“Đúng vậy.”
“Cô ấy thường xuyên đến thăm. Tôi biết cô ấy là một người bạn cũ của gia đình anh ấy, làm việc cho anh ấy.”
Màn hình bên cạnh giường kêu bíp và ánh mắt nhợt nhạt của Adam lóe lên vẻ quan tâm. ”Cô cần phải giữ bình tĩnh. Tin này thật tồi tệ, tôi biết … nhưng, nếu có đủ thời gian, anh ta sẽ nhớ đến cô. Thậm chí có thể sớm hơn nữa kia. Cô không được rời khỏi, mặc dù cô vẫn còn chịu chấn động và em bé của cô vẫn tốt, nhưng chấn thương tình cảm ở đầu có thể gây hại đến việc mang thai của cô. “
“Tôi biết anh nói đúng.” Nhưng nàng không biết phải làm thế nào để ngăn mình khỏi sự khó chịu.
Nếu trước đây nàng vẫn băn khoăn rằng Aristide không yêu nàng chỉ kết hôn vì lợi ích của con trai mình, thì giờ đây nàng có thể khẳng định chắc chắn. Anh nhớ tất cả mọi người nhưng anh lại quên người vợ mà anh cần.
Đúng vậy… đã quên.
Ba ngày sau, Eden không thể chờ đợi hơn nữa và nàng quyết định đến thăm chồng trong phòng bệnh viện của anh ấy kể cả anh ấy không thể hiện anh muốn gặp nàng.
Nàng đã kiểm tra giấy khám bệnh của bệnh viện một ngày trước và biết rằng hoạt động bình thường không còn gây hại đến em bé nữa. Các bác sĩ thậm chí đã nói đùa rằng một sự căng thẳng nhỏ sẽ không làm tổn thương em bé, vì vậy sẽ an toàn để về nhà và toàn tâm toàn ý trong chín tháng mang thai này.
Nàng không cười nổi. Sự phục hồi sức khỏe của nàng bị ảnh hưởng lớn bởi Aristide vẫn tiếp tục mất trí nhớ.
Nàng ăn mặc thật cẩn thận cho cuộc gặp gỡ này. Đường cong nhẹ của Eden đã không cho phép nàng mặc ѕєχy như những người phụ nữ khác, nhưng nàng đã làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Nàng không muốn cho mọi người biết mình đang mang thai, nếu giống với khi nàng mang thai Theo thì sẽ có rất ít bằng chứng bên ngoài cho đến tháng thứ năm. Vì vậy, nàng chọn một chiếc váy ôm sát màu xanh xám với tay áo dài và váy dài trên đầu gối. Aristide đã nói đó là một trong những bộ yêu thích của anh và nàng đã không được mặc nó thường xuyên ở Hy Lạp. Ở đó quá ấm.
Giày của nàng chủ yếu là màu đen, nhưng do chúng có gót ba-inch nên chân của nàng nhìn dài hơn. Năm feet năm có thể là chiều cao trung bình của một người phụ nữ, nhưng Eden thường cảm thấy mình giống như một con tôm bên cạnh chiều cao của Aristide.
Nàng mở cửa phòng bệnh của anh mà không gõ cửa và nhìn thấy một cảnh làm cho trái tim nàng nhảy lên trong Ⱡồ₦g иgự¢. Kassandra ngồi trên giường, dỗ dành Aristide ăn bữa trưa của anh.
Eden không thể tin nỗi đau mà nàng cảm thấy trong khung cảnh ấm cúng đó. Aristide đã không yêu cầu gặp nàng, không cho phép nàng vào phòng của mình bằng cách im lặng, trong khi Kassandra không chỉ chào đón, mà còn cư xử với anh bằng sự thân mật lẽ ra chỉ dành cho vợ của anh.
Lẽ ra phải nàng mới là người ngồi trên chiếc giường đó, nhưng Aristide không muốn nàng và những kí ức về sự tổn thương đã vượt quá sự chịu đựng. Một lần nữa, nàng mang vai trò thứ yếu trong cuộc sống của anh và việc biết anh không nhớ nàng chỉ làm tăng thêm sự đau đớn cho nàng, không hề làm giảm đi chút nào
Thậm chí tồi tệ hơn, anh đã quên đứa con nàng đang mang, như lời nhắc nhở rằng cuộc sống của họ ko thể lay chuyển được ra sao liên quan đến điều mà anh không thể chịu đựng. Nàng cảm thấy như thể có ai đó đã xé nát tâm hồn của mình và nàng không biết phải làm thế nào để tìm thấy hạnh phúc một lần nữa.
Cả hai đều nhìn ra lối vào , không ai cảm giác tội lỗi, và sự giận dữ bao trùm nàng. ”Tôi không biết thì ra nhiệm vụ trợ lý của của cô kiêm luôn cả bảo mẫu.”
Đôi mắt xanh của Aristide thể hiện sự không hài lòng. ”Tại sao không? Cô chắc chắn không tới đây để làm điều đó.”
Sao anh có thể quy sự vắng mặt của nàng cho điều đó? Nếu không vì cô ta, nàng sẽ ở đây cho tới khi bác sĩ nói ổn rồi. ”Anh không yêu cầu em.”
“Và điều đó ngăn cản việc đến bên giường bệnh của chồng cô?” anh chế nhạo. ”Cô đang ở đây và tôi vẫn không yêu cầu cô.”
Kassandra đứng dậy và bước đi về phía Eden. ”Tôi nghĩ rằng tôi nên đi, tôi không muốn là nguyên nhân của một sự rối loạn trong gia đình cô nữa.”
Nàng muốn nói đã có nhiều lần rồi, trong khi thực tế Eden đã phải chịu đựng quá nhiều để giữ gìn sự hòa thuận. Nàng nghiến răng để không bật thốt ra. Adam đã nói rằng nàng không được để anh cảm thấy khó chịu, dứt khoát không chịu để nàng nói cho Aristide biết về đứa trẻ.
Aristide đã quên con của họ, nhưng nàng không được nhắc nhở anh về sự tồn tại của nó. Đó lại là một mũi tên độc khác của sự thương tổn mà nó đem theo trên đường đi đến tâm điểm của trái tim nàng với sự chính xác tuyệt đối. Adam tốt với nàng như vậy, mối quan tâm của anh dành cho chồng của nàng cũng sâu sắc như vậy.
Biểu hiện tự mãn của Kassandra làm Eden lo lắng và nàng không thể không tự hỏi người phụ nữ mê hoặc nguy hiểm ấy đã nói với Aristide những gì. Eden đợi cho đến khi người phụ nữ đó cách cửa phòng một bước chân.
Nàng quay lại và nói bằng một giọng thấp mà chồng không nghe thấy được. ”Gieo nhân nào gặt quả ấy, Kassandra.”
Cô ta trợn trừng mắt, như thể cô không thể tin Eden dám nói bất cứ điều gì ở trước mặt Aristide, sau đó cô mỉm cười ác độc. ”Ồ, tôi sẽ nhận được những gì là của tôi thôi. Ngay khi cô buông anh ấy ra.”
Đây là lần đầu tiên Kassandra ngang nhiên tố ý định của mình, nhưng Eden không ngạc nhiên, không phải bằng một sự đánh cuộc không chắc chắn.
“Điều đó sẽ không xảy ra, tôi sẽ không bao giờ để cho anh ấy đi. Không bao giờ.”
Kassandra mỉm cười, chế giễu. ”Tôi nghĩ rằng cô sẽ. Ngoài ra, ai nói cô sẽ được lựa chọn trong chuyện này?”
Không nói thêm lời nào nữa, Eden quay người và đi về phía giường và một người chồng không nhớ nàng, nhưng đó lại là người mà nàng yêu bằng tất cả những gì nàng có.
Nàng không để cho Kassandra có anh mà không cạnh tranh, nhưng nàng không thể không cảm thấy nàng không cần phải đấu tranh cho một người đàn ông đã hứa với nàng sẽ tin tưởng suốt đời. Nàng muốn giữ vững cuộc hôn nhân của họ, cho anh một đứa con trai và cả trái tim của nàng nữa.
Nàng chỉ hy vọng anh vẫn giữ lời hứa ấy. Kể từ khi nàng kết luận rằng anh kết hôn với nàng chỉ vì lợi ích của đứa con, nàng đã tự hỏi nếu những tình cảm của anh chưa bao giờ dành cho nàng vì chúng được đặt trên người khác. Nếu anh chỉ yêu Kassandra, tại sao anh vẫn yêu Eden?
Nó là một điều thuộc về con người Hy Lạp? Thật khó tin, nhưng có thể Kassandra vẫn là một trinh nữ. Aristide sẽ không đưa cô lên giường mà không kết hôn với cô ấy trong trường hợp đó. Ý nghĩ nàng không hơn gì một thú vui thể xác sai lầm làm dịch mật cuộn dâng lên trong dạ dày mẫn cảm của nàng.
Nàng dừng lại khi chân nàng chạm tới giường của anh. ”Bác sĩ nói rằng anh sẽ được xuất viện vào ngày mai.”
Anh nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt luôn luôn có sức mạnh để thôi miên, biểu hiện bình thản. ”Đúng vậy.” Anh đẩy khay thức ăn bệnh viện. ”Tôi sẽ kết thúc các buổi họp ở đây do vụ tai nạn làm gián đoạn và sau đó trở về Hy Lạp.”
Không phải chúng ta, mà là tôi. Bị bối rối bởi lời nói đau đớn ấy, nàng tập trung vào bữa trưa hầu như chưa ᴆụng đến của anh. ”Đây là mọi thứ anh phải ăn?”
“Đúng vậy.”
” Anh chắc chắn không nên bỏ qua các bữa ăn, anh cần khỏe lại.”
“Tôi vẫn khỏe. Và nếu cô quá quan tâm đến sức khỏe của tôi, có lẽ cô không nên làm cho người phụ nữ đã thuyết phục tôi ăn đống lộn xộn này sợ hãi.”
Cô làm Kassandra sợ hãi? Không thể n
“Anh nói với em anh cần một người nào đó giúp anh ăn?” Eden chế giễu.
“Có thể. Cô sẵn sàng làm chứ?” Giọng điệu của anh cho thấy anh không tin nàng có thể làm cho anh ăn bất cứ thứ gì.
Nàng đã kết hôn với anh được mười sáu tháng và đã nuôi dưỡng con trai, thằng bé giống anh rất nhiều, trong khoảng chín tháng. Anh có thể không nhớ nàng, nhưng nàng không kém như thế. Một người phụ nữ quan tâm có thể biết được rất nhiều về người chồng của mình trong khoảng thời gian đó, và Eden quan tâm … rất nhiều.
Nàng ϲởí áօ khoác của mình và đặt nó trên chiếc ghế bên cạnh giường trước khi ngồi vào chỗ Kassandra đã ngồi. Nghiến răng vì mùi của người phụ nữ khác cứ quanh quẩn xung quanh nàng, Eden đưa tay ra chạm vào đôi môi anh trong một tư thế khiến anh cảm thấy nàng khá táo bạo.
Giá như anh có thể nhớ.
“Em biết làm thế nào thỏa mãn cơn đói của anh, anh yêu.” Tiếng nói của nàng khàn khàn với một lời hứa mà nàng hy vọng anh sẽ nhớ về theo bản năng.
Đôi mắt của anh trở nên quen thuộc như màu xanh của ban đêm và hàm của anh căng thẳng như khi anh đang kìm nén ham muốn.
Nàng không phải không bị tác động. Thậm chí sự chạm nhẹ này cũng tạo ra một luồng điện của sự thân mật lan khắp cơ thể nàng. Luôn luôn là như thế này – phản ứng của họ với đối phương như có sự biến động lớn và ngay tức thời từ giây phút đầu tiên.
Không có dấu hiệu báo trước, Aristide giật đầu trở lại, thu hẹp mắt của mình, vẻ khinh miệt không thể nhầm lẫn. ”Đây có phải là cách cô buộc tôi kết hôn với cô không? Sử dụng cơ thể của cô?