"Sĩ Tứ! "
Hoàng Châu từ sau chạy đến, ôm lấy cổ anh khi tan trường. Anh khựng người lại, ánh mắt xẹt qua tia quỷ quyệt nhưng rồi anh xoay người lại, ánh mắt khác lạ nhìn Hoàng Châu, có chút kinh tởm, khinh thường:
"Làm sao? "
"Sao nay anh không đợi em vậy hả? Làm em đợi anh mãi! "_Hoàng Châu lắc lắc tay anh nũng nịu, bày ra vẻ mặt đáng yêu, trong sáng.
Sĩ Tứ bây giờ nhìn cô ta chỉ muốn nôn ra, không nghĩ vẻ mặt xinh đẹp mà anh thường muốn nhìn thì vừa rồi lại rất phong tục, thoáng đãng. Sĩ Tứ gạt tay cô ta ra khỏi người mình, lạnh lùng anh bảo:"Anh có việc phải về trước! Em tự về nha! "
Hoàng Châu mất hứng nhíu mày nhìn anh, cô ta giẫm chân bực bội:"Ưm...Em không muốn đâu! Em muốn đi cùng anh cơ! "
Nếu đi cùng với Sĩ Tứ cô ta sẽ được đi xe sang, khiến bao người ngưỡng mộ, nhà cô ta cũng có xe riêng nhưng không bằng anh. Cô ta quen được anh đã khiến nhiều người ganh tỵ, hâm mộ cô ta rồi, làm sao dễ dàng tha cho anh được chứ. Cô ta muốn bám riết lấy anh không ngừng, không cho ai dòm ngó.
"Không thể! "_Sĩ Tứ không vui trả lời, chỉ cần nghĩ lại cảnh khi nãy cô ta lẳng lơ trong tay thằng khác là anh không muốn chạm vào nữa rồi.
Đừng nói là cho ngồi chung xe, làm dơ xe anh nhưng bản thân cô ta thì sao chứ? Anh ngại bẩn lắm, không muốn ngồi chung với cô ta. Bất quá hiện tại cũng không muốn ᴆụng vào người ả, chỉ là anh muốn họ phải trả giá thôi.
Hoàng Châu vẻ mặt có chút buồn bả nhìn anh, ả ta chùn mắt thấp giọng nói:"Anh nay sao thế? Cả buổi sáng khi nãy cũng không tìm em, bây giờ lại lạnh nhạt với em nữa. Mọi hôm anh rất muốn đưa em về cơ mà, dù bận cách mấy cũng không bỏ em mình mà. "
Sĩ Tứ nhìn vào đôi mắt long lanh, quyến rũ kia, nếu là trước kia thì anh sẽ động lòng đấy nhưng mà bây giờ thì anh thật khinh bỉ:"Anh bận mà! Hôm nay bận hơn mọi khi, thôi anh về trước nhé! Mai gặp! "
Nói xong anh nhanh chân rời đi không muốn đứng nhìn Hoàng Châu thêm giây phút nào nữa, quay mặt đi anh cũng thay đổi sắc mặt hung dữ, đáng sợ. Để mặc Hoàng Châu bực tức đứng đó giẫm chân, tay vung vẫy khó chịu:
"Đáng ૮ɦếƭ mà! "
[...]
Bác sĩ Lưu vẫn đều đặn đến khám, tiêm thuốc và đưa thuốc cho Tinh Thần uống. Sức khỏe cô có phần hồi phục hơn, không bởi thuốc của tên bác sĩ giả nhân đó đưa mà là nhờ mẹ cô ra ngoài mua cho.
Bà Lâm đứng đó, nhìn ông ta tiêm thuốc cho con mình, trái tim đau buốt thắt nhưng bà lại không thể nói. Tinh Thần bảo bà thuốc này phải tiêm lâu lắm, uống kèm thuốc mới phát huy tát dụng, bà đừng lo cho cô. Cô hiểu được tình hình bệnh của bản thân mà, cô muốn xem lúc nào thì anh sẽ lộ diện.
"Thuốc đây bà Lâm! Bà cho cô Lâm uống nhé! "_Bác sĩ Lưu nhìn bà, ánh mắt che giấu sự thật giả tạo nói cách ân cần.
Bà Lâm đưa tay đón nhận, hạ tay xuống bà Ϧóþ chặt, cười nhạt đáp lời:"Ừm! Cảm ơn bác sĩ! "
Lưu Khắc Dương rời khỏi phòng bệnh của cô, hắn ta ung dung rời đi. Tinh Thần cất đi gương mặt phờ phạt, cô giả bộ như vậy để hắn nghĩ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Tinh Thần nhìn cánh cửa, ánh mắt đầy uất hận, nhưng lại có chút yếu đuối. Cô bấu lấy tay mẹ mình, nhìn bà một cái mắt ngấn lệ giống yếu ớt:
"Mẹ... Mẹ... Mình về nhà đi! Con sợ lắm! Con sợ lắm mẹ ơi! "_Tinh Thần ôm lấy hông mẹ mình, cô bật khóc rất đáng thương.
Bà Lâm biết con gái mình vừa trải qua cú sốc rất lớn, tâm trí chưa ổn định. Lúc tỉnh lúc mơ, tuy cô muốn xem Sĩ Tứ bày trò gì nhưng cô lại không đủ can đảm đối mặt. Bà khổ tâm ôm lấy con gái, vuốt ve mái tóc bết của cô:"Được! Được! Chúng ta về nhà thôi con! "
"Hức... Hức... Tại sao? Đến bây giờ con cũng không hiểu sao anh ấy lại tàn nhẫn với con như thế, sao anh ấy cứ muốn hại con vậy mẹ? Con yêu anh ấy, con yêu anh ấy rất nhiều! "_Tinh Thần khóc ướt áo mẹ, cô thừa nhận đến giờ trái tim cô vẫn hướng về anh dù anh tổn thương cô rất nhiều.
Bà Lâm khựng lại, giữ chặt đầu con gái vẫn để cho cô khóc. Bà suy nghĩ không biết nếu Tinh Thần hay được Sĩ Tứ là anh ruột của mình thì như nào nữa. Có phải tình cảm của cô và anh là do ông Trời định sẵn, sắp đặt không? Tình yêu mãnh liệt như thế hẳn là có tình thân trong đó nữa.
Đó là lý do mà cho dù Sĩ Tứ nhẫn tâm với cô nhưng cô vẫn không ghét anh được, lẽ nào là tình thân hay sao? Nhưng làm sao để đối diện với loại tình cảm phức tạp này đây, nó vốn là chuyện không nên.
Bà Lâm im lặng chìm trong suy tư, cô vẫn cứ như thế mà đau đớn hồi niệm về anh trong ký ức. Cô không thể ngăn được bản thân mình yêu mến anh,cô không thể. Nhiều khi cô muốn quên anh lắm, nhưng trái tim và tâm trí cô không cho phép. Cô bất lực rồi.
[...]
Ông Đàm trở về nhà, vừa lúc Sĩ Tứ cũng đi học về. Hai cha con anh chạm mặt nhau ngoài sân, ông Đàm liếc mắt nhìn con trai khó chịu nói:"Lên phòng gặp cha! "
Sĩ Tứ im lặng, anh đang rất chán nản không biết cha anh lại giáo huấn gì nữa đây. Anh mệt mỏi vào trong nhà, đi thẳng cùng cha lên thư phòng trên lầu. Hai cha con anh đều không nhìn bà Đàm lấy một cái dù bà đang ngồi ở sofa:
"Ơ... Ơ... Hai cha con nhà này nay làm sao đấy nhỉ?"
Cạch.
"Cha gọi con có gì không? "_Sĩ Tứ đóng cửa phòng lại, anh nhàn nhạt hỏi cha mình.
Ông Đàm bỏ cặp đen lên bàn, hít một hơi sâu cố lấy bình tĩnh quay lại nói chuyện với con trai:"Cha biết rõ chuyện con làm với con bé họ Lâm kia rồi, cha không nghĩ con lại làm ra cái chuyện ấy. Cha rất thất vọng! Con bé ấy không có cha đúng chứ? "
"Vâng! Nó mang họ mẹ! "_Sĩ Tứ khó hiểu trả lời cha mình.
Ông Đàm đưa tay lên xoa xoa trái, gắng hết sức thoát ra sự khó xử của bản thân, ông quyết định nói sự thật. Chứ chuyện này là chuyện lớn, ông là người khôn khéo tự khắc biết để lâu sẽ không tốt:"Vậy con có muốn biết cha nó là ai không? "
Sĩ Tứ không quan tâm lắm, anh hờ hợt hỏi:"Ai? "
"Chính là cha! "
Anh trợn mắt nhìn cha mình, mà lúc này ông Đàm cũng ngước mặt lên. Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, một bên khó xử, một bên khó tinh. Câu nói của ông Đàm thành công làm anh chấn kinh, hoang mang cực độ không biết điều dữ này là đùa hay thật.