai với anh, em nói xem anh đã làm sai điều gì để em phải đối xử với anh như vậy? Hay là nói thật ra thì em hối hận, hối hận đêm hôm đó rồi hả?”
Tô Hồmg Tụ nghe anh nhắc đến những điều này, biết trong lòng anh có khổ sở, càng nghe trong lòng càng khó chịu, cuối cùng nghe được câu kia “Hối hận đêm hôm đó rồi”, Liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Em làm sao mà hối hận chứ? Tại sao anh lại nói như vậy, anh biết rõ rang mà! Nếu như em hối hận, hiện tại làm sao cùng anh. . . . . . “ Lời cuối cùng cô không thể nói ra miệng, nếu cô thực sự hối hận thì tối nay làm sao có thể cùng anh làm ra sự tình hoang đường này?
Mạnh Tư Thành bắt được câu nói cuối cùng của cô, tiếp tục ép hỏi: “Vậy là em không có hối hận đúng không? Em quyết định cả đời sẽ ở bên anh đúng không?”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt đang mờ mịt lên nhìn anh, lại nhìn đến Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng của anh, đôi môi mỏng mím chặt, hơi có vẻ vội vàng nhìn chằm chằm vào cô.
Giờ khắc này Tô Hồng Tụ chợt hiểu, thì ra là đối với đoạn tình cảm này không chỉ có một mình cô không nắm chắc mà còn có cả anh.
Vì vậy cô đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vai anh: “Mạnh Tư Thành, em sớm đã là của anh, tại sao anh còn nói những lời như vậy?”
Mạnh Tư Thành nhìn thật sâu vào trong mắt cô, sau một lúc lâu, đột nhiên cúi xuống bắt lấy đôi môi cô, dịu dàng hôn cô, lại vội vàng thăm dò, đồng thời phân thân chôn trong cơ thể cô lần nữa có dấu hiệu thức tỉnh, ở trong cơ thể cô chậm rãi biến chuyển, trở nên to lớn, cứng rắn, làm cô không cách nào hô hấp.
Tô Hồng Tụ không nhịn được tràn ra một hơi thoả mãn: “Mạnh Tư Thành. . . . . “
Mạnh Tư Thành không nói gì, môi mỏng mím chặt, không báo trước bắt đầu dùng sức, vì vậy một vòng công kích mới lại bắt đầu.
Lần này Mạnh Tư Thành tiếp tục cuồng mãnh luật động, dùng hơi sức toàn thân tới lui, cuối cùng anh giống như nghe được cô hét lên một tiếng, sau đó anh cảm thấy phía dưới đang chặt chẽ bao vây anh cấp tốc co rút lại, cảm giác mãnh liệt từ nơi đó lan đến toàn thân, nhanh chóng nhấn chìm ý thức của anh, anh giống như đã đạt tới đỉnh, không khống chế hét to một tiếng, hoàn toàn giải phóng!
Anh nằm trên иgự¢ cô mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển hỏi: “Tô Hồng Tụ, em chính là Tô Hồng Tụ của anh sao?”
Tô Hồng Tụ còn đang chìm trong dư âm của cuộc kích tình, chưa khôi phục như cũ, nghe câu hỏi đó của anh, do dự một chút nói: “Em không phải Tô Hồng Tụ của anh còn có thể của ai?”
Mạnh Tư Thành lấy mũi cọ nhẹ lên nơi mềm mại của cô, nhất quyết không tha hỏi: “Tô Hồng Tụ, vậy em sẽ vĩnh viễn là Tô Hồng Tụ của anh sao?”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bóng tối của mui xe, cô bất đắc dĩ cười: “Em vẫn luôn là của anh, tương lai vĩnh viễn cũng như vậy, còn anh thì sao?”
Cô hỏi so sánh, hàm súc, cũng như hỏi ngược lại mà thôi, cũng không trực tiếp mà hỏi.
Mạnh Tư Thành dĩ nhiên nghe rõ ý của cô, nâng thân thể của mình lên, ngưng mắt nhìn cô: “Tô Hồng Tụ , em biết không thật ra thì trước kia anh vẫn không hiểu vì cái gì anh lại không quên được em.”
Trong bóng tối Tô Hồng Tụ không nói lời nào, giữa bọn họ loại tình trạng kia. . . .
Tình cảm như có như không, tất cả nguyên nhân đã từ rất lâu trước kia, đến giờ không thể nào nhớ hết được.
Mạnh Tư Thành cũng không cần Tô Hồng Tụ trả lời, vẫn chôn ở nơi mềm mại của cô, giống như lầm bầm lầu bầu: “Qua nhiều năm như vậy anh vẫn luôn muốn em, vẫn luôn không có cách nào quên được em, tự bản thân anh cũng không hiểu được tại sao lại như vậy. Nhưng trải qua nhiều chuyện, anh bắt đầu hiểu tại sao rồi.”
Trong lòng Tô Hồng Tụ có chút khẩn trương, những lời này anh chưa bao giờ nói qua với cô. Cô biết là anh yêu mình, thế nhưng yêu lại không tin tưởng, bởi vì không tin cho nên trong lòng anh luôn thấp thỏm, lo âu, giống như không cẩn thận tình yêu này sẽ tan thành mây khói, không chút nào chân thật.
Mạnh Tư Thành cảm thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương, bàn tay ở trong bóng tối tìm được bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt ở trong tay mình nói tiếp: “Thời điểm anh gặp lại em, tự anh cũng cảm thấy mình không được tự nhiên, luôn sợ không dám nhìn em, nhưng lại không nhịn được muốn gặp em. Sau đó anh nghĩ, chắc vì tại trước mặt em, anh giống như người thoạt nhìn rất kiêu ngạo, nhưng kỳ thật trong nội tâm lại giống một thiếu niên lỗ mãng, tự ti. Có lúc thậm chí cảm thấy gặp lại em, anh bỗng trở thành một người hoàn toàn khác, dường như có một người tự ti núp sâu trong nội tâm mình.”
Tô Hồng Tụ không nghĩ tới đột nhiên Mạnh Tư Thành lại nói ra những lời như vậy, nhớ đi nhớ lại, cũng không nhịn được cắn chặt môi.
Mạnh Tư Thành thở dài, nói: “Anh luôn nói với em những lời khó nghe, làm cho em khó chịu, đây là anh không tốt, sau này anh sẽ không như vậy nữa, có được hay không?”
Trong bóng tối, Tô Hồng Tụ trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thật ra thì rất nhiều chuyện em làm cũng không đúng, em cũng vậy rất không hiểu chuyện. Chẳng qua em cảm thấy rất nhiều chuyện hai chúng ta cư xử như giống như đứa trẻ, trước kia không biết làm thế nào để chung ᴆụng, sau lại giống như không quá hiểu. Hiện tại thì tốt rồi, giống như lập tức trưởng thành, chúng ta đã học được làm thế nào để chung sống.” Cũng học thế nào để yêu đối phương.
Mạnh Tư Thành cúi đầu, êm ái hôn lên gương mặt cô, nói nho nhỏ: “Anh muốn yêu em thật tốt, chăm sóc em thật tốt.”
Qua nhiều năm như vậy, anh trở nên càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng kỳ thật chỉ có anh hiểu rõ, trong nội tâm anh vĩnh viễn tồn tại một cậu bé tại năm một tuổi liền mất đi cha mẹ, phải ăn nhờ ở đậu.
Ở trong lòng anh, em cũng giống như đứa bé kia, anh muốn chăm sóc em thật tốt, cũng chính là chăm sóc chính bản thân anh.
=== ====== ====Một phen hôn môi, hai người lần nữa thở dốc dồn dập, nhưng dù sao Tô Hồng Tụ vẫn duy trì một tia lý trí, cẩn thận từ chối nói: “Dừng đến nữa, bây giờ đang ở trong xe đấy.”
Lý trí Mạnh Tư thành một lần nữa trở lại, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, không ngờ phát hiện cách đó không xa có một người bảo vệ đang nghi ngờ nhìn về hướng xe của mình, xem xét xung quanh.
Tô Hồng Tụ vốn đang nằm ngửa, thấy Mạnh Tư Thành nhìn ra phía ngoài sắc mặt chợt đổi, cũng vội vàng đứng dậy nhìn theo ra bên ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy người bảo vệ kia đang nhìn ngó phía bên này. Nhất thời mặt cô đỏ ửng, nhỏ giọng oán hận: “Anh xem đi, nhất định là bị người ta phát hiện.”
Mạnh Tư Thành nắm tay cô an ủi: “Không có chuyện gì, chỉ là hắn ta cảm thấy có gì không đúng, nhưng khẳng định không thấy được bên trong.”
Sắc mặt Tô Hồng Tụ vẫn xám trắng: “Vậy làm sao bây giờ? Bộ dáng của em như vậy làm sao dám bước xuống xe đi ra ngoài đây?”
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn trên người cô, vốn là dạ phục xinh đẹp, dịu dàng hôm nay giờ tứ tán xốc xếch, nhiều nơi thậm chí bị xé rách mở ra, anh tự tay cầm lễ phục này lên: “Thế nào? Em còn muốn mặc cái này đi ra ngoài sao?”
Tô Hồng Tụ nghe thấy giọng anh không ổn, ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt anh, biết anh nhất định lại nghĩ tới chuyện lúc trước rồi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vô tội hỏi: “Nhưng mà bây giờ em không mặc cái này còn mặc cái gì được đây?”
Mạnh Tư Thành nhìn chung quanh, chợt đứng dậy từ phía sau cầm lấy một chiếc áo khoác, bao bọc lung tung cho Tô Hồng Tụ: “Trước mặc cái này, anh dẫn em đi thẳng về.”
Tô Hồng Tụ“A” một tiếng: “Chúng ta cứ như vậy không chào mà đi?” Tô Tranh còn từng dặn dò qua có chuyện gì nhất định phải thông báo cho cô một tiếng. Mặc dù hai người ở trong xe làm ra sự tình hoang đường đó chắc chắn không thể nói cho Tô Tranh nhưng dù gì cũng phải cùng Tô Tranh chào hỏi.
Mạnh Tư Thành nghe cô nhắc tới Tô Tranh, nhớ tới chính mình một tháng chờ đợi trong đau khổ, hung hăng lườm cô một cái, nói: “Em nghĩ rằng chúng ta náo động một trận như vậy, cả trong đại sảnh còn có người không biết chuyện của chúng ta? Còn cần thông báo sao?” Câu nói sau cùng của anh có ý vị châm chọc rất nồng.
Tô Hồng Tụ nghe anh nhắc tới như vậy, nhớ tới chuyện mình bị anh mạnh mẽ kéo ra khỏi sảnh, nhất thời cũng hiểu ý tưởng mới vừa rồi của mình có chút không đúng, thật ra thì sau đó gọi điện thoại cho Tô Tranh là được rồi. Nhưng coi như không đúng thì sao, bị từ ngữ châm chọc như vậy của Mạnh Tư Thành làm cho cô có chút không cam lòng, yếu ớt cúi đầu, nhỏ giọng bất mãn: “Không nói thì không nói nữa, nhưng làm gì anh phải dữ như vậy!”
Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ thở dài, ôm cô vào trong иgự¢: “Anh không có hung dữ đối với em, anh chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tô Hồng Tụ cong môi uất ức: “Anh còn nói không hung, anh mới vừa rồi chính là đối với em dữ tợn! Anh mới vừa rồi còn nói về sau sẽ đối với em thật tốt, hiện tại đã đối với em dữ tợn!” Đúng lý không buông tha người, đây là Tô Hồng Tụ từ từ học hỏi đến bản lĩnh hạng nhất.
Mạnh Tư Thành nghe cô nói như thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày cười lên: “Tô Hồng Tụ thật ra em rất có bản lĩnh, thế nhưng đã học xong dùng lời của anh để phản bác anh.”
Chính Tô Hồng Tụ cũng mỉm cười: “Vốn chính là như vậy, em đâu có nói sai đâu?”
Mạnh Tư Thành gật đầu: “Em nói không sai , tốt lắm, mới vừa rồi là thái độ của anh không đúng, về sau anh sẽ không dữ tợn với em, có được hay không?” Bàn tay anh vỗ nhẹ sau lưng cô dịu dàng dụ dỗ, giống như dụ dỗ chú chó nhỏ, nhưng bên môi không nhịn được tràn ra nụ cười.
Tô Hồng Tụ hài lòng gật đầu: Được thôi, vậy chúng ta mau đi thôi.” Mạnh Tư Thành lái xe, trực tiếp đưa Tô Hồng Tụ đến chỗ của mình, đoạn đường từ nhà để xe lên trên lầu, mặc dù không hẳn sẽ gặp phải người nào nhưng do Tô Hồng Tụ chỉ vẻn vẹn mặc một chiếc áo khoác nên cẩn thận nhìn xung quanh, như cũ rất lo lắng.
Mạnh Tư Thành hầu như ôm cô vào trong áo tây trang khoác ngoài của mình, một đường bước nhanh cẩn thận che chở cuối cùng đưa cô đến nhà mình.
Đi vào trong đại sảnh ấm áp, Mạnh Tư Thành mở đèn, đi tới tủ treo quần áo tìm một chiếc áo ngủ bằng nhung cho Tô Hồng Tụ mặc vào, rồi chạy đi phòng tắm mở nước nóng.
Tô Hồng Tụ mặc vào áo ngủ thoải mái ấm áp, ngồi ở trên ghế salon rộng lớn thở dài nhẹ nhõm: “Loại chuyện như vậy lần sau ngàn vạn lần không được xảy ra, thật là quá hoang đường rồi.”
Từ phòng tắm trở về, ánh mắt Mạnh Tư Thành lại rơi trên ghế sô pha bên cạnh: “Ở trên xe xác thực có chút hoang đường, như vậy về đến nhà thì không hoang đường nữa có phải hay không?”
Tô Hồng Tụ nhìn xuống ghế sô pha một lúc, lại nhìn bộ dạng giả bộ người tốt của Mạnh Tư Thành, trí nhớ một tháng trước trong nháy mắt trở lại trong đầu của cô: “Mạnh Tư Thành, chẳng lẽ anh. . . . “
Mạnh Tư Thành ngồi ở bên cạnh cô, một tay ôm cô vào trong lòng, hơi thở ấm áp đánh về phía tai mẫn cảm của cô: “Anh cảm thấy ở trên ghế salon cảm giác thật không tệ.”
Tô Hồng Tụ giãy giụa: “Đừng, hôm nay tạm thời không cần, có được hay không?”
Mạnh Tư Thành có chút bất mã: “Tại sao?” Nhưng là một mình anh chịu khổ chờ đợi đâu rồi, chẳng lẽ anh không nên làm nhiều hơn một lần để bồi thường sao?
Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, rất nhỏ giọng nói: “Anh mới vừa rồi dùng hơi quá sức, hiện tại chỗ đó vẫn còn đau một chút, không cần lại tới nữa có được không?”
Mạnh Tư Thành lập tức dừng lại, anh đặt Tô Hồng Tụ nằm thẳng trên ghế, muốn đưa tay thăm dò vào nơi đó của cô.
Cô đưa tay ngăn lại, nhưng căn bản không kháng cự được, cuối cùng bàn tay to của anh vẫn thăm dò đưa đến giữa hai chân cô, vì vậy mặt cô càng đỏ hơn, khẩn trương bắt lại cánh tay anh.
Ngón tay Mạnh Tư Thành tìm kiếm, chạm vào chỗ nụ hoa thì nghe thấy Tô Hồng Tụ hít vào một hơi, vì vậy ngẩng đầu nhìn cô một chút, trên gương mặt tuấn tú hiện lên nét đau lòng, cúi đầu hôn bên tai cô, nhẹ giọng thủ thỉ: “Về sau anh sẽ cẩn thận, sẽ không để cho em chịu ấm ức như thế nữa, có được không?”
Âm thanh của anh trầm thấp dịu dàng, còn mang theo áy náy mơ hồ, nghe ở trong tai Tô Hồng Tụ, ngọt đến tận trong lòng.
Trên mặt cô nóng lên, gật gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, nhỏ giọng “ Ừ” một tiếng.