Mạnh Tư Thành đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, cũng đem ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh nhốt ở bên ngoài.
Anh nhìn cô gái bởi vì sự xuất hiện của anh mà luống cuống đứng lên, sắc mặt của cô tái nhợt, dưới mắt còn quầng thâm, xem ra tinh thần không tốt lắm, cũng gầy đi rất nhiều.
Tại sao lại gầy đi? Là vì công việc quá nhiều nên mệt mỏi, hay bởi vì người đàn ông kia?
Vào giờ khắc này Mạnh Tư Thành chợt không biết trong lòng anh đang có cảm xúc gì, không muốn nhìn thấy cô, cố ý dùng công việc để ép cô đến không thở nổi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì trong lòng vẫn co rút đau đớn.
Anh cố làm ra vẻ lạnh lùng thu hồi tầm mắt, vòng qua cô đi đến trước bàn làm việc của mình ngồi xuống.
Tô Hồng Tụ chào hỏi nhưng không lấy được bất kỳ câu trả lời nào, không thể làm gì khác hơn là sững sờ ngồi xuống, cô đã không thể bình tĩnh được nữa, cũng không cách nào tập trung vào công việc.
Đang lúc bên trong thật im lặng, Mạnh Tư Thành chợt ngẩng đầu lên, có chút thất bại nói: "Cô đi đi."
Tô Hồng Tụ hơi ngẩn ra, đi? Đi tới chỗ nào đây?
Mạnh Tư Thành quay mặt qua chỗ khác, nhàn nhạt nói: "Những ngày qua cô làm thêm giờ cũng vất vả, hôm nay tôi cho cô nghỉ."
Thật sự những ngày này Tô Hồng Tụ ngày đêm vất vả, cũng ngủ không ngon, Chủ nhật vẫn còn ở công ty tăng ca làm việc, hôm nay nghe nói như thế ngược lại cảm thấy cả kinh.
Ai biết Mạnh Tư Thành chợt giận tái mặt nói: "Còn không đi nhanh lên? Tôi đã đến đây rồi, không cần cả cô cũng ở đây nữa, cô tan việc đi!"
Tô Hồng Tụ xác thực cũng đang mệt mỏi, hơn nữa trong giọng điệu của Mạnh Tư Thành có ghét bỏ cùng không kiên nhẫn, nhất thời làm cho cô luống cuống tay chân thu thập đồ đạc của mình, cuối cùng nói với Mạnh Tư Thành câu gặp lại, sau đó vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Mạnh Tư Thành nghe được tiếng đóng cửa, mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cánh cửa, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Tô Hồng Tụ sau khi đi ra công ty, tinh thần hoảng hốt ngồi xe buýt trở lại nhà, nằm vật xuống giường ngã đầu đi ngủ. Mấy ngày nay mất ngủ cùng mệt mỏi, khiến cô không có sức lực đi suy nghĩ xem Mạnh Tư Thành đến cùng đang có chuyện gì, mà nên làm sao với chuyện của Tôn Kiến Nghiệp bây giờ!
Cũng không biết ngủ bao lâu, chuông điện thoại vang lên, thì ra là mẹ cô. Nhận điện thoại, đầu tiên mẹ cô hỏi chuyện công việc, Tô Hồng Tụ cố gắng lên tinh thần, nói tất cả đều rất tốt được lãnh đạo rất coi trọng quan hệ đồng nghiệp cũng rất tốt. Sau đó mẹ cô lại hỏi chuyện của cô và Tôn Kiến Nghiệp, nhất thời Tô Hồng Tụ không biết trả lời thế nào, tuy nói tốt khoe xấu che, nhưng cũng không thể lừa gạt mẹ mình nha!
Mà mẹ Tô dĩ nhiên nghe ra trong giọng nói của Tô Hồng Tụ do dự, vội hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải quan hệ với anh chàng kia có gì không tốt .... Tô Hồng Tụ biết chuyện như vậy có gạt cũng không gạt được, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói ra tình huống gần đây của cô, chỉ nói hiện tại hai người qua lại hơi lạnh nhạt, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mẹ Tô thở dài, hơi ý vị sâu xa nói: thật ra mặc dù mẹ hi vọng con được gả vào một nhà khá giả, cả đời không lo ăn không lo mặc mà mẹ cũng yên tâm. Nhưng đối tượng đó cũng phải cam tâm tình nguyện, chọn người mình thích mới được. Nếu như mình không thích, miễn cưỡng gả đi, đoán chừng cũng sẽ không có hạnh phúc. Cho nên trong chuyện này con phải suy nghĩ cho kỹ.
Nghe những lời này, trong lòng Tô Hồng Tụ chấn động, không nghĩ tới cả đời mẹ cô ở nông thôn lại nói ra đạo lý như vậy. Sau khi cúp điện thoại, cô nằm trên giường suy nghĩ lời mẹ cô nói, chợt đối với quyết định lúc trước của cô sinh ra nghi ngờ.
Đang lúc ấy thì, chuông điện thoại lại vang lên, cầm lên vừa nhìn, là Tôn Kiến Nghiệp.
Cô hơi do dự nhận cuộc gọi, lại nghe được Tôn Kiến Nghiệp dùng một loại giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Có một việc, anh muốn cùng em nói chuyện, không biết bây giờ em có rảnh không?"
Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Cũng may, bây giờ em đang rảnh."
Bên kia Tôn Kiến nghiệp tiếp tục hỏi: "Vậy em ở nhà sao? Anh đến được không? Nói chuyện qua điện thoại không tiện lắm."
Tô Hồng Tụ thấy giọng nói của anh ta trịnh trọng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý nói: "Vâng, vậy anh đến đây đi."
Mặc dù nói Tô Hồng Tụ không biết rốt cuộc Tôn Kiến Nghiệp muốn nói chuyện gì, nhưng nghĩ tới tình trạng gần đây của bọn họ, trong lòng cô biết chắc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Thật may hôm nay mẹ cũng biết chuyện rồi, nếu hôm nay hai bọn họ chia tay, coi như mẹ cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Suy nghĩ ra điểm này, Tô Hồng Tụ rất bình tĩnh chờ Tôn Kiến Nghiệp đến.
Cũng không lâu lắm, cô nghe được tiếng gõ cửa, mở ra vừa nhìn quả nhiên là Tôn Kiến Nghiệp, chỉ thấy giữa lông mày anh ta hiện vẻ chán chường, trong ánh mắt còn có chút áy náy. Tô Hồng Tụ đối với chuyện anh ta muốn nói, chắc chắn với suy nghĩ của cô vài phần.
Quả nhiên, sau khi Tôn Kiến Nghiệp tùy tiện hỏi han vài câu, im lặng một lát, mới khó khăn nói: "Hồng Tụ, có một chuyện, anh muốn nói với em."
Tô Hồng Tụ gật đầu nói: "Có chuyện gì, anh cứ nói đi."
Tôn Kiến Nghiệp bày ra bộ dạng khổ não nói: "Hồng Tụ, em là một cô gái rất tốt, anh cũng cảm thấy em rất thích hợp để làm vợ, nếu như anh có thể lấy được em, cũng là phúc phận của anh."
Tô Hồng Tụ thấy anh ta khó nói ra như vậy, liền ôn hòa cười, thay anh ta nói: "Nhưng, anh không có biện pháp để tiếp nhận em hoặc là nói không muốn kết hôn với em, đúng không?"
Tôn Kiến Nghiệp gật đầu một cái, áy náy nói: "Hồng Tụ, bạn gái cũ của anh, trở về tìm anh rồi. Anh hiểu biết rõ em thích hợp làm vợ hơn, cũng sẽ là một hiền thê lương mẫu, nhưng khi cô ấy trở về, anh không có biện pháp đẩy cô ấy ra."
Tô Hồng Tụ gật đầu cười nói: "Em hiểu. Anh yêu cô ấy, anh chẳng qua chỉ cảm thấy em là người thích hợp thôi, còn cô ấy lại là người anh yêu nên không cách nào buông tay được."
Tôn Kiến Nghiệp do dự một chút, mới giải thích nói: " Tình huống bây giờ của cô ấy thật không tốt, rất tệ, anh nhìn cảm thấy rất khó chịu. Cho dù trước kia bị cô ấy phản bội, anh cũng không có cách nào mặc kệ cô ấy." Nói xong anh ta khổ sở vuốt mặt, bất đắc dĩ nói: "Có thể em cảm thấy con người của anh quá kỳ lạ, nhưng anh không có cách nào mặc kệ cô ấy được, thật sự!"
Tô Hồng Tụ cười thở dài, dịu dàng trấn an nói: "Anh không phải khổ sở như vậy, em có thể hiểu. Thật ra thì anh là một người lương thiện, bất luận như thế nào, cô ấy cũng là người anh yêu, cho nên dù cô ấy có làm chuyện sai lầm gì, anh vẫn sẽ chăm sóc cô ấy như cũ, đối tốt với cô ấy, đúng không?"
Tôn Kiến Nghiệp nâng mắt lên, áy náy nhìn Tô Hồng Tụ nói: "Thật xin lỗi, chỉ là anh đã làm chậm trễ chuyện của em."
