Ông Đàm thay vì trở về công ty để dự cuộc họp, ông lại hùng hổ kêu tài xế lái xe đến trường đón con trai của mình. Ông cho thư ký vào gọi Sĩ Tứ ra gặp mặt, chính anh cũng ngạc nhiên về chuyện này.
Sĩ Tứ mở cửa xe ra, anh ngồi vào trong, nhìn sắc mặt của cha mình có vẻ không tốt lắm:"Cha ơi... Cha gọi con có gì không ạ? "
Ông Đàm ánh mắt tràn ngập lửa giận, ông quay sang kéo cổ áo con trai mình xách lên hằn hộc hỏi:"Nói đi... Mày... Mày ... Có phải mày đã làm chuyện đó không hả? "
"Cha... Là chuyện gì vậy hả? "_Sĩ Tứ nhíu mày, anh không vui gắt với cha mình.
"Người con gái mà mày làm ra cái chuyện đồi bại kia là ai hả? Là ai? Con bé tên gì? Có phải họ Lâm không? "_ông Đàm kích động, gân xanh trên trán nổi lên nhìn chầm chầm vào con trai hung hăng hỏi.
Sĩ Tứ hất tay ông ra, anh chỉnh lại cổ áo khó chịu vì dạo này cha anh cứ thô lỗ như này:"Sao ba biết chứ? Con bé đó đúng là họ Lâm! Bà mẹ nó cũng thật ghê gớm mà, bà ấy định kiện con trai chaa đấy! Cha biết rồi chứ gì? Bà ấy nhất quyết kiện con không tha kìa, hừ... Con sẽ hầu tòa với bà ta! "
Chát...
"Hỗn đản! Mày đúng là nghịch tử mà! "_ông Đàm tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt của con trai không hề thương tiếc.
Trái tim ông đau nhói nhìn con trai mình, lại nghĩ đến đứa con rơi tội nghiệp kia của mình. Ông không thể nào chịu đựng nổi cú sốc này, tại sao lại có chuyện dữ như này xảy ra trên gia đình của ông cơ chứ? Vì cái gì ông Trời lại để hai đứa con ông gặp nhau, quen nhau trong nghịch cảnh trớ trêu như vậy.
Sĩ Tứ trừng mắt lớn, ánh mắt chăm chăm nhìn cha mình đầy dữ tợn. Anh quay mặt quách lại nhìn cha mình gắt lên trong xe:"Cha... Con mới là con của cha! Sao cha lại chửi con như thế hả? "
"Mày... Mày... Mày có biết con bé đó là ai không hả? Mày có biết không... Có biết... Ư... Ư... "_ông Đàm đột nhiên cảm thấy lòng иgự¢ mình đau dữ dội, ông ngã ra ghế, tay ôm lấy tim thở gấp gáp.
Sĩ Tứ hoảng hốt ôm lấy ông, lo lắng gạt đi sự bực bội kia trong người, quan tâm cha trước đã:"Cha... Cha... Cha sao vậy hả? Có cần đi bệnh viện không cha? "
"Ư... Ư... Thuốc... Thuốc... "_ông Đàm cố gắng gạt gạt cái tay lên cái cặp của mình, ông muốn lấy thuốc bên trong nhưng không được. Chiếc cặp của ông rơi xuống dưới, ông nhăn mặt không thể chịu đựng nổi được cơn đau.
Sĩ Tứ vội lấy cặp ông lên, lục lội bên trong moi ra hộp thuốc, lấy viên thuốc tim ra đưa cho ông uống. Ông Đàm run rẩy hai tay, cầm lấy thuốc vội vã đưa vào miệng rồi nuốt xuống.
"Cha... Cha ổn chưa? "
"Ừm! "_ông Đàm cố gắng thở đều trở lại, ông quay mặt sang nhìn con trai mình, rồi đột nhiên ông lại im lặng.
Sĩ Tứ buông cha mình ra, anh mệt mỏi nhìn ông rồi không muốn nói chuyện tiếp. Anh mở cửa ra nhìn thư ký của ông Đàm đứng canh cửa nãy giờ, lạnh nhạt nói:
"Anh xem cha tôi hộ nhé! Tôi vào học tiếp đây! "
Cậu thư ký gật đầu, hai tay khép lại trước bụng, chân đứng nghiêm nhẹ nhàng đáp lời:"Vâng... Thiếu gia... "
[...]
Sĩ Tứ ngồi thẫn thờ trong giờ ra chơi, anh không hiểu vì sao cha mình lại như vậy nữa. Thái độ ông rất lạ, nhưng có điều gì đó kinh khủng lắm, không đơn thuần trong chuyện này.
Anh ngước mắt lên đột nhiên thấy Hoàng Châu bạn gái mình, cô ta bị một nam thanh niên lớp khác kéo tay vội vàng ra sau trường. Mà nhìn vẻ mặt Hoàng Châu đảo quanh nhìn mọi thứ, có chút hoảng sợ.
Sĩ Tứ vội đứng dậy đi theo xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ cứ dồn dập không biết nữa. Anh bước chân vội vã, xém tí bị lộ. Hoàng Châu và tên học cùng khối nhưng khác lớp đang núp sau dãy lầu cũ bỏ hoang của trường, anh khựng lại khi nhìn thấy họ tình tứ. Vội vàng núp vào một góc tường, lén lút nhìn hai người.
Nam thanh niên kia bạo dạng bàn tay vuốt ve đùi của Hoàng Châu, mò vào bên trong váy đồng phục ngắn cũn cỡ của cô ta. Cái đầu tham lam ghì trên vai, nghiêng vào cổ của Hoàng Châu như một tên nghiện mà thèm thuồng hôn.
Hoàng Châu lại không đẩy hắn ta ra, mà cô ta để mặc hắn làm càn, còn chủ động dáng thân thể lên người hắn, đôi tay mãnh khảnh dâng lên ôm cổ khắc. Cái miệng phát ra những âm thanh ՐêՈ Րỉ đầy lẳng lơ:
"Ưm... Ư... Phong đừng mà... Có gì chiều nay về nhà được không? Ư..."
"Không được! Anh nhớ em ૮ɦếƭ đi mất! Em lúc nào cũng hẹn, toàn là đi với thằng Sĩ Tứ đáng ૮ɦếƭ kia thôi. Nhìn em với nó, nhìn nó ôm em, hôn em anh tức điên được! "_Thiên Phong dừng lại đột tác hôn, hắn ta tức giận ngước mắt lên nhìn cô ta. Bàn ta nhanh chóng cởi bớt cúc áo sơmi của Hoàng Châu, đưa tay xoa nắn иgự¢ ả.
Hoàng Châu dâm đãng tựa đầu lên иgự¢ hắn, vẻ mặt phong trần, dâm tục:"Ư... Ân... Em cũng nhớ anh ૮ɦếƭ được! Em muốn lắm! Anh trách em sao, còn không phải em giúp anh đánh bại Sĩ Tứ để làm trùm trường còn gì hả? Bây giờ em phải khiến đàn em của hắn theo phe anh mới được, phải khiến bọn họ nghi ngờ năng lực của hắn, mất lòng tin. Nhất là chuyện vừa rồi của hắn với con nhỏ lớp 11A kia đủ mất mặt rồi. Không nghĩ hắn nghe lời em mà làm vậy luôn ấy. Nhưng mà,.. Ưm... Hắn ta vẫn không mạnh mẽ bằng anh nha! Anh trên giường mạnh mẽ hơn nhiều!"
Sĩ Tứ không nghĩ mình lại nghe được những lời kinh tởm này từ miệng người con gái mà anh luôn tôn sùng, cho là đẹp đẽ, thanh cao. Không ngờ lại là loại con gái đáng khinh, dơ bẩn như vậy. Cô ta còn dám đem anh ra làm trò cười cho tên khác, dám cắm sừng anh như thế.
Thiên Phong hôn nhẹ lên môi Hoàng Châu, hai người hoàn toàn không hay anh ở đó, cứ vô tư nói chuyện:"Haha... Em đúng là dâm đãng mà! Em giỏi lắm bảo bối! Bao nhiêu năm qua anh lép vế trước nó, bị nó xem như một con chó không hơn không kém. Đã đến lúc anh trả thù nó rồi, không nghĩ anh lại dùng được đàn bà của nó ấy. Lại khiến em ՐêՈ Րỉ, phục tùng, thỏa mãn dưới thân anh. Haha... "
"Đáng ghét! Ai bảo anh làm em thích như vậy! "_Hoàng Châu mê muội ôm chặt lấy Thiên Phong, bày ra vẻ mặt quyến rũ.
Hai người họ cứ thế mà quấn lấy nhau ngay sau trường, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức ve vãn thôi. Sĩ Tứ cảm thấy thật nhục nhã, anh ớn lạnh nổi cả da gà. Người con gái dơ bẩn như vậy mà anh lại hết lòng yêu cô ta, nâng niu cô ta trong tay. Anh không ngờ một ngày anh lại có thể ăn đồ ôi thui, uổng công anh luôn gìn giữ cô ta.
"Hoàng Châu ơi Hoàng Châu, cô hay lắm! Tôi sẽ bắt cô trả giá! Còn Thiên Phong... Cậu muốn qua mặt tôi sao? Vậy tôi sẽ cho cậu rõ, thế nào là trùm trường thật sự! "_Sĩ Tứ nghiến răng, cố gắng nhẫn nhịn, hạ thấp giọng nói nhỏ không cho hai người kia nghe. Anh tức giận bỏ đi, ánh mắt tràn đầy ý hận.