Anh còn nhớ em? - Chương 20

Tác giả: Lucy Monroe

Anh biết anh muốn làm gì, nhưng “yêu” nàng trước khán giả thì không phải điều anh muốn. “Chờ tới khi chúng ta về nhà rồi xem.” Anh đe dọa.
Đôi mắt nàng mở to giả vờ lo lắng và cái gì đó anh có thể thề là sự đề phòng rất thật.
Có gì đó lóe lên trong đầu anh… một ấn tượng, nếu không phải là một kí ức rõ ràng. Kiểu trêu chọc này giữa họ không phải là điều gì mới lạ và nó đã từng là thứ anh vô cùng thích thú.
“Cách hai người tán tỉnh nhau ấy, thật khó hiểu được làm sao cô cậu có thể đứng cách xa nhau như thế được,” bà chủ vừa nói vừa cười.
Sự hào hứng và cảnh giác đã rút cạn khỏi Eden như thể chúng chưa từng ở đó. Thực tại ùa về. Nàng bước đi trước khi anh có thể ngăn nàng lại. “Em biết điều Aristide hay nói, nó giữ mối quan hệ của chúng ta luôn tươi mới.”
Anh không biết trước đây mình đã nhìn nhận mọi thứ ra sao, nhưng giờ đây việc dành nhiều thời gian bên nhau hơn sẽ tiết lộ bản chất đích thực của nàng nhanh hơn sự sắp đặt cuộc sống hiện tại của họ. “Theo đã lớn hơn và cu cậu mới có một chuyến tới New York cứ như thể cu cậu sinh ra là để du ngoạn vậy. Giờ chẳng có lý do gì khiến em không thể đi du lịch với anh cả.”
Một hình bóng bí ẩn ghé qua đôi mắt xám của nàng, nhưng tất cả những gì nàng làm chỉ là nhún vai.
“Anh luôn nói đi cùng vợ sẽ mang lại rất nhiều xao nhãng, Aristide.” Kasssandra gia nhập nhóm nhỏ của họ, mỉm cười với anh.
Anh không bỏ lỡ cách cô ta chạm đến tự ái của vợ anh một cách hiệu quả mà đó là vấn đề. Cô ta đang bảo vệ sao? Cô ta đã ám chỉ là cô cảm thấy anh cần nó khi nhắc đến vợ anh. Tuy vậy, cô ta không được phép cư xử khiếm nhã với Eden. Anh đã chọn cưới nàng, và dù là người bạn hay là nhân viên trung thành của anh thấy sao về điều đó, thì cô ta cũng cần tôn trọng quyết định của anh.
“Có thể tôi đã thay đổi ý kiến.”
“Anh không bao giờ thấy Eden là một sự xao nhãng sao?” Kassandra hỏi, lời châm chọc khôn khéo đến nỗi anh sẽ bỏ lỡ nó nếu không có nét mặt lạnh lùng của cô vợ đáng yêu của anh.
Hiển nhiên là nàng rất nhạy cảm ở chỗ mà trợ lí của anh đề cập tới. Và anh cũng không thể quên là nàng đã từng kết tội hai người bọn họ là người tình.
Kassandra đã giải thích nhận xét của cô ta với Eden ở ngoài phòng bệnh, nhưng sự nhạy cảm quá mức của vợ anh đối với người phụ nữ khác sẽ lý giải cho việc nàng đang làm trái ngược với cách mà họ định làm.
“Trái lại,” anh nói vì lợi ích của vợ mình, “Tôi thấy cứ như thể tôi lại vừa mới kết hôn lần đầu. Nếu tôi có thể làm việc trong khi sống với vợ tôi ở Hy Lạp, thì tôi không thấy vợ tôi sẽ ngăn trở tôi ở New York hay bất cứ nơi nào khác vì vấn đề đó như thế nào.”
Eden không thể tin vào tai mình nữa. Anh vừa nói ra những điều nàng đã nghĩ từ rất lâu, nàng gần như đã tự véo mình để xem liệu nàng có đang ở trong một giấc mơ quái dị nào không.
“Tôi không biết… Tôi nghĩ kết hôn với một người phụ nữ quyến rũ như vợ anh thì sự thường xuyên xao nhãng là không thành vấn đề dù tôi có sống và làm việc ở đâu,” người đàn ông Italia tham gia vào nhóm họ ngay trước Aristide nói.
Nàng chưa từng gặp anh ta trước đây, nhưng cách anh ta nhìn nàng khiến nàng cảm thấy như việc bắt chéo tay qua người nàng chẳng che được những đường cong nảy nở.
“Và anh là?” Aristide hỏi với vẻ lạnh lùng đến nỗi không nghi ngờ gì điều anh nghĩ về bình luận của người đàn ông kia.
“Anh đã từng gặp Giuseppe?” bà chủ hỏi, ngắt lời bằng lối dẫn dắt khéo léo nhằm xoa dịu tình thế. “Anh ấy là một người ủng hộ tuyệt vời cho các tổ chức từ thiện trẻ em.”
“Giờ chồng cô mới giao cho cô quản lí các hội từ thiện của tổ chức, chúng ta cần ăn trưa cùng nhau và thảo luận về vài dự án vật nuôi của tôi.” Cái miệng dâm dục của Giuseppe co một nụ cười thể hiện rằng anh ta hứng thú nhiều hơn là chỉ bàn luận về mối quan tâm chung của họ tới những đứa trẻ nghèo khổ.
Nàng nhớ là có một lần ai đó nói rằng tất cả đàn ông Italia đều ve vãn, nhưng nàng không thể tưởng tượng được đa số họ làm như thế một cách rõ ràng thế này. Anh ta đã thấy gì giữa nàng và Aristide để anh ta nghĩ rằng mình có thể tránh khỏi nó hoặc là nàng có thể hoan nghênh nó? Có thể đó là thực tế rằng 45 phút đầu tiên của bữa tiệc nàng gần như bị người chồng tài giỏi của mình lờ đi.
Thế nhưng bây giờ anh không hề lờ nàng. Aristide trông như sẵn sàng giận dữ, nhưng hơi thở đầy kinh ngạc của Kassandra khiến ai cũng nghe rõ.
“Tôi nghĩ anh hài lòng với sự quản lý của tôi trong lĩnh vực đó của công ty,” cô ta nói, giả vờ với thái độ bị tổn thương.
Eden gần như cắn chặt răng vì sự thất bại, chắc chắn đề nghị của Aristide sẽ bị hủy bỏ trong vài ngày, nếu không phải là vài giờ. Kassandra đã rất thạo trong việc hủy hoại sự tiến triển của Eden với chồng nàng.
“Nếu cô không muốn thay đổi các sắp đặt của công ty, tôi rất sẵn lòng nỗ lực bàn bạc với Eden giúp đỡ tôi,” Giuseppe nói và Eden lẽ ra đã hôn anh ta rồi.
Bà chủ cười rạng rỡ, lờ đi những ảnh hưởng ngấm ngầm của tình thế như tất cả các bà chủ thượng lưu giỏi sẽ làm. “Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”
“Không đâu, cảm ơn,” Aristide nói với Giuseppe, một cách khó chịu ngay sau những lời của bà chủ. “Vợ tôi đủ bận rồi. Cô ấy không có thời gian theo đuổi các hoạt động bên ngoài theo kiểu bà vừa gợi ý đâu.”
Có thể trước đây đôi lúc nàng từng để người chồng Hy Lạp ngạo mạn của mình nói thay, nhưng nàng không dự tính phát triển thêm bất cứ sự khoan dung nào cho điều đó. “Em nghĩ đó là một quyết định em cần tự đưa ra, Aristide ạ.”
“Chắc chắn rồi. Anh lẽ ra nên nhớ vợ anh là người Mỹ.” Kassandra nói như thể Eden là một sinh vật ngoài hành tinh. “Về nhiều mặt, cô ấy vẫn thích không phụ thuộc hơn. Ở với người chồng nghiêm nghị sẽ không dễ vượt qua với cô ấy đâu.”
“Khi nào tôi cần lời khuyên về hôn nhân tôi sẽ hỏi,” Aristide nói với cái nhìn đầy lãnh đạm và chê bai hơn cả những gì Eden từng thấy anh dùng với trợ lí của anh.
Đôi mắt to nâu của Kassandra chứa đầy hơi nước lấp lánh và đôi môi cô run lên. “Tất nhiên, tôi không hề có ý… Tôi biết tôi làhân viên duy nhất của anh. Nếu anh thứ lỗi cho tôi.” Cô quay tròn trên gót chân và đi nhanh về phía sân hiên
Aristide chửi rủa và, không hỏi ý kiến Eden, cáo lỗi cho cả hai bọn họ ra khỏi nhóm nhỏ. Anh bắt đầu kéo mạnh nàng về phía sân hiên nhưng nàng cứ chôn chân ở đó.
“Anh định đưa em đi đâu?”
“Anh hơi bất lịch sự và anh cần phải xin lỗi cô ta.”
“Anh đã thành thực.”
“Anh làm tổn thương cô ta.”
“Anh làm tổn thương em, nhưng em chưa từng nhận được lời xin lỗi chân thành nào.”
Vẻ chán nản trên nét mặt anh nói rằng những lời của nàng đã bắn trúng đích.
Nàng kéo tay mình ra khỏi tay anh. “Đi nói chuyện với cô ta nếu anh nghĩ mình cần, nhưng đừng lôi em vào.”
Tay anh nắm chặt và cơ thể anh cứng ngắc đầy căng thẳng, nhưng anh gật đầu. “Có lẽ như thế là tốt nhất.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay