Nhưng mà nàng không thể thoải mái… anh lại gọi nàng là cưng, một sự nhắc nhở rằng nàng không phải là vợ anh… không thực sự… không còn nữa. Và điều đó thật đau đớn, nàng sẽ đau đớn gấp đôi như thế nếu như anh đang không ôm nàng một cách hết sức cẩn trọng. Một tiếng rên đầy đau đớn thoát ra khỏi cổ họng nàng và nàng nức nở to hơn.
Anh chửi thề và xoa lưng nàng, nói với nàng bằng một giọng nhẹ nhàng có thể len lỏi vào tâm trí đau đớn của nàng. Cuối cùng, một sự thật đáng chú ý xuyên thủng nỗi-đau-không-kiểm-soát-được của nàng— Aristide đang ở đây với nàng, không phải là ở bữa tối với Kassandra. Với một sự cố gắng lớn lao, nàng buộc bản thân mình nuốt xuống những tiếng nức nở.
Tự ôm lấy mình, nàng cố gắng bản thân mình không run rẩy với nhiều nước mắt hơn nữa. “A-anh đ-ã v-v-về.”
“Anh muốn nhìn thấy Theo trước khi con đi ngủ. Bữa tối lúc bảy giờ ba mươi.” Aristide buồn phiền nhìn xuống những vệt nước mắt trên chiếc cà vạt lụa của anh. “Thật tốt là anh đang dự định thay đồ.”
Hi vọng rút hết khỏi nàng. Anh không về nhà vì nàng… còn không phải là để gặp nàng trước khi lại đi. Anh về vì đứa bé. “Con không có ở đây,” nàng trả lời một cách đờ đẫn, quá kiệt quệ để thử tránh khỏi lòng anh.
Hi vọng rút hết khỏi nàng. Anh không về nhà vì nàng… còn không phải là để gặp nàng trước khi lại đi. Anh về vì đứa bé. “Con không có ở đây,” nàng trả lời một cách đờ đẫn, quá kiệt quệ để thử tránh khỏi lòng anh.
Aristide cau mày, như thể giọng nói của nàng làm anh phiền lòng. “Con đang ở đâu?”
“Ở nhà anh của anh. Việc đó đã được sắp xếp và em không muốn làm con của Rachel thất vọng.”
Anh gật đầu tỏ ý anh hiểu được. “Nhân viên cũng không có ở đây.”
“Họ được nghỉ làm.”
“Bởi vì kế hoạch ăn tối của chúng ta à?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt của anh đầy ắp sự suy xét. “Có vẻ như là một sự sắp xếp để chúng ta có thể có sự riêng tư khi quay về nhà.”
Nàng chỉ liếc nhìn anh.
“Đó là lý do tại sao em lại khóc à? Bởi vì anh đã thay đổi lịch hẹn ăn tối của chúng ta ư?” anh hỏi, nghe như là anh không thể tin được rằng một việc bình thường như thế lại có thể gây ra cho nàng phản ứng đau khổ mãnh liệt.
“Điều đó không quan trọng.”
Giờ đến lượt anh nhìn nàng, đôi mắt màu xanh tía của anh nhìn thẳng khóa chặt ánh mắt nàng trong vài giây kéo dài tựa như vĩnh cửu. ao cả đâu, Eden.”
Nàng lắc đầu, nước mắt lại rơi, mặc dù nàng rất muốn giữ chúng lại. “Sẽ không ổn, không bao giờ nữa. Làm sao có thể chứ?”
Anh đã kết hôn với nàng vì sự an toàn của đứa trẻ chưa được sinh ra- bây giờ, nàng vẫn chung sống với anh vì sự an toàn của cả Theo và đứa bé chưa được sinh ra mà anh đã quên mất sự tồn tại của nó ư? Không có gì vui vẻ ở đây hết. Không có hi vọng về một tương lai hạnh phúc, chỉ có những năm tháng đau đớn yêu thương một người đàn ông còn không nhớ cả vợ mình.
“Em phải tin anh.”
“Tin anh sao?” nàng hỏi lại, việc đó là không thể tin được trong hoàn cảnh hiện tại của nàng. “Anh cũng giống như cha em. Em đã không thấy được điều đó từ ban đầu, nhưng đó là vì em đã mù quáng vì tình yêu dành cho anh.” Nàng cười yếu ớt. “Mẹ nào con nấy.”
“Ý em là sao?”
“Cha làm tổn thương mẹ vì ông không thực sự quan tâm đến bà. Ồ, ông quan tâm chăm sóc bà khi bà bị ung thư… giống như anh đảm bảo rằng em có được mọi thứ em cần, em cho là vậy. Và ông làm ra vẻ ông cực kỳ đau đớn khi bà mất, nhưng nếu ông thực sự yêu bà, ông đã không thể tiếp tục lăng nhăng như ông đã làm.”
“Anh không có lăng nhăng,” Aristide nghiến răng.
“Nhưng anh cứ làm em tổn thương cho đến khi không còn lại gì nữa.”
“Em đã rút ra kết luận này bởi vì anh thay đổi lịch hẹn ư?” anh không tin được mà hỏi,
“Em đi đến kết luận này vì đó là thực tế của chúng ta!” Nàng ghét vì anh không thể nhớ được, vì anh đang nhìn nàng lúc này với sự hoài nghi. “Em đã phạm phải một sai lầm to lớn khi dính dáng đến anh, nhưng em còn làm nó tăng gấp đôi khi kết hôn với anh.”
Không có lối thoát nào… nhưng làm thế nào mà nàng có thể tiếp tục chung sống với một người đàn ông được lập trình để tổn thương nàng bởi vì anh không hề yêu nàng đây?
Nàng khóc, đổ ập vào иgự¢ anh bởi vì một nỗi đau quá mức chịu đựng. Lần này anh không cố để làm nàng bình tĩnh lại, nhưng im lặng ôm lấy nàng, như là anh có thể hiểu được nỗi đau bên trong nàng và sự cần thiết phải làm cho nó bộc lộ ra. Anh không thể nhận thức được, nhưng biết rằng điều đó không thành vấn đề. Vòng tay của anh là bến đỗ an toàn cho nàng để nàng dừng việc chịu đựng và nàng muốn anh ôm nàng một cách tuyệt vọng.
Nàng khóc cho đến khi không còn khóc được nữa và cổ họng nàng khô khốc. Ngay cả khi nàng đã im lặng, anh vẫn ôm nàng. Sự yên lặng của anh làm cho nàng bình tĩnh lại tốt hơn bất kỳ lời lẽ trống rỗng nào. Nàng không biết nàng đã khóc bao lâu, nhưng nàng cảm thấy hoàn toàn kiệt quệ cảm xúc.
Cuối cùng, nàng cựa quậy. “Em đã làm ướt áo của anh.” Nàng nói với иgự¢ của anh, không muốn nhìn vào mặt anh.
“Như anh đã nói, anh định thay đồ.” Giọng anh kìm hãm sự tò mò.
Có lẽ việc có một người vợ kích động mà anh không thể nhớ khóc trên người anh là quá sức so với tình trạng khỏe mạnh của anh.
Cảm thấy không thoái mái trong vòng tay anh khi nàng đã bình tĩnh lại, nàng rời khỏi lòng anh. “Em đoán là anh nên đi đến cuộc hẹn đi.”
“Chưa phải lúc.” Vòng tay anh ôm chặt quanh nàng làm nàng không thể cử động. “Nói cho anh biết tại sao em lại khóc.”
Nàng không thể tin được là anh không hiểu. “Chỉ có anh thôi hay bất cứ người đàn ông thành đạt nào cũng trở nên chậm hiểu khi liên quan đến vấn đề cảm xúc?”
“Anh không có chậm hiểu.”
“Như một đám sương mù của Luân Đôn… ồ, có, anh có đấy.”
“Tại sao em lại nói thế?”
“Anh hỏi em tại sao em lại khóc.” Nàng thở dài và để mình tựa vào người anh nghỉ ngơi, quá mệt để đấu tranh hay che giấu sự an bình của nàng khi tiếp xúc với anh.
Anh sẽ sớm đẩy nàng ra thôi và nàng có thể quay trở lại hòn đ trong trí tưởng tượng giữa cơn cuồng phong của cuộc đời.
“Và đó là lý do mà em nghĩ là anh ngu ngốc à?”
“Đúng vậy.”
Anh cười cay đắng, tiếng cười làm rung cơ thể mềm mại của nàng. “Em luôn không có tí xúc động nào với anh thế này à?”
“Đó là lý do tại sao em khóc.”
“Bởi vì em nghĩ rằng anh ngu ngốc và em lo lắng về ảnh hưởng lên con trai của chúng ta?” anh châm chọc, mặc dù cả người anh căng cứng để những lời đó có thể thóat ra được một cách thoái mái như anh muốn.
“Bởi vì anh không biết trước đây em cảm thấy thế nào… bởi vì anh đã quên em. Đó là giọt nước tràn ly trong một cuộc hôn nhân đáng lẽ ra không bao giờ nên bắt đầu.”
Những từ ngữ treo giữa họ trong vài giây của sự im lặng. Nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, hay đó là của anh?