Eden nhìn anh quay đi, nàng thấy trong bụng không yên và cuối cùng nó khiến nàng phải lao nhanh vào nhà vệ sinh. Trận buồn nôn đầu thai kỳ là điều thường xảy ra. 15 phút sau khi nàng đi ra, Aristide và Kassandra cũng vừa mới cùng nhau trở lại từ sân hiên.
Eden đi về hướng ngược với cặp đôi đó. Nàng đã chịu quá đủ việc cô thư ký cứ bám gót chồng nàng suốt buổi tối nay rồi. Nàng tránh cả hai người trong một giờ tiếp theo, bắt gặp cái nhìn lướt qua với vẻ phát cáu trên khuôn mặt chồng nàng nhiều hơn khi nàng tránh giây phút anh đi vào trong phòng. Thế đấy, thật tệ quá.
Nàng cảnh báo anh rằng sức chịu đựng của mình với trò mà Kassandra đang chơi đã ở mức thấp nhất. Anh lẽ ra phải lắng nghe, nhưng không có gì bất ngờ khi anh chọn cách gạt bỏ những mối bận tâm của nàng.
Nàng cảm thấy sự hiện diện của Aristide phía sau mình lúc nàng đang thảo luận sôi nổi về các tổ chức từ thiện trẻ em với Sebastian, Rachel và Giuseppe. Vừa đủ một giây sau, cánh tay anh đặt lên vai nàng và nàng không thể nào thoát khỏi nó được, nhưng nàng cảm thấy họ đã có đủ một trận cãi lộn đêm nay rồi.
“Vợ cậu có một người hâm mộ thực sự đang ở đây, em trai nhỏ ạ,” Sebastian nói với giọng cảnh báo hơn là trêu chọc.
Eden cau mày với anh chồng nàng.
Anh cười toe toét với nàng, không hề tỏ ra hối lỗi. “Em là một phụ nữ đáng yêu, Eden ạ… Không có gì bất ngờ khi anh trai anh không phải là người đàn ông duy nhất hiểu em một cách say mê đến thế.”
Giuseppe cũng mỉm cười, đôi mắt như bàn tay đang lướt nhìn khắp cơ thể nàng. “Anh là một người đàn ông rất may mắn, Signor Kouros ạ.”
Aristide trở nên cứng nhắc bên nàng, tay anh siết chặt vai nàng một cách đau đớn. “Tôi biết rõ vận may tốt của mình trong việc chọn vợ của mình.”
Những lời nói sinh ra từ niềm kiêu hãnh của anh chứ không phải sự thành thật, và đã làm nàng tức điên. Không những không phải anh đã chọn nàng làm vợ-tự nhiên đã làm thế cho anh khi để nàng mang thai-mà anh còn không thể ám chỉ rằng anh hiện đang muốn làm chồng cô theo bất kì kiểu nào.
Tức giận với sự sẵn sàng của anh trong việc đòi hỏi nàng cho quyền lợi cái tôi của anh mà không phải cho tình cảm của nàng, nàng lách khỏi tay anh. “Em sẵn sàng về nhà rồi.”
“Vẫn còn sớm mà,” Giuseppe nói.
Nàng khó chịu với gã người Italia cũng gần như với Aristide, nàng cười ngọt xớt với anh ta. “Thế thì tôi đề xuất là anh tìm ai đó trẻ trung để chia sẻ nó với anh. Khi chúng tôi nói về nhà, tôi là một phụ nữ già đã có gia đình. Con trai nhỏ của tôi sẽ đánh thức tôi dậy từ sớm tinh mơ bất kể tối nay tôi ngủ lúc mấy giờ.”
Nàng quay về phía Aristide. “Anh cứ việc ở lại. Em có thể bắt tắc xi về nhà mà không có vấn đề gì cả.”
Eden thông thường sẽ vui mừng về sự yêu mến của người anh chồng dành cho vợ anh ta, những tối nay điều đó giống như xát muối vào một vết thương mới. Nếu nàng phải đi về nhà, chứng kiến điều đó ở khoảng cách gần trong xe, nàng có thể sẽ khóc mất và hoàn toàn tự làm xấu hổ bản thân.
“Nếu em chuẩn bị lên đường, tất nhiên anh sẽ hộ tống em,” Aristide nói với giọng đanh thép.
Nàng không hề muốn tranh cãi, nhưng cũng không tỏ ý muốn nói chuyện với anh chút nào một khi lên xe. Nàng có thể nói là anh chỉ ngồi đó lặng thinh, anh lái xe di chuyển một cách chính xác và như thế biểu hiện một cơn tức giận đang được kiểm soát chặt chẽ
Khi họ gần về tới biệt thự thì anh phá vỡ sự yên lặng. “Anh không thông cảm chuyện vợ mình đùa cợt với những người đàn ông khác.
“Em không đùa cợt.”
“Giuseppe muốn em.”
“Đó là vấn đề của anh ta.”
“Thật chứ?”
“Đúng. Em không muốn anh ta.”
“Em chắc chứ?”
“Em là phụ nữ đã có gia đình, vì chúa, Aristide.”
“Nhưng em không cảm thấy mình giống một phụ nữ đã có gia đình.”
“Thế không có nghĩa là em sẽ nhảy lên giường với người đàn ông Italia đẹp trai đầu tiên hỏi em.” Giuseppe đã quá đáng và thậm chí có chút nịnh nọt trong cái cách anh ta nhìn nàng, nhưng anh ta cũng tuyệt.
Miệng anh mím chặt. “Và nếu anh hỏi em?”
“Hỏi em cái gì?”
“Lên giường với anh.”
“Sau khi anh biến mất trên sân hiên cùng với cô trợ lí riêng của anh?” Nàng tạo một âm thanh tỏ ý ghê tởm. “Quên chuyện đó đi.”
Anh nói một lời nguyền rủa tiếng Mỹ tục tĩu. “Cô ta đang buồn. Em đã bảo anh đến với cô ta. Thế em mong đợi anh điều gì, lờ nỗi đau khổ của cô ta đi à?”
“Tại sao không? Anh đã làm rất tốt cái việc lờ đi nỗi đau khổ của em không dưới một lần. Và em đã không bảo anh đến với cô ta. Em đã nói rõ rằng em không muốn là một phần của chuyện đó nếu anh làm.”
“Anh xin lỗi nếu hành động của anh tối nay đã làm em khó chịu.” Đó là một lời xin lỗi giả tạo bậc nhất.
“Việc sống độc thân bắt đầu đi qua anh phải không?” Nàng hỏi một cách nhẫn tâm, ám chỉ rằng đó là lí do duy nhất khiến anh nói xin lỗi. Và có thế nó đúng là như vậy.
“Đúng, nhưng lời xin lỗi của anh là chân thành. Anh không có ý định đặt cảm xúc của Kassandra lên trên của em. Anh đuổi theo cô ta không đơn thuần chỉ là làm dịu cảm xúc, mà còn làm rõ rằng anh không đánh giá cao việc trở thành trung tâm của một cảnh làm mủi lòng.”
Nàng có thể dễ dàng nhận ra anh làm như thế nhưng nó không phủ nhận điều kia. “Cảm xúc của cô ta tới trước.”
“Anh muốn em,” anh nói bằng giọng bức bách.
Khá là nhượng bộ khi người đàn ông nói với nàng rằng anh ta không muốn ‘chuyện ấy’ che phủ lên mối quan hệ của họ.
“Điều gì xảy ra nếu chúng ta quan hệ mà không mang lại kết quả mong muốn?”
“Anh nhanh chóng nhận ra rằng việc sống chung một nhà mà không làm chuyện đó là điều không thể.”
“Thế nên, em là một thứ gây nghiện mà anh không bỏ được cho dù là anh không thể nhớ đã từng muốn thứ gì khác hơn là cơ thể em?”
“Anh không hề nói thế.”
“Cho em biết đi Aristide… ai sẽ quản lý những món quà từ thiện tập thể của Kouros Industries trong tương lai?”
Hai vệt đỏ rạch qua những nét dứt khoát trên khuôn mặt anh và nàng đã có câu trả lời trước khi anh nói. “Anh đã không nhận ra Kassandra đã gắn bó như thế nào với lĩnh vực đó khi anh đưa ra đề xuất.”
“Không, tất nhiên là không.”
“Nhưng em đã biết… hiển nhiên là nó nảy ra trước đó,” anh dám trơ tráo nói với lời buộc tội mặc nhiên.
Chiến dịch công khai đầy tiêu cực tại nơi làm việc của Kassandra lại lần nữa hiệu quả.
“Đúng, nó là như thế trong thực tế-với kết quả tương tự, em có thể nói thêm,” nàng nói một cách thách thức. “Anh có nhớ ai đã đề xuất ra và đó không phải em.”
“Quỹ từ thiện tập thể không phải là vấn đề ở đây và cũng không vấn đề gì với việc anh muốn đưa em lên giường.”
“Nhưng có rất nhiều điều cần làm với việc em không muốn ở đó.”
“Anh cần phải đưa nó cho em, Eden… em gần như đã phỉnh anh. Anh bắt đầu nghĩ không có cái xương hám lợi nào trong cơ thể em.”
“Và anh nhận thấy mong muốn của em là sử dụng thời gian đẩy mạnh các tổ chức từ thiện xứng đáng với những đồng tiền bẩn thỉu đó?” nàng chế giểu, từ chối không công nhận nỗi đau hơn là những lời buộc tội mà tính nết gây ra cho nàng.
“Không,” anh nghiến răng. “Anh thấy em dùng cơ thể như một lợi thế để thương lượng trên phương diện đó?”
Anh thực sự chậm hiểu đến thế? “Thành thực đó có phải là cái anh nghĩ em đang làm, sử dụng cơ thể em để trao đổi?”
“Còn gì khác?”
“Anh không nghĩ nó là tự nhiên khi một người vợ muốn thân mật với một người chồng liên tục đặt mong muốn của nhân viên lên trên của vợ chứ?” Không đề cập đến thực tế anh không nhớ nàng, mà đó cũng không phải là điều tối quan trọng bây giờ.
“Điều đó thật nực cười… hai điều đó không trùng khớp. Niềm vui thích với công việc của Kassandra không liên quan tới vai trò của em là làm vợ anh. Nếu em muốn gây dựng một quỹ từ thiện và quản lý nó thì anh sẽ là người quyên tặng lớn nhất.”
“Nếu em nói có và mời anh vào giường em, thì điều đó thực sự sẽ biến em thành con khốn hám lợi mà anh rất hăng hái tin là em sẽ như thế. Không, cảm ơn anh Aristide. Em có phần muốn làm việc với Giuseppe xun xoe hơn.”
“Đừng có thử làm điều đó.” Sự độc ác ૮ɦếƭ người trong giọng anh khiến nàng rùng mình và nàng không muốn tranh luận nữa.
Dù sao nàng cũng không muốn làm việc với Giuseppe. Người đàn ông có thể quan tâm tới trẻ em suy dinh dưỡng và kém giáo dục nhưng nó không che giấu được sự thật rằng anh ta rõ ràng hứng thú với việc quan hệ tình cảm với một người phụ nữ đã có gia đình.
Eden không bao giờ có thể tôn trọng hay bị thu hút bởi một người đàn ông hạng đó, nhưng nàng cũng không định thừa nhận sự thật với chồng mình. Anh đáng phải lo lắng về điều đó một chút, giống như nàng phải lo lắng về mối quan hệ của anh với Kassandra từ lúc bắt đầu của cuộc hôn nhân.