Anh còn nhớ em? - Chương 35

Tác giả: Lucy Monroe

Bước chân nàng đi lên như những con rối trên sợi dây, bị điều khiển bởi sự hiện diện của anh.
Anh cười với nàng. “ Agape mou(Vợ của anh), trông em thật đẹp.”
Nàng cười. Nàng không thể dừng. Nàng mặc áo thun và quần jeans như nàng vẫn thường mặc khi nàng chơi đùa với đứa con. Không phải là nữ hoàng vật chất.
Aristide tặng nàng những bông hoa .
Nàng nhận lấy và cúi đầu ngửi hương hoa. “ Chúng thật đẹp.”
“Hoa hồng vàng là tình yêu vĩnh cửu.”
Nàng ngẩng đầu lên. “ Mấy tấm thiệp đều nói như thế.”
“Mỗi một lọ hoa tượng trưng cho mỗi tháng anh cảm nhận về em.”
Bao gồm lọ này, là thành ba mươi sáu… tổng số tháng kể từ ngày họ gặp nhau. “ Điều đó là không thể… em nói với anh—“
Tay anh chặn ngang môi nàng. “Anh biết em tin điều gì, nhưng em sai rồi Eden yêu quí của anh, thật sự sai rồi.”
Nàng nhìn chăm chăm vào anh… anh đã nhớ lại rồi ư? Nhưng, không, anh đã nói. “ Làm sao mà anh chắc chắn như thế được?”
“Bởi vì anh biết bản thân mình và anh biết rằng anh đã không thể yêu em nhiều như lúc này và đã không yêu em lúc trước. Điều đó khá là không tưởng.”
Có phải đó là sự thật? Có phải nàng đã đánh giá sai lầm về tình cảm của anh dành cho nàng? Giống như nàng nói Aristide, anh thậm chí chưa một lần nói anh không yêu nàng, anh không bao giờ nói với nàng rằng anh đã yêu.
Nàng quay lưng lại và đặt lọ hoa trên cái bàn cạnh đó rồi quay lại tựa người nàng vào vòng tay của chồng. “ Nó không quan trọng nữa rồi, nếu anh yêu em lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa rồi.”
Nhưng nó rất quan trọng, Aristide muốn nói cho vợ anh biết anh đã nhớ lại, nhưng anh không muốn dọa nàng bỏ chạy trước khi anh thuyết phục được nàng về tình yêu của anh. Nàng cần phải tin tưởng mà không nghi ngờ rằng tình yêu anh dành cho nàng là thành thật. Anh tin rằng kế hoạch anh đã dàn dựng bằng tình cảm hôm nay sẽ là chứng cứ hiệu quả.
Họ ở cùng nhau trên giường khi anh kể cho nàng nghe về Kassandra đanh đá.
“ Cô ta nói em đang định li hôn với anh,” anh nói, đang câu dẫn cảm xúc của nàng trong vấn đề ngay lúc này.
Eden tái đi, nhưng nàng gật đầu. “ Đúng vậy.”
“ Em vẫn còn cảm giác ấy à?” anh hỏi
Nàng nhìn xuống hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau một cách châm chọc. “ Anh nghĩ sao?”
“Anh nghĩ em rất rộng lượng, nhưng tại sao em lại ở cùng anh tối nay?”
“Bác sĩ nói không nên làm anh buồn, điều đó có thể gây nguy hiểm đối với bệnh nhân từng bị chấn động. Em nghĩ việc nói với anh rằng người vợ mà anh không thể nhớ muốn một cuộc li hôn này ẩn dưới nhãn của 1 tin buồn.”
Anh không xem xét khía cạnh đó, nhưng nó chứng minh cho sự lo lắng của anh rằng nàng ở cạnh anh chỉ là quan tâm mà không phải là sự khao khát.
“ Anh
Một bóng đêm xuyên qua ánh nhìn của nàng, nhưng nàng gật đầu và hôn anh thật sâu và mạnh mẽ. Nàng vẫn chưa tin anh, nhưng nàng sẽ tin.
Cuối cùng, nàng dựa vào vai anh. “ Làm sao Kassandra biết được em đang dự định li hôn?”
“Cô ta đặt một cây viết nghe lén trong chiếc xe thuê.”
“ Điều đó thật điên khùng!”
“ Hoặc là tính toán. Anh đã cho bảo vệ vào ngay lập tức. Họ phát hiện ra cô ta đã đặt hai thiết bị thông qua Internet trong một tháng trước chuyến đi của chúng ta đến New York. Một cái khác được tìm thấy trong căn hộ của cô ta khi được lục soát.”
“ Cô ta để anh tìm ư?”
“Cô ta đang đối mặt với những khoản tiền lớn về đơn kiện nếu cô ta không cho.”
“Cô ấy muốn cưới anh”
“Đúng vậy, nhưng cô ấy không hiểu rằng tình yêu không thể thay thế bằng tình dục và tham vọng. Cô ta không và chưa bao giờ yêu anh, nhưng điều cô ta muốn là một thứ gì đó quyền lực hơn hơn là thành một người thư kí riêng của anh. Cô ta nghĩ cô ta xứng đáng với điều đó bởi vì thứ tình bạn suốt đời.”
“ Em vẫn nói cô ta làm em phát bệnh đi được.”
“Có thể. Điều đó cũng làm cho cô ta gần như mất việc.”
“Anh không làm im chuyện này sao? Lỡ như báo chí dựng chuyện lên thì sao?”
“Cô ta nên xem xét những khả năng trước khi chơi trò chơi tàn nhẫn với vợ anh .”
“Người Hi Lạp thực sự làm điều gì đó để trả thù, đúng không?”
“Cha anh từng nói hành vi tồi tệ thường nhận sự báo thù của chính nó. Ông ấy đã đúng. Mọi thứ đang xảy ra với Kassandra lúc này, cô ta trả giá bằng chính bản thân qua những hành động của cô ta.”
“Em rất vui khi cô ta biến mất khỏi cuộc đời chúng ta.”
“Anh cũng vậy.”
Nàng im lặng thật lâu khiến anh lo lắng. “ Sao thế?”
“Em không thể tin được mọi thứ đã thực sự thay đổi.
“Hãy chờ đến Giáng Sinh và em sẽ thấy được sự thay đổi.”
Nàng ngồi thẳng và hỏi, “Điều gì mà khác biệt thế?”
“Em cứ chờ rồi thấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc