Anh còn nhớ em? - Chương 16

Tác giả: Lucy Monroe

Eden cảm thấy dễ thở hơn khi thoát khỏi Kasandra.
Người đàn bà kia đã cố gắng loại nàng ra khỏi những cuộc nói chuyện trên xe, nhưng lần này lại bị chính Aristide đập tan những âm mưu đó. Anh hỏi rất nhiều về Theo và những người khác trong gia đình và Eden đáp lại với tất cả những nhiệt tình của mình.
“Những cuộc họp tốt chứ?” nàng hỏi khi họ rời khỏi nhà Kasandra.
“Như cô đã nghe thấy”.
Chủ đề quá nhàm chán. “Em đã suy nghĩ rất nhiều khi anh ở đó”.
“Và những suy nghĩ ấy hiệu quả chứ?”
“Em tin là vậy.”
“Vỡ vạc cho tôi chút nào”.
“Em thấy em đã sai lầm khi từ chối ℓàм тìин với anh khi ở New York. Em đã quá nhạy cảm”.
Anh cứng ngắc lại, biểu hiện của anh thay đổi một cách đột ngột khiến nàng lo lắng. Nó dập tắt niềm tin của nàng. “Ngược lại” anh nói “việc ℓàм тìин của chúng ta lúc này là vô nghĩa”.
“Vô nghĩa” Nàng không thể tin vào tai mình.
Quai hàm của anh cứng ngắc “Tôi đã quyết định chuyển ra ngoài phòng khác trong thời gian tới.”
“Một phòng khác?”.
“Cô định lặp lại tất cả những điều tôi nói đấy ah?” anh nhấm nhẳng hỏi lại.
“Không”. Nàng đã sai lầm một lần và nàng sẽ không để chuyện ấy sảy ra một lần nữa. “Mẹ anh và Vincent đang ở tại biệt thự”.
“Và?”.
“Anh sẽ phải giải thích về việc anh ngủ lại phòng khác”.
“Tôi không chắc bà ấy sẽ hiểu”.
“Trước hay sau khi anh giải thích?” nàng nói trong bất lực.
“Có vấn đề gì ở đây?”
“Không, em đoán là không” Không, nếu anh sẵn sàng cho những lời giải thích. Theo cách suy nghĩ của nàng, ít nhất đây cũng là một động thái đáng kể. Nàng lắc đầu, cố gắng để quên nó đi. Anh thực sự đã từ chối quan hệ với nàng. Nàng không thể tin điều đó. “Làm một người chay tịnh không phải là phong cách của anh”.
“Tôi không chỉ là một người cổ hủ đến mức phải nhấn mạnh hôn nhân của mình bằng việc quan hệ với người phụ nữ mà mình thậm chí còn không nhớ nổi mà tôi cưới chỉ để thỏa mãn nhu cầu của tôi”.
“Có thể anh đã thỏa mãn chúng ở những chỗ khác rồi”. Nàng đau đớn cáo buộc. Có một điều mà nàng luôn chắc chắn – chồng nàng thà trở nên nghèo đói chứ không thể bị từ chối quan hệ.
“Cô nói cái quái gì vậy?”
“Anh đã nói với tôi ở New York rằng anh chẳng cảm thấy mình đã kết hôn. Chẳng phải anh đang đi ngược lại với lời thề trung thực của anh rồi sao? Chẳng phải anh còn nói”. Nàng nghẹn ngào vì bị đả kích “ Một lễ kết hôn ngắn ngủi trong tòa án”.
“Tôi không có ý định quan hệ với người đàn bà khác
“Anh định buộc tôi tin rằng anh sẽ chay tịnh trong một khoảng thời gian không xác định trong tương lai sao?”
“Tại sao không? Tôi khá là chắc chắn đấy. Tôi đoán chừng cô còn không định niú kéo người đàn ông lạc lối này đấy”. Anh chua chát mỉa mai.
“Anh đoán chính xác đấy”.
“Tôi không thể nhớ ra cô, cuộc hôn nhân của tôi nhưng tôi biết rõ chính tôi và tôi sẽ không bao giờ gần gũi bất kể người đàn bà nào ngoại trừ vợ mình.”
“Anh chắc chắn về điều đó sao? Kasandra còn hơn là mong chờ đấy. Cô ta đã làm rõ với tôi và theo cô ta, anh còn hơn là một người tình đấy. Có lẽ, anh sẽ nhớ điều đó khi mà anh nhớ đến cô ta”.
“Cô ấy nói với tôi là cô hoang tưởng và ghen tuông bọn tôi”.
“Cô ấy?” Eden nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, màn đêm mịt mùng trước mắt. “Điều này có nghĩa rằng anh hoàn toàn nghĩ tôi đang nói dối khi tôi kể rằng cô ta nói với tôi hai người đang thân thiết với nhau?”
Nàng có thể cảm nhận được anh đang nhìn nàng, nhưng nàng không muốn nhìn lại. Nàng không thể gượng dậy nổi khi mà nàng bị từ chối trong hoàn cảnh nàng không hề mong đợi. Chỉ có một điều mà nàng hoàn toàn chắc chắn trong hôn nhân của mình là anh luôn ham muốn nàng. Vậy mà bây giờ anh từ chối nàng.
“Liệu có phải anh đã quan hệ với Kasandra?” nàng cân nhắc mọi khả năng sẽ dẫn đên một hướng khác mà nàng không thể đối mặt.
“Cô cáo buộc Kasandra nói với cô điều này khi nào?”
Nàng căng thẳng trước sự lựa chọn từ ngữ của anh, cái cảm giác giân dữ cùng bất lực lại trào dâng. “Em không cáo buộc gì cả. Em chỉ nói sự thật. Cô ta đã chờ em khi em đến phòng bệnh của anh trước lúc anh hồi phục. Bọn em đã tranh cãi với nhau.”
“Cô ấy đã nói với cô rằng chúng tôi là tình nhân?” Anh hỏi với vẻ hoài nghi.
“Không chính xác như vậy.”
“Ah…”.
Nàng quay đầu lại nhìn anh. Anh đang tập trung trên con đường phía trước, nhưng nàng biết tầm nhìn của anh luôn rất tốt và nàng cho anh một cái nhìn chòng chọc.
“Kasandra hỏi lấp lửng tôi rằng liệu chắc rằng cô ta và anh không hề có mối quan hệ tình cảm nào. Nếu đó không phải ý hai người có quan hệ với nhau thì tôi không biết đó là gì?”.
“Đó có phải lí do cô tát cô ấy?”
“Không phải.” Nàng muốn nói thêm nhưng không biết nói gì.
Kasandra đã cẩn thận dấy lên sự đe dọa của mình với nàng. Lặp đi lặp lại những lời nói không rõ nguyên văn sẽ không thể thuyết phục được Aristide rằng Eden đang phản ứng lại. Anh sẽ phải ở lại đó và mãi trong tim nàng, nàng đang phải đối phó với từng cơn nhức nhối để hiểu rõ nó.
Và cơ hội để Aristide hiểu rõ Kasandra yêu quý đang muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của anh là gì đây? Trước tai nạn, họ đã lâm vào bế tắc, nhưng hiện nay anh chẳng còn nhớ và cũng chẳng tin tưởng nàng đã khiến hôn nhân của họ chẳng còn tồn tại.
Sự im lặng ngập tràn giữa họ, nàng lại nhìn ra cửa sổ.
“Cô sẽ cho tôi lí do cô tát cô ấy chứ?”
“Tôi không có lí do phải nói”.
“Nếu đó là vấn đề mà tôi phải thảo luận với cô ấy…”
“Anh phải làm rõ với tất cả những người khiến ra vụ ẩu đả đó và không chỉ với trợ lí của anh”.
