Anh còn nhớ em? - Chương 25

Tác giả: Lucy Monroe

“ Em xin lỗi”
“Tại sao? Em cho rằng tôi xứng đáng bị như thế”
“Không, em không có.”
Nàng không nên nói những lời đó. Anh chỉ là không muốn nàng lại tiếp tục khóc. “Xem đấy, anh nên buông em ra. Anh có việc nên làm và em cũng vậy.”
“Em phải làm gì?”
“Đi sấy khô.”¬¬
Anh lại bật cười. Lần này tiếng cười có thoải mái hơn. “Tôi nghĩ là cả hai chúng ta đều cần dùng khăn tắm.”
“Như anh nói, dù sao đó là một ý kiến tốt khi anh lên kế hoạch thay đổi. Và liên quan tới….” Nàng nói, nhắc nhở anh về bữa tối bị gián đoạn của anh.
“Em đang tập thói quen cố gắng để đuổi tôi đi,” Anh khiêu khích, ám chỉ rõ ràng tới những gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày hôm đó.
Không có tâm trạng chia sẻ sự châm biếm của anh, nàng nói một cách chán nản: “Thông thường thì chính anh là người tự nguyện ra đi.”
Anh biểu hiện như là đã rõ và hỏi: “Tại sao em không tham dự với Sabestian và Rachel tối nay?”
“Anh chắc là họ mời tôi chứ?”
“ Chắc chắn”
“ Đó quả là một vinh dự lớn”
“Em có ý gì?”
“Thì như thế có thể cho là họ yêu quý tôi nhiều hơn anh, điều đó có nghĩa là anh đã sai trong cách thức tiếp cận tôi, không phải sao?”
“Anh chưa bao giờ nói là anh không thích em. Chỉ là anh không biết em và có hơi thận trọng với lý do mà chúng ta lấy nhau.”
Anh thật tài tình trong việc thoát khỏi những tình huống căng thẳng, nhưng nàng chỉ đơn giản nhún vai: “Cứ cho là thế.”
“Em chưa trả lời câu hỏi trước của anh.”
Anh nhất định không chịu buông tha cho đến khi nàng trả lời: “Tôi không muốn đi với Theo đến nhà họ chỉ bởi vì tối nay tôi không thích ra ngoài, được chưa?”
“Em muốn ở nhà để ngồi khóc thỏa thích?”
“Tương tự thế.” Nàng không định khóc, nhưng sau tất cả những gì mà nàng đã trải qua vừa rồi, điều đó có chút bất khả thi.
“Tôi không thích nhìn em khóc.” Anh bất mãn thú nhận với nàng.
“Đừng để điều đó quấy rầy anh. Nó không có nghĩa là tôi quan trọng đối với anh đâu. Anh không thích nhìn bất kì người phụ nữ nào khóc cả.”
“Em là vợ tôi. Chính điều ấy đã đặc biệt rồi.”
“Anh cưới tôi chỉ vì tôi đang mang thai đứa con của anh. Sự thật ấy không khiến cho tôi trở nên đặc biệt với anh, nó chỉ có nghĩa là tôi có khả năng đẻ con mà thôi.”
“Làm sao mà em có thể làm cho tôi cảm thấy buồn cười khi mà trí não tôi đang nói với tôi rằng sự đau buồn như một tấm lưới đang bủa vây em?”
Nàng nhún vai. “Cứ gọi là một món qu
Anh dựa cằm mình lên đầu nàng, hai cánh tay bao chặt cơ thể nàng, như thể anh có thể bảo vệ nàng khỏi mọi nỗi đau. “Anh không thể bỏ lại em như thế này.”
“Chắc chắn là anh có thể.”
“Đừng có nói với anh rằng anh đã từng làm như thế trước đây.”
“Tôi không phải là một đứa bé hay khóc nhè.”
“Em lảng tránh câu hỏi thật khéo.”
“Tôi không cho đấy là một câu hỏi. Anh đã tự đưa ra một câu khẳng định. Tôi không phản đối gì cả. Anh nên cảm thấy mình đã được minh oan khi làm thế.”
“Vậy tại sao anh làm thế?”
“Tôi không biết.”
“Gia đình anh đã mắng anh rất nhiều trong bữa trưa hôm nay.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã không đối xử tốt với em.”
“Họ không hiểu cuộc hôn nhân của chúng ta.” Và tại sao nàng cảm thấy có lỗi với anh trong khi nàng đồng ý với gia đình anh, nàng cũng không biết nữa.
Anh cảm thấy hoang mang bởi sự chê trách của gia đình. Anh không phải như vậy, điều đó là chắc chắn. Nàng đáng yêu một cách kỳ lạ. Nàng sẽ không bao giờ để cho Sebastian, chứ đừng nói là Phillippa, sai Aristide làm bất cứ điều gì.
“Đâu là sự khác biệt giữa cuộc hôn nhân của chúng ta và hôn nhân của anh trai anh và chị dâu?”
“Họ yêu nhau.”
“Và chúng ta không như vậy sao?”
“Tôi đã từng nói với anh rằng anh không yêu tôi.”
“Anh nói với em như thế?”
“Không phải bằng lời nói.”
“Anh muốn em hãy dừng bi lụy ngay.”
“Tôi không biết tôi có thể làm được hay không.”
“ Tại sao”
“Bị cự tuyệt không phải điều dễ dàng để vượt qua. Anh, một người chưa bao giờ trải qua nó, sẽ không bao giờ biết được, ngoại trừ việc sắp xếp nó một cách khéo léo….điều đó thật tệ.”
Anh lại cười, tuy nhiên không hề có sự mỉa mai nào trong đó. “Em đang nói là tôi cự tuyệt em?”
“Anh đã quên em. Điều ấy không giống nhau ư?”
“Không. Như Sebastian đã nhắc nhở anh hôm nay, anh đã phải chịu đựng một chấn động mạnh… tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân của bệnh mất trí nhớ của anh thì thật là ngu ngốc.”
“Anh không còn muốn ngủ với em nữa.”
“Điều ấy là không đúng. Anh đã nói với em tối qua rồi.”
“Nhưng anh đã không còn cần em nữa rồi.”
“Anh cần em”.
Anh ám chỉ về thể xác, tuy nhiên trái tim đang đập liên hồi của nàng vì câu nói ấy mà cũng trở nên bình ổn hơn.
“Anh không còn bị tỉnh giấc vào đêm khuya vì đau………” Nàng dừng lại lời nói, tuy nhiên đã để lộ nhiều điều hơn nàng muốn.
“Còn em?”
“Nếu em nói có thì lòng kiêu hãnh Hy Lạp của anh có được thỏa mãn không?”
“Nếu anh nói với em rằng em đã sai, rằng không phải chỉ mình em là người đau đớn vì mong muốn không chỉ hoàn toàn là vấn đề thể xác, thì niềm kiêu hãnh phái nữ của em có thỏa mãn không?
Không chỉ hoàn toàn là nhu cầu thể xác? Có phải ý anh nói là thế? “Anh đang nói thế phải không?”
“Phải, đúng thế. Còn em thì sao?”
“Em có.”
Anh nâng cằm nàng lên và nắm nhẹ, đặt một nụ hôn đầy đòi hỏi lên môi nàng. “Nếu anh hủy bỏ bữa tối của mình, nếu anh ở nhà và ℓàм тìин với vợ anh đêm nay, em sẽ thích chứ? Em sẽ cho phép anh chứ?”
“Bữa tối của anh quá quan trọng.”
Anh đặt ngón tay lên che miệng nàng. “Không, Eden, nó không quan trọng. Anh không có ý muốn biết tại sao buổi hẹn ăn tối của chúng ta lại quan trọng với em như thế, nhưng anh đã làm em đau lòng khi phá hỏng nó và anh rất tiếc vì
“Đó là lễ kỷ niệm buổi tối ngày chúng ta gặp nhau.”
Aristide đã nghe những lời này mà không hề chuẩn bị trước. Kassandra đã nói là cô ta nghĩ buổi hẹn ăn tối không phải là một vấn đề gì quan trọng với Eden. Anh đã tin cô ta, tin vào người bạn và người trợ lý lâu năm của mình.
“Anh luôn nghĩ ra các ý tưởng để làm cho nó trở thành một buổi tối đặc biệt và rồi anh lại hủy bỏ nó, điều đó nhắc nhở em rằng chúng ta đã đánh mất nhiều thứ đến thế nào.” Nàng nói như thể họ đang ở trên bờ vực ly hôn.
Anh đã không đến đó. “Em vẫn là vợ anh.”
Nhưng cho dù anh vẫn luôn chậm hiểu trong khía cạnh tình cảm như nàng vẫn trách anh trước đây, anh vẫn hòa hợp với nàng đủ để nàng nhận ra rằng nàng nhìn nhận cuộc hôn nhân của mình như là một phần vĩnh cửu của cuộc đời nàng.
Anh lại tiếp tục hôn nàng, thời khắc này với tất cả sự đói khát trong tâm hồn nguyên thủy của anh. Anh có thể cảm nhận được vị nước mắt của nàng và nó là một thứ gì với anh, cuộn xoáy nơi sâu thẳm lòng anh với một nỗi đau xa lạ anh chưa hề biết. Người phụ nữ này là vợ anh và nàng đang nhầm lẫn về ý nghĩa của từ đó. “Nó” làm cho nàng trở nên đặc biệt với anh.
Anh hôn nàng cho đến khi hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề, cho đến khi nàng rên lên vì ham muốn và anh cảm thấy đau đớn.
Anh bế xốc nàng trong tay và đưa nàng đi vào phòng ngủ của họ.
Anh đặt nàng nằm vào giữa giường. “Đây là nơi chúng ta thuộc về nhau.”
Nàng không nói gì.
“Anh sẽ không bao giờ rời bỏ nơi này và rời bỏ em.”
“Anh có chắc chắn về điều đó không?”
“Rất chắc chắn.”
“Vậy thì, sau đó…” Nàng cong lưng, không thể nhầm lẫn mời chào sự ᴆụng chạm của anh.
Anh rên lên, vật nam tính của anh đã căng cứng lắm rồi. Anh nghĩ rằng mình sẽ bùng nổ trước cả khi anh cởi xong quần áo. Anh giật mạnh áo khoác, cởi bỏ chiếc cà vạt và xé rách áo sơ mi ẩm ướt với sự thiếu kiên nhẫn hơn là khéo léo.
“Anh chắc chắn là đang rất vội.” Nàng nói nhẹ, tiếng cười n tính trong giọng nàng quyến rũ mọi giác quan của anh.
“Anh không muốn em đổi ý.” Anh nói đùa, nhưng vẫn có một phần rất nghiêm túc.
Khi mà nàng từ chối anh đêm hôm trước, anh cảm thấy một sự tuyệt vọng mà anh không hiểu nổi và không muốn có.
Nàng lắc đầu từ bên này sang bên kia, mái tóc bao bọc xung quanh đầu nàng giống như một vầng hào quang màu nâu óng ả. “Không có cơ hội.”
“Thật tốt khi biết thế.”
Nàng cười, Eden nhất quyết muốn tiếp tục câu dẫn anh. “Hãy cởi tất của anh ra.” Ánh nhìn trong đôi mắt nàng nói rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng đưa ra yêu cầu này và anh biết, từ những phản ứng của cơ thể anh, anh thích điều này khi mà nàng làm thế trước đây.
Nàng không phải là một người phụ nữ lỗ mãng, vì vậy với nàng khơi gợi nhu cầu của nhau là đỉnh cao gợi tình nhất của việc ℓàм тìин.
Anh cởi bỏ giầy trước khi rút tất khỏi chân. Sau đó anh cởi bỏ quần đùi và cả ҨЦầЛ ŁóŤ trong của mình. Anh đứng trước nàng Tʀầռ tʀʊồռɢ hoàn toàn, cơ thể anh run lên với mong muốn được hòa nhập với cơ thể nàng.
Nàng nhìn anh chằm chằm, khuôn иgự¢ lên xuống phập phồng theo từng hơi thở gấp. Đôi mắt màu xám xinh đẹp của nàng tối lại vì đam mê và gần như trở thành màu đen khi ánh mắt của nàng hướng về phía anh giống như một sự vuốt ve nóng bỏng.
“Anh thật là đẹp, Aristide.”
Anh cảm thấy một cơn nhức nhối trong Ⱡồ₦g иgự¢. Không có người phụ nữ nào gọi anh như thế. Quyến rũ có. Nam tính có. Thậm chí cả hấp dẫn về thể xác. Nhưng đẹp thì chưa bao giờ. Anh thích được gọi như thế, mặc dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận nó bằng lời.
Nàng đá đôi giầy của nàng ra khỏi chân, nhưng khi mà nàng đang định cởi bỏ áo sơ mi của mình thì anh lắc đầu.“Dừng lại.”
Tĩnh lặng, mắt nàng mở to, nàng hỏi: “Tại sao?”
“Anh muốn bóc em từng lớp một như bóc một món quà.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc