Anh còn nhớ em? - Chương 28

Tác giả: Lucy Monroe

Buổi chiều ngày tiếp theo, khi Aristide bước vào phòng khách chính thì Eden đang ngồi dưới sàn nhà, lưng quay về phía anh, nàng đang chơi với Theo. Mái tóc màu nâu mềm mại được nàng cột lên theo kiểu đuôi ngựa thông thường làm lộ ra cổ nàng với nét đẹp thanh tú. Phần vải cotton phía trên vừa khít cùng quần jeans nàng mặc chỉ nhắc anh nhớ đến cái đêm hôm đó và sự thỏa mãn mà anh tìm thấy trên cơ thể thơm tho của nàng.
Cơ thể chính anh đang trở nên căng cứng với niềm khát khao trong trí nhớ.
hết tiệt, cảm giác này hơn hẳn Dụς ∀ọηg…nàng đã đúng. Họ đã không ℓàм тìин như những người xa lạ, đó chính là lý do tại sao hôm nay anh lại có cảm giác với nàng nhiều hơn cả cảm giác trước khi quay lại giường ngủ của nàng?
“Thế em vừa mới đi shopping về à,” anh nói.
Buổi sáng hôm đó nàng rời đi, từ chối lời đề nghị của anh muốn đi cùng nàng với lý do nàng cần mua cho anh món quà Giáng Sinh.
“Vâng,” nàng trả lời mà không hề quay lại.
“Em ở nhà lâu chưa?”
“Không hẳn.” Thời gian đủ để nàng thay bộ quần áo và đón con từ nhà trẻ về.
Khi nàng trở về, nàng không thấy Aristide, nhưng điều đó không có gì ngạc nhiên. Nàng cứ như thế này kể từ khi bọn họ thức dậy vào buổi sáng hôm đó – thậm chí là trở nên xa cách với anh hơn kể từ khi anh quay trở lại từ New York. Nó như thể nàng đã hoàn toàn cắt đứt tình cảm với anh và sau cuộc ℓàм тìин của họ thì đó không phải là thái độ mà anh có thể chịu đựng được.
“Anh đã đặt trước bữa ăn cho tối nay.” Anh đã gọi nhà hàng, nghĩ rằng nàng chắc sẽ thích nơi này nếu họ vốn đã định ăn ở đó.
Đã lâu anh không làm gì đó thú vị rồi, nhưng anh nghi ngờ việc nàng sẽ cảm kích trước hành động này.
Nàng quay qua nhìn anh rồi cười nhạt, sau đó trở lại với con, nụ cười nàng dành cho Theo trở nên tự nhiên hơn nhiều. Nàng cù vào bụng đứa bé, giả giọng trẻ con nói với nó.
“Em có nghe anh nói gì
Nàng cứng người, nhưng rồi dường như buộc bản thân phải bình tĩnh. “Vâng, nhưng điều đó không cần thiết. Như anh nói hôm trước, chúng ta khó mà có được mối quan hệ bình thường. Vì vậy, một cuộc hẹn hò sẽ trở nên dư thừa mà thôi.”
“Anh không đồng ý.”
Nàng nhún vai, còn anh trông rất giận dữ. Nàng thậm chí không thèm nói gì nữa, và anh thì đã sẵn sàng bốc hỏa. Chưa có người phụ nữ nào khiến anh thành ra thế này…૮ɦếƭ tiệt, còn chưa có người nào dám đối xử với anh như thế nữa ấy chứ.
Anh cố kìm nén cơn tức giận vô lý của mình. “Anh nghĩ chúng ta cần hiểu nhau.”
“Em đã hiểu anh rồi.”
“Vậy anh cần hiểu em,” anh nói qua 2 hàm răng khép chặt. Khi nàng không đáp lại, anh nói, “Chúng ta cần chấp nhận rằng trí nhớ của anh có thể không bao giờ quay trở lại và hoạt động như bình thường được nữa.”
Nàng giật mình trước lời anh nói, nhưng đó là phản ứng duy nhất mà anh nhận được.
“Anh biết em chắc chắn bị tổn thương khi nghe nói anh có thể không bao giờ nhớ ra em là ai,” anh nói, cảm thấy do dự hơn bao giờ hết, “nhưng em buộc phải biết điều đó.”
Tiếng cười rộ lên từ cổ họng của cậu con trai làm Aristide giật mình. Đứa bé túm lấy một trong những đồ chơi đang nằm rải rác trên sàn nhà và bắt đầu chơi với nó. Đó là cái hộp hình nộm mà Theo đã quá thành thạo với việc vặn tay cầm cho đến khi chú hề nhảy ra. Tiếng nhạc trẻ con lấp đầy sự im lặng như đang đè n chính họ.
Cuối cùng, Eden quay sang đối diện với Aristide, nét mặt chịu đựng. “Vậy anh muốn hiểu thêm về tôi để quyết định xem tôi có xứng đáng làm vợ của anh hay không.”
“Anh không nói thế.”
“Vậy, mục đích là gì?”
“Có phải quá khó cho em để có thể hiểu ra rằng anh đang mong muốn hiểu thêm về vợ mình?”
“Chúng ta không cần phải đi ra ngoài hẹn hò thì anh mới có thể làm được điều đó. Anh có thể làm như thế đơn giản là ngay tại đây…khi anh đang ở nhà.”
“Anh muốn đưa em ra ngoài,” anh nghiến răng, giận dữ bởi lời nhắc nhở về số lần vắng nhà của anh.
Anh đã định thay đổi điều đó, nhưng lại phạm phải sai lầm khi không nói với nàng như thế. Nàng giờ không có tâm trạng để tiếp nhận bất cứ điều gì anh nói ở giá trị bề mặt ngôn từ nữa.
Nàng thở dài. “Anh không cần phải tìm hiểu em nữa. Em đã là vợ của anh rồi.”
“Nghe có vẻ như lúc đầu chúng ta không có nhiều thời gian tìm hiểu nhau.”
Nàng do dự, còn anh thì nguyền rủa cái mồm nhanh nhảu của mình.
“Dù anh có gọi mối quan hệ trước đó của chúng ta là gì đi nữa, thì chuyện cũng đã rồi và chúng ta đã lấy nhau. Nói cách khác, hẹn hò lúc này sẽ không ích gì.”
“Anh không đồng ý.”
Nàng trợn tròn mắt. “Tại sao việc này lại quan trọng với anh thế?”
“Tại sao em lại chống đối việc này dữ dội thế?”
“Có lẽ cuối cùng em đã quyết định chấp nhận hiện trạng của cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Vì nguyên nhân nào đó, điều này làm anh lạnh hết cả xương sống. “Có lẽ anh thì không.”
“Tại sao không?” nàng hỏi, lớp băng cuối cùng cũng tan chảy mang đến anh hình ảnh một người phụ nữ đang đau đớn bên dưới vẻ ngoài mạnh mẽ. “Anh đã có mọi thứ mà một người đàn ông như anh muốn từ cuộc hôn nhân. Một người vợ chung thủy sẽ mang đến cho anh những đứa con và làm ấm giường khi anh cần. Đó là tất cả những gì anh muốn từ tôi và cuối cùng tôi đã chấp nhận điều đó, như thế được rồi chứ?”
Nàng nghẹn lời vì nước mắt, nhưng không để chúng rơi xuống. “Anh có thể tiếp tục làm những công việc hàng tiếng đồng hồ kinh khủng của anh, trong đó nửa thời gian dành cho di chuyển và nhiều thời gian sau giờ làm cùng cô thư ký cá nhân của anh hơn là cô vợ này.”

Anh không biết làm thế nào để bác bỏ lời nàng nói trong khi không có chút ký ức gì để chứng minh cho những lời khẳng định của mình, vì vậy anh đã nói điều mà nàng không thể từ chối. “Kể từ sáng thứ Hai, anh sẽ không còn có thư ký riêng nữa.
Sắc mặt Eden chuyển sang trắng bạch và run rẩy.
Anh quỳ gối xuống bên cạnh và nắm lấy đôi vai nàng. “Em ổn chứ?”
“Có phải anh vừa nói Kassandra xin thôi việc?” nàng hỏi với giọng yếu ớt và nghi ngờ.
“Không phải thế
Nàng đau đớn nhắm mắt lại. “Tôi cũng không nghĩ chuyện này có thể -“
“Mà anh định sa thải cô ta,” anh nói ngay trước khi nàng tiếp tục.
Eden mở to mắt, và nhìn chằm chằm vào anh với hi vọng có thể làm anh đau bằng ánh nhìn. “Nhắc lại đi.”
“Điều đầu tiên anh làm vào sáng thứ Hai là sa thải Kassandra.”
“Nhưng anh không thể,” nàng nói thầm, giọng yếu ớt.
Phản ứng của nàng rõ ràng nói cho anh biết quyết định của mình là đúng. “Anh đảm bảo với em, anh có thể.”
“Nhưng tại sao anh làm thế?
“Cô ta đã nói với anh tối qua chỉ là một buổi hẹn hò ăn tối bình thường mà em sẽ không phiền nếu hoãn lại.”
“Cô ta đã sai, nhưng em khó có thể thấy điều đó như thế nào lại dẫn đến việc anh sa thải cô ấy.”
“Là thư ký riêng của anh, không đời nào cô ta lại không thể biết đó là một cuộc hẹn quan trọng. Khi anh nhận ra điều này, anh phải t chính mình rằng cô ta còn nói dối anh những gì về em. Càng nghĩ về điều đó, anh lại càng nhận ra có rất nhiều điều. Bởi vì cô ta dường như là người duy nhất nghĩ em giống Andrea Demakis, theo đó cô ta cũng nói dối cả điều này.”
Anh không biết nguyên nhân tại sao mình lại quên đi người vợ đáng yêu này, nhưng nếu nàng là người vợ đến từ Địa ngục, thì anh chính là Santa Claus.
Eden nghẹn lời, đôi mắt ngập nước. “Cô ta đang cố tình phá hủy cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Anh không thể nghi ngờ ý kiến của nàng về những vụ việc này. Không còn gì khác có thể giải thích cho những tình huống này. “Đã bao lâu rồi?” anh hỏi.
“Kể từ khi bắt đầu.”
“Tại sao?”
“Vì cô ta muốn anh.”
“Nhưng anh đâu có muốn cô ta.”
Eden nhìn vẻ không phục.
Anh không thể chê trách cô ta chỉ vì điều đó. Anh đã đứng về phía Kassandra rất nhiều lần kể từ khi anh tỉnh dậy. Anh không biết cách để giải thích với Eden về việc anh cảm thấy dễ bị tổn thương trong 1 thế giới nơi mọi người quanh anh đều biết về mẩu câu đố mà đối với anh thì vẫn còn là điều bí ẩn…người vợ của anh. Anh đã tin tưởng vào người phụ nữ anh nghĩ là anh hiểu và có thể tin tưởng.
“Anh xin lỗi đã để cô ta ảnh hưởng đến em và làm em đau lòng.”
“Anh đã tin cô ta là bạn. »
« Chỉ có cô ta là người muốn cái gì đó hơn tình bạn. »
« Theo như cô ta nói thì anh cũng đã muốn như thế. »
« Một lần…bọn anh quan hệ rất ngắn cách đây khoảng 3 năm. « Đúng vào khoảng thời gian chúng ta quen nhau.”
« Anh đã chấm dứt chuyện đó. Chuyện xảy ra trước hay sau khi chúng ta gặp nhau, anh không biết, nhưng anh biết chắc chắn là anh sẽ không ngủ với 2 người đàn bà tại cùng 1 thời điểm. »
Vợ anh gật đầu, cho dù mối nghi ngờ vẫn còn ám ảnh đôi mắt màu xám nhạt của nàng. « Em sẽ nói với Rachel về việc gửi Theo cho cô ấy vì cuộc hẹn hò của chúng ta. »
Việc thay phiên này quá quan trọng so với những gì nàng có thể chấp nhận đã làm anh chấn động. « Chắc chắn chúng ta sẽ có người nào đó trông nó ở đây thôi mà. »
« Em thích gia đình hơn và Rachel cũng vậy…trong quá khứ thì mọi chuyện đối với chúng ta đều diễn ra tốt đẹp . »
« Em đang nói em hiếm khi bỏ lại Theo. » Anh cười, hoàn toàn tán thành.
« Đó không phải là điều em đang nói, nhưng mà sự thật đúng là như thế. »
« Sebastian nói với anh rằng chuyến đi đến New York là chuyến đi lần đầu tiên em đi cùng anh. Đó là quyết định của em, hay là của anh vậy ? »
« Của anh. »
Anh mím môi. Đó là những gì anh đã nghĩ đến từ khi mọi chuyện được nói ra, nhưng anh phải chắc chắn. « Anh hiểu. Vậy em không phiền chứ ? »
Nàng quay đầu lại. « Em muốn không trả lời câu đó hơn. »
« Tại sao không ? » ૮ɦếƭ tiệt, có quá nhiều thứ mà anh không biết.
« Có lẽ nó chưa bao giờ xảy ra với anh, nhưng đối với em thì rất xấu hổ khi ở trong tình huống hiện tại của chúng ta. »
« Tại sao em lại xấu hổ ? »
« Vì anh rất tuyệt vời…mọi người đều bảo thế…Anh cũng hiểu điều đó. »
Chỉ khi Theo đòi nàng chú ý bằng cách túm lấy áo nàng và nhấc chính nó lên đứng trước mặt nàng.
Nàng quay lại với con. «Con đang định bước đi sớm đấy à, phải không con yêu ? » nàng hỏi với nụ cười và trái tim tràn ngập yêu thương dành cho cậu con trai.
Nản lòng vì bị gián đoạn, nhưng vui vì những bước tiến đã làm được, Aristide nói, « Nếu nó làm được như thế thì đúng là chúa giúp chúng ta. »
Nàng cười, nụ cười không tự nhiên lắm. « Nó là đứa nhóc nghịch ngợm. »
Nhớ lại câu chuyện của ông anh trai vào sáng hôm đó khi anh đến đón Theo, anh nói, « Anh không thể tưởng tưởng đến việc có 2 đứa như Sebastian và Rachel. Dù thế nào đi nữa thì vẫn chưa nghĩ đến. »
Nàng hoàn toàn đông cứng. « Anh đã luôn nói anh muốn có 6 đứa con mà. »
« Khoảng cách thích hợp, đó là điều ao ước hão huyền nhất của anh. »
Eden đeo đôi bông tai vào bằng những ngón tay run rẩy. Phải mất 3 lần sức nàng mới có thể kìm nén những giọt nước mắt như pha lê của nàng. Nàng đang chuẩn bị cho cuộc hẹn hò với chồng và cảm thấy lo lắng hơn cả một thiếu nữ lần đầu tiên đi dự tiệc prom.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc