Anh còn nhớ em? - Chương 18

Tác giả: Lucy Monroe

Nàng nhún vai “Anh chỉ nói anh không ngủ với Kasandra” Một lần. Anh đã nói điều đó
“Nhưng cô không tin tôi”.
“Em không nói thế”.
Những ngón tay mạnh mẽ như kìm bấm chặt lấy vai nàng trong khi cơn giân dữ bùng lên trong nàng. “Nhưng cô lại nghĩ thế phải không? Cô nghĩ tôi quan hệ với trợ lí của tôi và với lí do này cô tự cho cô cái quyền quên đi lời hứa của cô với sự trung thực”.
“Chúng ta chẳng có một lời thề nào tại đám cưới cả”. và nàng đã nhận ra nàng ghét cay ghét đắng thế nào khi mà phải cưới ở một tòa án thay vì tại nhà thờ.
“Tại Hy Lạp thì những lời hứa lại không phải là một phần trong đám cưới. Chúng là điều hiển nhiên”.
“Em không hề biết. Chúng ta chỉ có một đám cưới vẻn vẹn 10 phút tại tòa án. Đó là tất cả những gì mà anh và cha em có thể giành ra trong lịch làm việc bận rộn của 2 người”.
“Không thể như thế”.
Nàng thở dài, mọi dây thần kinh và cơ bắp của nàng trùng xuống một cách mệt mỏi. “Anh đi Anh ngay đêm đó và rồi lại tổ chức cho chúng ta một bữa trưa để ăn mừng”.
“Mẹ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một đám cưới chỉ tại văn phòng đăng kí”.
“Bà ấy đã không, nhưng khi anh giải thích tôi có thai thì bà ấy hiểu”.
“Tôi nghĩ bà ấy đã bị ngây ngất trước tương lai được trở thành bà nội sau cuộc hôn nhân của chúng ta”.
“Bà đã có một vài phàn nàn khi mà đến ngay sau đám cưới của con trai bà là một đứa bé. Nhưng thực tế sắp có cháu khiến bà hạnh phúc”.
Anh im lặng một lúc như để sự giận dữ lắng xuống “Cô đã không nhận ra cô có thai ngay lúc ấy” anh hỏi đầy cảnh giác.
“Em đã phát hiện ngay ra khi em bị trễ. Chu kì của em thường rất ổn định.”
“Tại sao lại chờ đợi chỉ để báo cho tôi”.
Thật hài hước làm sao khi mà anh chỉ cho rằng vì nàng có thai chứ không phải anh chờ đợi để được cưới nàng. Điều đó nhắc nhở nàng không được chỉ trích anh vì điểm đó. Nàng muốn xin lỗi anh bởi đã tổn thương anh rất nhiều.
“Em không có sự lựa chọn” nàng lúng 乃úng giải thích “anh thì đang ở Hy Lạp mà đó lại là điều không thể báo qua điện thoại”.
“Tôi giành một nửa cuộc sống tại New York và cô chắc rằng tôi sẽ quay lại”. Một cách suy đoán chính xác. “Vậy chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”
“Vâng. Em hẹn gặp bố em. Chúng ta gặp nhau bên ngoài Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan. Em xem triển lãm trong khi chờ bố và anh thì định đi ăn trưa với ai đó. Rồi anh đã hủy bỏ và giành cả buổi chiều với em”.
“Cô nói cô đi thăm bố cô? Vậy cô không sống tại New York”
Nàng lắc đầu “Em sống ở một thành phố nhỏ ở phía trên. Nơi mà chúng ta có thể lái xe tới.”
“Cô cảm thấy tệ về nó?”
Anh biết là tốt hơn khi xem xét nàng với suy nghĩ là một người lạ. “Vâng. Nếu chúng ta ở lại thành phố thì vụ tai nạn đã không xảy ra”.
“Điều này không phải lỗi tại cô”.
Anh đã nhầm. Trong suy nghĩ của nàng, việc yêu cầu li hôn khó mà tác động đến anh. Nếu anh hoặc đứa bé của họ trong tình cảnh hiểm nghèo ấy ra đi thì nàng khó mà tha thứ được cho bản thân.
Đôi mắt xanh của anh nheo lại “Chúng ta lại sống ở Hy Lạp”.
Nàng biết anh ám chỉ điều gì khi anh nói thế. Tại sao không phải là New York khi mà anh giành phần lớn thời gian ở đó? “Anh muốn con của anh lớn lên tại Hy Lạp”.
Vầng trán anh nhăn lại ‘Vậy tôi có giảm những chuyển đi New York của mình trong năm qua không?”
Không đủ , nhưng, “Có”
“Tôi không quan hệ với Kasandra”
“Nhưng anh có”. Nàng luôn nghi ngờ điều này nhưng anh lại từ chối thảo luận về nó.
Không bao giờ thảo luận nhưng anh không hề phủ nhận rằng họ có. Và nàng nghĩ rằng Kasandra không có quan hệ gì nên nàng đã không ép. Và giờ thì nàng nhận ra nàng ngớ ngẩn thế nào khi mà anh sao lại có thể rời mình ra khỏi sự ngây thơ của cô ta.
Kasandra ngây thơ như một con rắn độc.
“Mối quan hệ của tôi trước khi chúng ta gặp nhau không phải vấn đề để thảo luận”.
“Vì vậy như anh nói đấy, nhưng anh không chắc rằng mối quan hệ đó đã kết thúc khi chúng ta gặp nhau”.
“Chúng ta gặp nhau khi nào?”
“Ba năm trước”.
Sự do dự trên mặt anh như mũi dao đâm vào tim nàng.
“Hai người đã từng là tình nhân phải không? Anh không thể chắc chắn nó đã kết thúc trong khoảng thời gian chúng ta gặp nhau phải vậy không?”
Anh đẩy nàng ra và cố gắng rút lui “cô biết là tôi không nhớ mà”.
“Thuận tiện làm sao”.
“Cô nghĩ rằng tôi không muốn trả lời cô?”
“Anh nói rằng anh rõ chính mình rằng anh không hề có quan hệ nào ngoài vợ. giờ thì anh lại không chắc chắn được điều đó, phải không?”
Anh day day thái dương “Không, mẹ kiếp. Tôi biết tôi sẽ không tôn trọng mình nếu tôi có một mối quan hệ ngoài luồng nào nếu tôi đã kết hôn”.
“Điều đó không có gì nếu anh có người yêu khi mà gặp tôi. Sau mọi chuyện thì thì mối quan hệ của chúng ta chẳng là gì cả. Đó chỉ là sự huyễn hoặc của tôi về anh mà thôi”
“Cô có ý gì?” Anh trở nên căng thẳng.
“Chúng ta có quan hệ với nhau hơn 1 năm trước khi tôi có thai. Anh chưa từng mời tôi về Hy Lạp lấy một lần. Anh cũng chưa từng mời tôi tới ăn tối với anh và anh trai anh khi ở tại thành phố. Có lúc tôi đã từng nghĩ tôi là một bí mật bẩn thỉu gì đó của anh, thật buồn cười, trước khi gặp anh tôi từng nghĩ tôi sẽ cho một thằng đàn ông nào đó một cú đấm nếu dám đối xử với tôi như thế”.
Anh gần như đã thay đổi sau lễ kết hôn của họ, điều này được khẳng định khi nàng gặp nhân viên tiếp tân ở trụ sở Kouros Industries của một người anh em thứ hai của anh sống tại Thổ Nhĩ Kỹ. Nhưng nàng luốn tự hỏi đó là giành cho bản thân nàng hay đứa bé của họ. Anh đã luôn tự hào khi lần đầu tiên được làm cha.
“Những người tình trước của cô luôn đưa cô về ra mắt bố mẹ họ sao?”
“Không có một người tình nào cả. Ái ân là điều thiêng liêng với tôi. Tôi đã định chờ cho tới khi tôi kết hôn
“Ngụ ý rằng tôi quyến rũ cô?”.
“Có là quyến rũ không khi mà người phụ nữ không có ý định từ chối?” Nàng thở dài. “Điều này chẳng đưa đến đâu cả”.
Nàng quay người về phía cửa “Tôi sẽ gặp lại anh tại bữa tối”.
“Eden”.
Nàng dừng lại bên khung cửa “Gì vậy?”
“Em bây giờ là vợ tôi”.
“Trên giấy tờ là vậy”.
“Hơn là một mành giấy đấy. Anh là chồng em”.
Nàng nhìn lại “Anh đã nói với tôi ở bệnh viện… bằng chứng đó chẳng là gì với anh mà”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc