Nàng nhìn chằm chằm. ”Anh thực sự vừa mới nói điều đó?”
Nụ cười của anh càng trở nên cân đối hấp dẫn, nàng đang lâm vào nguy cơ tan chảy thành vũng nước dưới chân anh. “Em không quen với việc đàn ông vây quanh em thành thật với sức hấp dẫn của em sao?”
“Em không quen việc đàn ông như anh cũng bị em hấp dẫn.” Ngay khi nàng buột miệng nói ra thì đã đỏ bừng mặt cảm giác má nàng như đang bc lửa. Nếu nàng cố gắng thì đã không vụng về hơn.
Anh ấy dường như không chú ý. Trên thực tế, anh đang lắc đầu, đôi mắt truyền thông điệp rằng nàng chắc chắn đã hiểu sai. “Em đang trêu tức anh đấy à, hay không phải thế?”
“Không. Em không giỏi làm việc đó.”
Điều này làm anh cười. “Em thành thật như thế thật thú vị.”
“Ngược lại anh cũng sẽ xấu hổ thôi,” nàng nói khẽ, không chắc làm cách nào để nắm được thái độ của người đàn ông này.
Anh ấy định mở miệng nói thì điện thoại reo. Anh nhăn mặt. “Xin lỗi chờ anh một chút.”
Nàng định bỏ đi thì anh giữ chặt vai nàng bằng 1 tay trong khi ấn điện thoại mở với người khác. Nàng không thấy phiền toái gì với việc đọc nét mặt của anh sau đó. Anh nói thầm nàng hãy ở yên đó và nghĩ một cách kiêu căng rằng nàng sẽ làm thế khi anh ấy chuyển hướng chú ý đến chiếc điện thoại.
Nhịp tim nàng đập nhanh gấp 3 lần vì sự gần gũi đang ngày càng gia tăng và nhận thức rằng nàng không muốn đi bất cứ đâu.
Anh ấy bắt đầu nói bằng thứ tiếng khác, một thứ tiếng mà nàng cũng không thể xác định được thành công hơn việc xác định giọng của anh là mấy.
Anh ấy không còn nói chuyện lâu trước khi cúp máy và rồi cười với nàng thêm lần nữa. “ Anh xin lỗi. Đó là thư ký của anh.”
“Nếu anh cần đi….”
Anh lắc đầu. “Không. Chiều nay anh rảnh. Anh hi vọng ở cùng em buổi chiều nay.”
Hoàn toàn không chuẩn bị cho lời mời này, nàng lắc đầu, cố gắng xóa sạch nó.
“Em có cuộc hẹn nào khác ư?”
“Không. Em…” Nàng nuốt lời. “Một người đàn ông như anh…anh không có buổi chiều nào rảnh.”
“Người đàn ông như anh, pethi mou?”
“Nó nghĩa là gì?” nàng hỏi, chuyển sang hướng khác.
“Pethi mou? Dịch thoáng nghĩa là cô nàng bé nhỏ của anh.”
“Tiếng nào vậy?”
người Hy Lạp.”
“Oh,” nàng thở ra. Lẽ ra nàng nên nhận thấy điều đó. Mọi khía cạnh của anh ấy đều quyến rũ như bức tượng các vị thần Hy Lạp mà nàng đã từng thấy. Thậm chí hơn cả như vậy, nếu nàng thành thật với bản thân.
“Vậy bây giờ, hãy trả lời anh…em có ý gì khi nói một người đàn ông như anh?”
“Một thương gia…một kẻ lừa đảo tập thể.”
“Em nghĩ anh là một kẻ lừa đảo ư?”
Nàng nhìn vào bộ áo quần của anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc bao quanh anh, và rồi nhớ đến cách anh ấy sử dụng điện thoại di động và đã kiểm soát cô một cách hiệu quả như thế nào chỉ bằng 1 ánh nhìn. “Đúng vậy.”
“Vậy có phải em có rất nhiều kinh nghiệm với những người đàn ông như anh?” Không thể tin được là anh ấy ghen.
Nàng gần như cười lớn, nhưng không nghĩ anh ấy sẽ cảm kích sự hài hước của tình huống này. “Không nhiều lắm, không hẳn. Nhưng bố em là một người như thế và em đã từng làm việc cho ông.”
“Không còn làm nữa à?
“Không. Giờ em làm việc cho một bảo tàng ở phía bắc New York.”
“ Vậy giờ em không ở trong thành phố?”
Nàng lắc đầu. “Em định đến thăm bố, nhưng có vài việc xảy ra.” Và rồi, lạ thường là nàng nhận thấy chính mình đang nói với anh ấy những chuyện lặt vặt khác và anh đã yêu cầu đi cùng nàng đến gặp người nghệ sĩ đó.
Nó thật điên rồ, nhưng nàng muốn nói có một cách liều lĩnh, để kéo dài cuộc gặp giữa 2 người hoàn toàn xa lạ.
Anh ấy đọc được sự do dự trong nàng và hỏi, “Bố em có làm trong 1 công ty lớn không?”
“Có”
Người Hy Lạp quyến rũ chuyển cho nàng chiếc điện thoại của anh. “Gọi cho ông ấy đi. Nói với ông ấy rằng Aristide Khônguros muốn con dành buổi chiều cho anh ấy.”
Sự quả quyết chắc chắn rằng bố nàng sẽ biết anh là ai và cam đoan anh làm cô ngạc nhiên, nhưng có lẽ nó không nên như vậy. Người đàn ông này không hề thiếu sự tự tin.
“Đó là tên của anh ư Aristide?” nàng hỏi để trì hoãn việc gọi điện thoai, cố gắng quyết định xem liệu nàng có muốn.
Người đàn ông này thực nguy hiểm, nhưng rất thú vị mà nàng không chắc đó có là vấn đề gì với nàng hay không.
“Đúng.”
“Còn tên em là Eden.”
Tay Aristide di chuyển vòng quanh gáy nàng và ngón cái lướt qua cằm nàng. “Thật là một cái tên đáng yêu.”
Hơi thở nàng đứt đoạn và nàng nói lắp, “C-Cảm ơ-ơn a-anh.”
Anh ấy lại nhấn điện thoại vào tay nàng. “Gọi đi.”
Nàng đã làm theo. Bố nàng thực sự biết Aristide là ai và yêu cầu nói chuyện với anh ấy. Nàng không thể nói gì nhiều từ phía Aristide về đoạn đối thoại , nhưng khi nàng nhận lại điện thoại, bố nàng bảo rằng người đàn ông khác xứng đáng với sự tin cậy hơn.
“Nhưng anh ta nằm ngoài nhóm của con đấy cưng à. Hãy cẩn thận.”
“Vậy không an toàn khi đi cùng anh ấy?” nàng hỏi.
Aristide cau mày, cơ thể anh trở nên co cứng vì lời xúc phạm, và nàng chỉ có thể nói anh ấy muốn chụp lấy cái điện thoại và nói với bố nàng một hai điều gì đó.
“Bố không nói thế,” bố nàng nói. “Anh ta an toàn với cơ thể con, nhưng trái tim anh ta lại là chuyện khác, Anh ta làm bố cảm giác như một chú mèo đã thuần hóa.”
Câu nói đó làm nàng dừng lại một lúc. Bố nàng chưa trở nên nghiêm túc với bất kỳ ai bởi vì mẹ nàng, cho dù ông ấy có rất nhiều mối quan hệ tình cảm, và sự thật là, ngay cả với mẹ nàng ông cũng không chung thủy. Liệu Aristide có phải là một kẻ tán gái?
Nhìn vào cái nhìn chằm chằm màu xanh da trời đang bốc cháy đó và nàng nghi ngờ sự đánh giá của mình.
Tuy nhiên, nàng đang cắn môi khi Aristide lấy điện thoại khỏi nàng và nhấn nút tắt.
Nàng thở dài. “Ông ấy nói anh không nằm trong nhóm người như em.”
“Em nằm trong nhóm người của chính em, Eden. Em rất đặc biệt.”
“Anh không hề biết em, làm sao anh có thể nói vậy?
“Có phải đang nói phản ứng của của em đối với anh là giống như bất cứ phản ứng mà em đã từng có với người đàn ông khác?”
“Không phải vậy.”
“Đặc biệt.”
“Đúng vậy.”
“Vậy có phải em nghĩ anh có thói quen thường ngày là xóa đi lịch trình kín mít của mình chỉ để dành thời gian tìm hiểu người phụ nữ mà anh tình cờ gặp trên đường ?”
Đặt trong tình huống đó…Cái gì đó như thế không nên có thể xảy ra nhanh như vậy, nhưng nó lại đang diễn ra. “Em nghĩ là em có thể chấp nhận đây là đặc biệt dành cho anh.”
“Em đặc biệt đối với anh.”