“Có lẽ tôi không biết tưởng tận mọi việc”.
“Nó chẳng có gì khác biệt cả. Anh vẫn sẽ đổ lỗi vào tôi trong khi anh hoàn toàn bảo vệ cô ta. Anh tống mọi điều tồi tệ về phía tôi kể từ lúc anh tỉnh dậy sau hôn mê. Tôi là vợ anh, nhưng điều này chẳng là gì cả”.
“Kasandra đã túc trực tại bệnh viện trong khi cô thì không. Cô ấy là người bạn tốt và một nhân viên tận tụy. Tôi sẽ là thằng ngốc nếu tôi tin vào một người mà thậm chí tôi không còn nhớ. Sau đấy, sao tôi không thể nhớ nổi lại từ khi hồi phục, Tôi đang hỏi tại sao đấy?”.
Lồng иgự¢ Eden như bị xé tung và nàng như bị xé ra từng mảnh. Cổ họng khô rang, nước mắt chỉ trực trào ra. Anh đã quên nàng, quên cả đứa bé chưa sinh của họ. và còn làm nó trở nên tệ hơn ngàn lần.
Rõ ràng anh đã muốn xóa đi nàng trong tiềm thức và anh còn sẽ nghĩ đứa bé là giả mạo.
Khi nàng còn trong bệnh viện, nàng đã quyết định để đấu tranh với cuộc hôn nhân của mình. Tại sao? Bởi nàng anh rất nhiều, nàng từng nghĩ nàng sẽ ૮ɦếƭ mà không có anh. Nhưng anh lại làm tan vỡ trái tim nàng, và nàng biết nó còn đau đớn hơn cái ૮ɦếƭ.
Có lẽ đã đến lúc nàng phải đối mặt với chuyện tình yêu của nàng đã không còn gì trong gương mặt thờ ơ của anh.
Điều đó có nghĩa trong tương lai của nàng, các con của nàng, cuộc sống của nàng và cha của chúng, nàng thậm chí chẳng đáng được mang ra chiêm ngưỡng. Nhưng chỉ một điều mà nàng biết- hi vọng đã ૮ɦếƭ.
Khi họ về đến biệt thự, nàng rời đi khi anh nhìn về phía Theo, nàng bắt đầu chuyển đồ đạc của anh vào phòng khách lớn. Trong khoảng thời gian 45 phút, nàng cùng cô hầu gái đã dọn dẹp xong đồ của anh trong tủ và trong hành lí.
Anh cầm túi xách của mình bước tới: “Cái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
“Phòng của anh ở cuối hành lang” nàng nhìn chằm chằm vào túi xách của anh.
Người hầu bước ra với một chồng quần áo lớn trong hàng lí của anh. Eden cũng bước ra cố gắng để rời khỏi phòng.
Aristide không quá ép buộc “Cô mang đồ đạc của tôi đi đâu?” anh hỏi với giọng mềm mại đầy nguy hiểm.
Người hầu có vẻ lưỡng lự, nhưng Eden không cảm thấy phiền trước sự tức giận của chồng. Nàng chỉ làm những gì anh muốn.
“Cô ấy mang đồ đạc sang phòng mới của anh”.
“Phòng mới của tôi?”.
Bây giờ thì ai lại là người nhắc lại từng câu đây. “Vâng. Bọn em đã gần như hoàn tất việc dọn dẹp. Em sẽ chuyển đồ đạc của anh từ …của chúng ta. À, phòng tắm của em và anh sẽ có đầy đủ lại”.
“Tôi không có ý định chuyển ra hoàn toàn ra khỏi phòng ngủ của chúng ta”.
“Anh sẽ ngủ ở phòng khác phải không?”
“Một khoảng thời gian thôi.”
“Em chắc rằng anh sẽ thoải mái hơn khi không phải về đây tìm kiếm đồ đạc và ở đây…”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc