Những lời anh nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng.
Nàng buông thõng hai tay: “Em không phải người chủ động trước trong mối quan hệ của chúng ta.”
“Kassandra nói rằng chính cô đã dụ tôi lọt vào cái bẫy hôn nhân bằng những mánh khóe cũ rích. Có đúng vậy không?” Anh hỏi với giọng chứa đầy sự ghê tởm. “Có phải tôi cưới cô vì cô đã mang thai đứa con của tôi không?”
Vậy đó, hóa ra Kassandra bận bịu với việc d này đây. Eden không hề thấy bất ngờ vì điều đó, nhưng nàng thấy thật sự đau đớn khi nghĩ rằng Aristide đã tin vào những lời nói cay độc của người phụ nữ đó.
Eden cắn chặt răng, thầm mong có thể phản bác lại lời buộc tội của anh, nhưng nàng không thể. Không phải chỉ đến giờ nàng mới chấp nhận sự thật này.
“Đúng vậy. Anh cưới em vì khi đó em đã mang thai Theo. Nhưng đó không phải một cái bẫy. Em không cố tình để mang thai.”
Aristide cau mày nhìn nàng, hiển nhiên là anh không tin những lời nàng nói.Thái độ của anh khác xa so với người đàn ông mà nàng đã yêu trong suốt ba năm qua. Trước đây anh không bao giờ nghi ngờ những lời nàng nói, ngay cả khi nàng nói nàng đã mang thai đứa con của anh. Anh đã có thể buộc tội rằng nàng đã gặp gỡ người đàn ông khác khi anh phải thường xuyên đi công tác, nhưng anh đã không làm vậy.
Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Anh luôn đối xử tôn trọng với nàng, như thể nàng có ảnh hưởng quan trọng đến anh. Có lẽ không nhiều bằng Kouros Industries, nhưng hơn cái suy nghĩ anh không muốn bị làm phiền khi ở bệnh viện
Sự kiên nhẫn anh dành cho nàng và cả sự công nhận vai trò của nàng trong cuộc sống của anh, phải chăng tất cả đều chỉ là giả tạo ư?
Thật khó để tin vào bất kì điều gì khác vào lúc này.
“Anh rất yêu con trai của chúng ta.” Nàng không thể ngăn bản thân nói ra điều này, có thể bằng một cách nào đó, sự tác động này có thể khiến anh nhớ về nàng.
Nàng cũng biết điều đó là không thể. Chẳng phải nàng đã luôn biết vậy sao? Nhưng phần nào đó trong nàng vẫn không ngừng hi vọng…Thật ngu ngốc làm sao!
Nét mặt Aristide đông cứng: “Tôi cũng biết điều đó. Tôi vẫn nhớ nó.”
Đúng vậy, điều này nàng cũng đã biết rồi. Những móng vuốt sắc nhọn của cơn đau như cào xé xuyên qua nàng, phá vỡ hi vọng của nàng “Chắc chắn là vậy rồi”
Sự thừa nhận của nàng dường như khiến anh thấy không thoải mái, anh cựa mình liên tục trên giường.
“Nếu không còn gì nữa, tôi nợ cô một ân huệ lớn vì đã cho tôi một đứa con tuyệt vời như vậy.”
Lời cảm ơn của anh là điều cuối cùng nàng có thể chịu đựng. Nàng cần tình yêu của anh và giờ đây ngay cả kí c của anh nàng cũng không có. Nàng đứng dậy, không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa. Thật là sai lầm khi đến đây. Một sai lầm khác trên con đường dài của bọn họ, chính là nàng đã đồng ý lấy người đàn ông chưa bao giờ nói yêu mình.
“Anh không nợ gì em cả. Em cũng yêu con nhiều như anh thôi.” Nàng cầm lấy áo khoác và chuẩn bị mặc vào để dời đi.
Nhưng anh nắm lấy cánh tay nàng, ngăn nàng tiếp tục việc đó. “Cô nghĩ là cô đang đi đâu đấy?”
“Trở về khách sạn. Rõ ràng sự có mặt của em ở đây là thừa thãi mà.” Nàng ghét sự yếu đuối mà nàng đã để lộ ra trong giọng nói.
Nàng phải ra khỏi đây.
“૮ɦếƭ tiệt. Cô là vợ tôi và đây là lần đầu tiên cô chiếu cố đến thăm tôi trong ba ngày hôm nay. Cô không thể rời đi chỉ sau một cuộc nói chuyện hời hợt trong vòng có năm phút được.”
“Anh đâu có muốn em tới.” Nàng không thể ngăn dòng lệ dâng trào trong mắt, nhưng nàng cố chớp mắt để ngăn chúng không rơi xuống. “Anh…anh đã nói vậy với bác sĩ mà.”
“Và điều đó khiến cô khó chịu?” Anh hỏi với giọng nói thiếu sự tế nhị.
“Đương nhiên.” Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Ngay cả khi anh không thể nhớ nàng là ai, sao anh có thể hoàn toàn vô tình với người phụ nữ ở vị trí đang phải chịu đựng như bây giờ chứ? “Em yêu anh. Làm sao điều đấy lại không khiến em khó chịu chứ?”
“Cô yêu tôi?” Anh hỏi lại với sự chế nhạo mà nàng không đáng phải chịu. “Bằng chứng đâu có nói như vậy. Cô đâu có ở bên tôi khi tôi đang hôn mê. Khi đó đâu có ai bảo cô phải tránh xa tôi chứ.”
“Lúc đó em cũng đang phải nằm trên giường bệnh mà.”
“Với biến chứng nhỏ. Chỉ là chấn động nhẹ, tôi tin là vậy. Nếu cô yêu tôi, vì sao lại không nằm cùng phòng với tôi để có thể ở bên tôi, mong chờ tôi tỉnh lại?”
Nàng không bao giờ nghĩ rằng sự vắng mặt của nàng bên giường anh có thể gây ảnh hưởng đến anh như vậy. Rõ ràng, anh đã coi đây như bằng chứng xác thực rằng nàng đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Giờ phút này đây, điều này cũng không hề khiến nàng quan tâm. Có gì khác biệt đâu? Ngay từ đầu anh cũng đâu có muốn cưới nàng.
Dù đang vô cùng tức giận, phần nào đó trong nàng vẫn muốn thanh minh cho mình bằng cách cho anh biết về việc nàng đang mang thai và nàng được yêu cầu phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Adam đã nói rất rõ rằng không được tiết lộ điều này cho đến khi Aristide khôi phục trí nhớ hoặc cho đến khi họ tìm ra lí do vì sao anh mất trí nhớ.
Và nàng băn khoăn liệu điều này có làm nên khác biệt không. Anh rõ ràng đã mong rằng nàng nằm cùng phòng anh để chữa trị cơn chấn động – liệu việc nàng được yêu cầu nghỉ ngơi trên giường có làm nên khác biệt với anh? Chắc chắn là không rồi.
“Điều đó đã không xảy ra” Nàng thừa nhận mặc dù cảm thấy vô cùng đau khổ, chỉ muốn rời đi ngay lúc này.
“Đáng lẽ nó nên xảy ra.”
“Có lẽ, nhưng chúng ta đâu phải là những người tài giỏi trong việc giải quyết các vấn đề hậu cần ngay khi đang phải chịu sự giảm đau cho những vết thương.
“Tôi không cảm kích lời mỉa mai của cô đâu!”
“Em chắc là anh không, nhưng anh cũng không có vẻ cảm kích tất cả những gì thuộc về em vào lúc này. Và hãy đối mặt với việc…anh không hề nhớ em. Anh đã quên đi sự tồn tại của em trong cuộc sống của anh.”
“Cô nói như thể tôi cố tình làm vậy vậy.”
“Không phải sao?”
“Có lẽ tôi có lí do nào đó.”
“Đó có phải là những gì Kassandra nói? Rằng em là một con quái vật khiến cho anh đau khổ đến nỗi anh phải quên em sao?
Sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.
“Và anh tin cô ta?”
“Vậy còn có nguyên do gì khác cho việc mất trí nhớ có chọn lọc này? Trừ phi tôi muốn quên cô đi. Vì cô chính là loại vợ khiến cho một người đàn ông như tôi không thể chịu đựng nổi.” Anh nói không có vẻ hoàn toàn thuyết phục nhưng nó cũng khiến nàng đau khổ như đó chính là sự thật vậy.
“Đó thực là một thừa nhận to lớn đấy.” Nàng cố buộc mình thốt ra những lời này qua bờ môi cứng đờ, đóng băng bởi những gì anh nói.
“Không thể có được nó nếu không có bằng chứng rõ ràng.”
“Có lẽ anh thật sự muốn quên đi việc mình có một người vợ,” nàng nói mang theo sự nghi ngờ “Trước khi em mang thai Theo, anh không thiết tha g với trách nhiệm.”
“Em không khỏe lắm.” Và nàng có thể nói như vậy về anh mà ngồi xuống không vững.
“Có lẽ không có lí do gì cho việc mất trí nhớ này. Có thể đây là một hiện tượng y học không thể lí giải mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra.”
“Có lẽ không có lí do gì cho việc mất trí nhớ này. Có thể đây là một hiện tượng y học không thể lí giải mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra.”
Anh lắc đầu, phủ nhận lời giải thích không có nguyên nhân này của nàng “Nó không giống như vậy. Bác sĩ không thể tìm ra bất kì nguyên nhân khoa học nào cho sự mất trí nhớ có chọn lọc này.”