Tô Hồng Tụ mím môi cười nói: "Thật ra em cũng nên nói với anh câu thật xin lỗi, ngày đó ở rạp chiếu phim . . . . . ."
Ai ngờ Tôn Kiến Nghiệp lắc đầu một cái: "Không sao, em không phải giải thích. Ngày đó có một người đàn ông nhận điện thoại, anh gọi chỉ muốn biết em không xảy ra chuyện gì thôi."
Nói tới chỗ này, hai người không nhịn được nhìn nhau cười, có chút cười khổ, có một chút dịu dàng.
Thì ra, hai người đều cố gắng đi chấp nhận lẫn nhau, nhưng trong lòng của bọn họ đã sớm nói cho bọn họ biết rốt cuộc bản thân nên làm như thế nào rồi.
Hơn mười giờ đêm, Tô Hồng Tụ đưa mắt nhìn Tôn Kiến Nghiệp đi xuống khu nhà, trải qua cuộc nói chuyện hôm nay, cảm giác so với trước đã khá hơn nhiều. Lúc này cô mới chợt phát hiện, thì ra cô vẫn luôn đè nén tình cảm của mình, cô đang liều mạng dùng lý trí áp chế tình cảm của mình, tự nói với bản thân phải làm như thế nào. Hôm nay nói chuyện cùng Tôn Kiến Nghiệp, anh ta dễ chịu, cô cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Đóng cửa trở lại trong phòng, không ngờ thấy trên bàn có một chiếc điện thoại di động, nhìn có hơi quen mắt, nghĩ lại, không phải là điện thoại của Tôn Kiến Nghiệp sao? Chắc lúc ra về để quên.
Vì vậy cô vội vàng cầm lên, chạy xuống khu nhà, vừa hay nhìn thấy trong màn đêm bóng dáng anh ta đang dần đi xa, vì vậy Tô Hồng Tụ vừa gọi tên anh ta vừa chạy tới.
Tôn Kiến Nghiệp quay đầu nhìn thấy Tô Hồng Tụ đang vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đợi nhìn đến trong tay cô cầm điện thoại di động của anh ta, thế mới biết thì ra anh ta để quên điện thoại ở trong nhà cô.
Tôn Kiến Nghiệp nhìn Tô Hồng Tụ bởi vì chạy mà khuôn mặt trở nên hồng, cười nói: "Hồng Tụ, em là một cô gái tốt, nhất định sẽ có một người đàn ông tốt hơn anh rất nhiều phát hiện ra những điều tốt đẹp của em, cho em hạnh phúc cả đời. Lại nói, anh còn rất ghen tỵ với người đàn ông kia nữa."
Tô Hồng Tụ nghe thế xấu hổ, không biết làm sao lại nhớ tới Mạnh Tư Thành, trong lòng cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: "Người này lại nói đi đâu rồi, không phải chỉ đưa lại điện thoại thôi sao!"
Tôn Kiến Nghiệp thấy cô ngượng ngùng, cũng không nói gì nữa, chỉ cười nói: "Về sau chúng ta hãy làm bạn bè tốt của nhau đi, một mình em ở nơi đất khách quê người, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thi fđừng có ngại, gọi điện thoại cho anh là được."
Tô Hồng Tụ thấy anh ta nói xong, cảm kích gật đầu một cái.
Tôn Kiến Nghiệp thấy thời gian không còn sớm, liền cầm điện thoại di động vội vàng rời đi.
Tô Hồng Tụ nhìn bóng lưng anh ta vội vàng rời đi, mỉm cười, rồi chầm chậm đi trở về. Lúc này đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo, cây cối khô héo, cảm giác có phần thê lương, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ít ánh đèn mơ hồ ở mấy ô cửa sổ trên tầng, làm cho trong đêm đông vắng lạnh này thêm vào một chút sắc màu ấm áp.
Lúc cô đang muốn đi về, chợt thấy cây khô phía trước ló ra một bóng người, ngược sáng, không thấy rõ mặt, chỉ mơ hồ có thể nhìn đến đối phương thân hình cao to, mặc tây trang, chìm trong bóng đêm.
Tô Hồng Tụ sợ hết hồn, đợi đến lúc định thần nhìn lại, phát hiện cái bóng dáng kia có chút quen thuộc.
Người kia từ trong bóng râm đi ra, đứng ở chỗ có ánh đèn chiếu đến lúc này Tô Hồng Tụ mới thấy rõ ràng gương mặt của anh ta.
Sóng mũi cao, đôi mắt thâm trầm, môi mỏng khẽ mím lại, quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức nửa đêm tỉnh lại trong giác mơ vẫn rõ ràng như vậy.
Mạnh Tư Thành, thì ra là anh.