Hôm nay là thứ ba, Mạnh Tư Thành sẽ đến xem xét tình hình công ty mình mới thu mua cả một ngày. Ngay lúc anh thuần thục lái xe đỗ vào chỗ đậu xe chuyên dụng thì nhìn thấy một bóng dáng ở trong kính chiếu hậu.
Lúc đầu anh không để ý, nhưng mấy giây sau khi ánh mắt dời đi, anh chợt ý thức được gương mặt của bóng dáng kia có phần quen thuộc, lúc đó, trong lòng anh giống như có một dòng điện chạy qua, anh vội vàng quay đầu nhìn lại.
Ngoài cửa sổ xe, một cô gái bộ dáng hơi gầy yếu, mặc áo khoác dày kẻ ca rô, trên cổ quàng một chiếc khăn màu hồng, cầm túi xách đang chần chừ đứng ở nơi đó.
Không sai được, Mạnh Tư Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt của người kia, ở trong lòng khẳng định không phải ảo giác của mình, chắc chắn là cô ấy.
Tô Hồng Tụ, đã mấy năm rồi, cái tên này không xuất hiện trong lòng anh nữa. Hôm nay thấy trong chớp nhoáng, giống như mở ra một cái hộp đã phủ bụi, làm anh nhớ lại những ký ức cũ.
Khi đó, anh và cô đều từ thị trấn thi lên huyện học sơ trung. Trường huyện cách xa thị trấn, vì thế mỗi tuần bọn họ về nhà một lần, khi về nhà còn phải ngồi xe ô tô.
Chỉ có điều hai người rất ít nói chuyện, sơ trung năm nhất thì vẫn là đứa trẻ nha, khi đó giữa nam và nữ có một ranh giới rõ ràng, giống như đường vĩ tuyến 38 phân cách Triều Tiên và Hàn Quốc vậy.
Hai người học hết tiết ba của ngày thứ bảy, rồi vội vã mang theo cặp sách và ba lô chạy tới bến xe khách, đến bến chờ xe thì chia nhau ra một người đứng bên này, một người ở đứng đầu kia, ở giữa hai người là những người nông phụ đang nói chuyện ầm ĩ, và những người bán hàng rong.
Cô không nói chuyện, lúc này luôn là hai tay cầm cặp sách thật chặt và ba lô thì đeo trên vai, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì. Về phần cô đang suy nghĩ gì, Mạnh Tư Thành không bao giờ biết, mà sau này anh cũng vĩnh viễn không cách nào nghĩ ra.
Thật vất vả chờ xe đến, một đoàn nông phụ chen lấn lên trước, Mạnh Tư Thành cũng chen theo. Anh có sức khỏe lại không xấu hổ, nên luôn tìm được vị trí tốt. Tìm chỗ ngồi xuống, xếp gọn đồ đạc của mình, sau đó bao giờ anh cũng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của cô ở trong xe. Cô luôn là người cuối cùng đi lên xe, cẩn thận từng li từng tí nhìn bên trong xe, cuối cùng rất an phận ngồi xuống một cái ghế nhỏ. Cô để ba lô xuống, lại bị người ngồi bên cạnh lên tiếng ghét bỏ nói: "Ai u, cháu để đồ như vậy, thì đồ của ta để thế nào?"
Cô bị nói thì ngại ngùng môi hơi mím lại, muốn di chuyển vị trí của ba lô, nhưng trong xe rất chật rồi, làm gì còn chỗ để chuyển nữa!
Lúc này chủ xe xuất hiện để giữ trật tự, liền lớn tiếng quát: "Mỗi người nhường nhau một chút! Không phải một chỗ để đồ thôi sao, nhường một chút tranh thủ thời gian lái xe, cũng về nhà sớm hơn!"
Nhưng người đầy xe không ai muốn nhường một không gian nhỏ cho cái ba lô kia, cái ba lô đáng thương bị mọi người ghét bỏ, không tìm được vị trí của mình.
Thấy vậy, Mạnh Tư Thành chợt lớn tiếng nói: "Để cùng một chỗ với đồ của tôi đi."
Nhất thời mọi người trên xe đều nhìn về phía anh, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả ánh mắt của cô.
Ánh mắt đó hơi kinh ngạc, có chút cảm kích, lại có điểm ngượng ngùng.
Chủ xe nghe được có người chịu học tập Lôi Phong làm chuyện tốt, tự nhiên rất vui vẻ, liền la hét: "Để đồ vào chỗ đấy nhanh đi!"
Nhìn học sinh nữ này chậm chạp đem ba lô của mình đưa tới, ông ta lầu bầu nói: "Vẫn là học sinh tốt, đơn thuần!"
Trên mặt Tô Hồng Tụ phiếm hồng, ngại ngùng đem đồ của mình đưa tới. Khi đó Mạnh Tư Thành không biết làm sao, còn là thiếu niên nên không được tự nhiên, gương mặt lạnh lùng nhận lấy, để xuống cùng chỗ đồ đạc của mình ở phía dưới chỗ ngồi.
Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ của anh như rất miễn cưỡng, liền càng thêm lo lắng, cắn môi cúi đầu.
Cho đến lúc chủ xe bắt đầu thu tiền, trong miệng kêu lớn: "Một người một khối, có đồ đạc thu thêm năm xu."
Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, dường như sợ người ta thu sót mất mình, vội vàng từ trong túi xách lấy ra một ví tiền kiểu dáng đã cũ, mở ra, từ trong ví lấy ra một khối năm.
Mạnh Tư Thành lạnh lùng liếc cô một cái, lên xe thì chậm giống như trâu con, ngược lại lấy tiền rất nhanh.
Bị Mạnh Tư Thành nhìn, Tô Hồng Tụ rụt cổ, co rúm người lại, ngồi xuống cái ghế nhỏ của mình.
Trên xe mọi người rối rít giao tiền, cũng thích chiếm món lời nhỏ, bắt đầu cò kè mặc cả hỏi bao đồ của mình nhỏ như vậy mà cũng thu tiền sao?
Chủ xe kiêm tài xế dạng người nào cũng đã gặp qua, đã sớm hiểu những mánh khóe này, liền dừng lại nói đạo lý lại thêm đe dọa, rất nhanh, tất cả mọi người trong xe cũng giao tiền xong, hắn vỗ vỗ cái túi đeo bên hông rồi trở về chỗ ngồi của tài xế.
KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện hay nhất!
Khi xe chạy, Mạnh Tư Thành nhìn mui xe, nhưng khóe mắt lại chú ý đến Tô Hồng Tụ.
Cái ghế nhỏ rất mộc mạc đặt ở giữa hai chỗ ngồi, cô ngồi ở chỗ đó, hai tay khép lại, siết chặt lấy cặp sách của mình. Bóng dáng của cô hơi gầy yếu, ngồi giữa một nông phụ dáng người to béo và người bán hàng rong, dường như bị che lấp mất.
Đi đường ở nông thôn hơi lắc lư, sườn xe lay động một cái, cô thiếu chút nữa muốn ngã sấp xuống, chỉ có thể vội vàng cầm cánh tay của người bên cạnh ghế ngồi. Nhưng bên cạnh là người phụ nữ to béo lúc nãy vừa gắt lên với cô, một đôi mắt vẩn ᴆục nhìn chằm chằm chỗ bàn tay nhỏ bé của cô bám vào, rồi trừng mắt lên nhìn cô.
Cô hình như cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng đem tay lùi về, ngồi ở chỗ đó càng thêm co quắp.
Có rất nhiều lần, Mạnh Tư Thành muốn nói: "Chúng ta đổi chỗ ngồi đi!"
Nhưng, anh không biết vì sao lại không nói ra khỏi miệng được?
Trước mặt mọi người có vẻ thô lỗ ngồi đầy xe, cuối cùng chắc vì da mặt hơi mỏng, nên anh không thể nói ra câu nói kia? Nói ra sau đó sẽ như thế nào, mọi người tất nhiên là ánh mắt khác thường nhìn về phía anh, hoặc là ánh mắt mập mờ rồi cười phá lên. Lúc ấy cô sẽ nhìn anh như thế nào?
Chắc là sẽ càng thêm kinh ngạc chứ?
Sau này Mạnh Tư Thành nhiều lần cũng nghĩ tới chuyện đó, nếu lúc đó anh chủ động, thì kết quả sẽ như thế nào? Nhưng thời gian không thể quay trở lại, về sau lớn lên tính cách chín chắn hơn cảm giác mình có thể nắm tất cả trong tay, Mạnh Tư Thành không cách nào thay thế ngày đó tuổi còn trẻ không được tự nhiên, xen lẫn tự ti kiêu ngạo nên Mạnh Tư Thành đã làm ra quyết định đó.
Mỗi lần, khi xe rốt cuộc cũng dừng ở đầu trấn thì mọi người xuống xe như ong vỡ tổ, chắc chắn cô lại là người cuối cùng xuống xe.
Anh đứng lên, đem cái ba lô đưa cho cô, lạnh lùng nói: "Của bạn."
Nàng kinh ngạc nhìn rồi nhận lấy, cầm hai tay, giống như có chút luống cuống.
Chủ xe bắt đầu thúc giục: "Nhanh lên một chút, xuống xe đi!"
Anh cúi đầu cầm lên đồ đạc của mình, cũng không nhìn cô một cái, đi qua bên người cô. Cô vội vã tránh ra thân mình, như chỉ sợ cản con đường của anh.
Mạnh Tư Thành mỗi lần sau khi xuống xe, đi không xa, luôn giả vờ lơ đãng quay đầu lại nhìn.
Luôn có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, đang cố hết sức khoác ba lô, cặp sách ôm thật chặt trước иgự¢, bước chân có chút khó khăn hướng nơi xa đi đến.
Bọn họ ở cùng một thị trấn, nhưng không cùng một thôn.
Về hoàn cảnh của cô, anh cũng có nghe qua.
Cha cô bị ung thư, trong nhà cơ hồ táng gia bại sản để chữa bệnh, ban đầu điều trị có vẻ tốt lên, nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Trong nhà chỉ còn cô và mẹ, sống nương tựa vào nhau.
Mạnh Tư Thành sau này nghĩ lại, không khỏi nghĩ, tại sao anh lại quan tâm đến cô, lại có tình cảm đặc biệt với một cô gái bộ dạng bình thường như vậy? Là vì đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ nên thông cảm) sao?
Lúc Mạnh Tư Thành ba tuổi cha mẹ bị tai nạn xe cộ mà qua đời, được đối phương bồi thường một khoản tiền xem ra tương đối lớn.
Lúc ấy hai bác trai của anh tranh được nuôi anh như tranh bảo bối vậy, vì thế còn kiện nhau ra tòa án, cuối cùng bác cả thắng, đắc ý đem anh về ở nhà họ.
Mạnh Tư Thành chưa từng thấy cha mẹ mình lấy mạng để đổi lấy khoản tiền kia, trên thực tế khi anh có khái niệm đối với tiền, khoản tiền kia không biết đã được sử dụng vào mục đích gì rồi.
Bác dâu cả liếc mắt nhìn anh một cái, oán trách nói: "Đây thật là đoạt oan gia về nhà."
Mạnh Tư Thành lạnh lùng cúi đầu mài bắp ngô, tay cũng bị mài đỏ, nhưng anh không kêu đau một tiếng.
Thời điểm đó Mạnh Tư Thành không cầu xin gì khác, chỉ cầu mình có thể nhanh chóng học xong cao trung mà thôi.